Muốn đăng ký kết hôn phải “đặt cọc” 2 triệu cho UBND xã
Chàng trai 24 tuổi và người yêu tới UBND xã đăng ký kết hôn nhưng bị từ chối vì không đồng ý “đặt cọc” 2 triệu cam kết không đánh bạc, đốt pháo ở đám cưới.
“Đặt cọc” 2 triệu, cam kết không đốt pháo
Sáng 26.10, anh Nguyễn Minh Đức (SN 1992, thôn Quang Trung, xã Thanh Hà, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam) cùng vợ sắp cưới là chị Nguyễn Thị Nhàn (ở Nam Định) tới trụ sở UBND xã Thanh Hà đăng ký kết hôn nhưng bị cán bộ UBND xã từ chối đăng ký. Lý do là vì anh Đức không đồng ý đóng 2 triệu tiền “đặt cọc” cam kết không đốt pháo, đánh bạc ở đám cưới sắp tới theo quy định của UBND xã.
Anh Đức và vợ sắp cưới bị UBND xã từ chối đăng ký kết hôn vì không đồng ý tự nguyện “đặt cọc” 2 triệu cam kết không đánh bạc, đốt pháo ở đám cưới.
“Cán bộ UBND xã Thanh Hà nói đây là quy định của xã, khi tổ chức đám cưới xong nếu gia đình không vi phạm sẽ được hoàn trả số tiền. Tuy nhiên, tôi không đồng ý với việc này nên đã gặp ông Nguyễn Trung Kiên – Chủ tịch xã Thanh Hà để trình bày hoàn cảnh khó khăn không có tiền đặt cọc nhưng vẫn không được đăng ký”, anh Đức phản ánh.
Theo anh Đức, anh có thể cam kết và chịu trách nhiệm nếu để xảy ra việc đánh bạc, đốt pháo ở đám cưới của mình. Nhưng không đồng ý “đặt cọc” để được đăng ký kết hôn.
“Tiền thì tôi có nhưng tôi không đóng tiền vì thấy quy định không phù hợp. Nhà có điều kiện khá giả không sao nhưng những nhà nghèo thì làm thế nào?”, anh Đức đặt câu hỏi.
Trao đổi với PV ngày 26.10, ông Nguyễn Trung Kiên – Chủ tịch UBND xã Thanh Hà xác nhận, UBND xã từ chối đăng ký kết hôn cho anh Đức vào sáng cùng ngày vì anh này không đóng 2 triệu tiền cam kết không đốt pháo, đánh bạc ở đám cưới theo quy định của xã.
Video đang HOT
Ông Kiên lý giải: Trong những năm gần đây xã Thanh Hà là địa bàn nóng về tệ nạn đốt pháo, đánh bạc ở đám cưới hỏi. Vì vậy, UBND có thông báo yêu cầu nam, nữ khi đăng ký kết hôn, xác nhận hôn nhân phải tự nguyện nộp số tiền 2 triệu đồng và cam kết trước, trong và sau đám hỏi, đám cưới, không được đốt pháo và đánh bạc.
Trong trường hợp, gia đình tổ chức đám cưới vi phạm cam kết, bị cơ quan chức năng lập biên bản về hành vi đánh bạc, đốt pháo thì số tiền “đặt cọc” sẽ được sử dụng cho việc xử lý vi phạm hành chính cho hành vi nêu trên. Ngược lại, gia đình chấp hành nghiêm cam kết, 2 ngày sau khi cưới, chính quyền xã sẽ trả lại tiền “đặt cọc”.
Ông Kiên cho rằng, thông báo trên dựa trên Nghị định 36/2009/NĐ-CP của Chính phủ về quản lý và sử dụng pháo; Chỉ thị 06 của UBND huyện Thanh Liêm năm 2013 về việc chống các hành vi sản xuất, mua bán, vận chuyển, tàng trữ, đốt các loại pháo và Nghị quyết chuyên đề của Ban chấp hành Đảng ủy xã Thanh Hà về việc hạn chế đốt pháo và tệ nạn cờ bạc.
Chưa lấy ý kiến người dân trước khi thực hiện
Ông Nguyễn Trung Kiên cho biết, thông báo trên được UBND xã Thanh Hà thực hiện từ tháng 1.2014 tới nay, người dân trên địa bàn xã đều chấp hành và không có kiến nghị phản đối. Tình trạng đốt pháo, đánh bạc ở đám hỏi, đám cưới của xã đã không còn từ khi UBND xã thực hiện thông báo trên.
Tuy nhiên, ông Kiên thừa nhận, chính quyền xã có thiếu sót là chưa lấy chữ ký của người dân trước khi thực hiện thông báo.
Khi được hỏi, pháp luật đã có quy định xử lý riêng với các hành vi đánh bạc và đốt pháo, vậy có nhất thiết bắt người dân phải “đặt cọc” tiền mới cho đăng ký hôn? Ông Kiên cho rằng: “Về việc quản lý đốt pháo và đánh bạc ở các đám cưới, lực lượng công an xã không thể dàn trải ra quản lý được.
