Muốn giữ chồng nhưng không thể thay đổi tính
Thương con, tôi vẫn mong chồng quay lại nhưng không sao thốt ra thành lời được.
Tôi là một phụ nữ đã lấy chồng và có cậu con trai năm nay vào lớp một. Vậy mà giờ đây tôi phải thui thủi một mình đưa con đến trường vì hai vợ chồng tôi đã ly thân cách đây 6 tháng. Hồi đó, chúng tôi quen nhau chưa được một năm thì kết hôn vì hai đứa đã đi quá giới hạn và có em bé. Một đám cưới nho nhỏ được tổ chức sau đó.
Trong thời gian chung sống, hai vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã và tôi luôn là người thắng cuộc. Anh nhường nhịn tôi mọi thứ, anh không muốn vợ chồng to tiếng, cãi lộn, anh sợ hàng xóm cười chê. Còn tôi thì khác. Lúc nóng giận, tôi chẳng quan tâm tới những thứ xung quanh. Thậm chí, có thể vứt đi những thứ đang cầm trên tay hoặc trước mặt. Và tất nhiên nếu anh đi nhậu, chỉ cần một cuộc điện thoại là 5 phút sau anh phải có mặt tại nhà. Cũng vì tính hiếu thắng đó mà giờ này tôi phải nuôi con một mình.
Thời gian dần dần qua, anh không thể chịu đựng được tính ngông cuồng đó của tôi và chuyện gì tới cũng đã tới. Sau ba lần liên tiếp tôi đuổi anh ra khỏi nhà, anh đã ra đi. Vài ngày, anh tranh thủ qua thăm con, mua sữa cho con, ôm và hôn con thắm thiết. Tôi biết anh rất nhớ con nhưng không thể chấp nhận được người vợ như tôi nên không quay về nữa.
Video đang HOT
Từ ngày anh đi, cả gia đình anh ai cũng an ủi và khuyên nhủ hai vợ chồng tôi quay lại. Anh không nói gì và tôi nhớ không nhầm thì tôi cũng chưa bao giờ hạ thấp mình để xin lỗi hay năn nỉ anh một câu, chắc cũng vì cái tính của tôi luôn cho rằng mình đúng, không biết nhận sai. Mặc dù đêm đêm nhìn con, tôi vẫn mong anh quay lại nhưng không sao thốt ra lời được.
Anh ra đi với đôi bàn tay trắng vì tất cả tài sản tôi đã giành lấy. Tôi nói rằng tài sản chung là để nuôi con, tôi sẽ không chia cho anh một đồng nào cả. Anh cũng chẳng nói gì, anh bảo luôn muốn tốt cho hai mẹ con, muốn hai mẹ con sống tốt hơn anh. Anh không bao giờ toan tính gì hết. Anh đã viết đơn l.y hô.n nhưng tôi không ký và xé nó trước mặt anh. Tôi bảo sẽ không bao giờ ký vào tờ đơn đó nhưng anh nói rằng điều này không quan trọng vì anh có thể l.y hô.n đơn phương.
Có phải tôi là người quá ích kỷ, quá hiếu thắng không? Tôi là người vợ không tốt đúng không? Bây giờ, tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn mất gia đình nhỏ của mình nhưng tôi không đủ tự tin để thay đổi bản thân. Trước mặt tôi, anh cũng đã nói với cả gia đình anh là không còn tình cảm gì nữa. Tính tình đã thế thì dù có quay lại thì cũng sẽ không hạnh phúc.
Anh bảo tính cách của tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi được vì trong thời gian qua, cứ mỗi lần gọi điện thăm con là hai vợ chồng lại cãi nhau. Tôi nên chấp nhận l.y hô.n hay cầu mong anh quay lại. Xin cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Xin anh đừng mưa nắng thất thường
V.ô duyê.n, vô cớ anh cau có với vợ con. Anh la đứa này, mắng đứa kia, mặt mũi chằm vằm.
Em đã cố nhớ nhưng không tài nào nhớ nổi mình đã làm gì, các con đã làm gì khiến anh nổi nóng. Em gọi điện thoại cho bạn bè để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra với anh ở nơi làm việc hay không? Câu trả lời là mọi chuyện đều ổn. Vậy thì điều gì đang xảy ra với anh?
Trước đây, em vẫn dễ dàng chấp nhận, bỏ qua những cơn mưa nắng thất thường của anh. Em nghĩ ông trời còn có lúc mưa, lúc nắng thì con người làm sao tránh khỏi những khi vui, buồn? Thế nhưng, khi tần suất những cơn mưa nắng thất thường ấy ngày càng dày đặc thì em không thể nào tiếp tục chịu đựng.
Rồi em cũng hiểu rõ nguồn cơn, cớ sự. Mỗi lần anh Hai, anh Ba, chị Tư, chị Năm, cô Út gặp khó khăn, xui rủi thì anh lại mặt nặng, mày nhẹ với em và con, như thể vợ con chính là nguyên nhân tạo ra những rủi ro, buồn phiền cho họ. Để rồi sau đó, khi em vét đến những đồng tiề.n lương cuối cùng đưa anh mang về cho anh em của mình thì mọi chuyện lại bình thường như cũ.
Trước đây, em vẫn dễ dàng chấp nhận, bỏ qua những cơn mưa nắng thất thường của anh.(Ảnh minh họa)
Anh à, em muốn nhắc cho anh nhớ rằng em và con cũng là ruột rà của anh. Vì sao em luôn cố gắng để anh vui mà anh không vui? Còn những người anh em của anh, mỗi khi họ buồn thì anh lại mang cả những nỗi buồn của họ vào nhà mình? Tại sao em và các con phải chịu trách nhiệm trước những thất bại của họ? Đành rằng một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ nhưng các anh chị em của anh đều trưởng thành cả rồi. Họ phải chịu trách nhiệm với việc làm của mình, cớ sao lại bắt người khác phải gánh thay?
Xin anh từ nay về sau đừng mang những chuyện không vui ấy vào nhà mình nữa. Em không muốn đến một ngày nào đó, khi sức chịu đựng đến giới hạn cuối cùng thì em sẽ trả anh về nơi anh đã từ đó ra đi...
Theo VNE
Vì đâu... khắc khẩu? "Hễ tui nói đông thì ảnh nói tây, hễ tui nói xuôi thì ảnh nói ngược. Nhiều khi chuyện bé xé ra to, chuyện trên trời rớt đùng xuống mặt đất chỉ vì... khắc khẩu", Mai bức xúc kể lể với cô bạn thân và không quên lôi ra hàng tá ví dụ cụ thể, sinh động. Minh họa: Văn Nguyễn Buổi sáng...