Thêm nữa, ở nông thôn, lực lượng công an xã đều là bà con gần gũi thân quen nhau nên việc xử lý rất khó khăn. Ví dụ hàng xóm nhà mình có đám cưới mà mình với vai trò là công an xã sang bắt bớ, có ý kiến thì rất ngại, vì vậy cần phải có ràng buộc. Đặc thù ở nông thôn là đặt nặng vấn đề tình cảm nên chỉ nhắc nhở chứ xử lý vi phạm rất khó”.
Về trường hợp của anh Nguyễn Minh Đức, ông Kiên cho rằng, đây là trường hợp đầu tiên phản ứng, không đồng ý “đặt cọc” tiền cam kết khi đi đăng ký kết hôn.
“Tôi đã nói chuyện với Đức. Tôi biết em chưa đồng thuận, gia đình có thể gặp khó khăn về kinh tế nhưng vì cái chung em phải hy sinh một chút. Chúng tôi cũng không thu mà chỉ là tiền đặt cọc để cam kết, ràng buộc không vi phạm”, ông Kiên nói.
Ông Kiên cũng khẳng định, sẽ tiếp nhận ý kiến của nhân dân và sẽ xem xét điều chỉnh nếu chưa hợp lý.
Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin…
Theo Xuân Lực (Dân Việt)
Tôi quyết định lấy gái bán hoa làm vợ
Tôi đã từng qua một chuyến đò. Vợ cũ của tôi còn zin trăm phần trăm khi chúng tôi đến với nhau. Đêm tân hôn, nhìn giọt máu đỏ thấm trên ga giường trắng, tôi hạnh phúc vì mình đã lấy được người vợ trinh tiết, ngoan hiền đúng như ước nguyện.
Ảnh minh họa
Ôm em vào lòng, tôi thì thầm:"Cảm ơn em đã giữ gìn đến tận giờ phút này cho anh!". Cuộc sống hôn nhân lúc đầu rất đầm ấm, vui vẻ. Buổi sáng tôi đèo em đi làm. Buổi trưa, cơ quan cách xa nhà không về được, em gọi điện hỏi tôi ăn gì chưa, dặn dò tôi không được bỏ bữa, nhớ ăn uống đủ. Chiều về hai đứa lại đèo nhau ra chợ, rồi cùng về nhà nấu nướng. Ngày ấy, cuộc sống của chúng tôi tuy đơn sơ, mộc mạc mà hạnh phúc biết chừng nào!
Giông bão xảy ra khi một ngày, tôi phải đi công tác xa nhà, lại đúng vào sinh nhật đầu tiên của vợ từ ngày chúng tôi lấy nhau. 12 giờ đúng ngày sinh nhật em, tôi gọi về chúc mừng. Nghe em thút thít nói nhớ tôi mà tôi nghẹn lòng. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện nhờ thằng bạn thân ở nhà mua giùm tôi một bó hoa lớn đến tặng em để an ủi em đôi chút.
Chuyến công tác ấy tôi hoàn thành nhiệm vụ trước một tuần so với kế hoạch. Vì muốn vợ bất ngờ, tôi không chờ đến sáng để về xe cơ quan mà bắt chuyến tàu đêm chỉ để về bên em sớm hơn vài tiếng. 5 giờ sáng, tôi về đến nhà và bất ngờ khi xe máy của bạn tôi đang dựng trước cửa. Tôi nhẹ nhàng mở cổng và đi lên phòng hai vợ chồng. Tôi chết đứng khi thấy vợ tôi và bạn thân của tôi đang lõa lồ quấn lấy nhau ngủ say như chết. Tôi phát điên lên, nhảy vào dựng thằng bạn dậy và xông đến đấm nó. Vợ tôi lao vào can ngăn. Em quỳ xuống níu tay tôi khóc... Tất cả là do cái ngu của tôi đã nhờ bạn tôi đến tặng hoa và an ủi em hôm sinh nhật. Ngày hôm ấy, vợ tôi quá cô đơn và tủi thân, và hai người đã không cưỡng lại được.
Tôi đau đớn vô cùng vì bị hai người thân yêu nhất của mình phản bội. Đau khổ hơn nữa, cô ấy còn là mối tình đầu của tôi. Tôi đã đặt biết bao tin yêu vào tình cảm ấy, vậy mà... Tôi tìm quên trong cờ bạc,chìm sâu trong men rượu. Cuối cùng, vợ tôi không thể chịu được nữa và đưa đơn ly dị. Cuộc hôn nhân đầu tiên kết thúc khi tôi chỉ mới 27 tuổi, chỉ sau vài tháng chúng tôi kết hôn. Tôi càng thêm hận đời, chẳng quan tâm làm việc mà càng ngày càng đổ đốn. Ngày nào tôi cũng lang thang ở các quán bar chơi bời đến sáng.Một thời gian, tôi còn tìm quên đau khổ trong ma túy. Cha mẹ rồi bạn bè khuyên bảo nhưng tôi không đoái hoài, chẳng thèm để vào tai. Cuộc sống của tôi cứ chìm trong màn đêm như vậy...
Cho đến một ngày, tôi gặp L. Khi ấy, em đang bị một đám du côn đánh ở bên đường. Máu yêng hùng nổi lên, tôi lao vào cứu em. Sau đấy, tôi cũng bị một trận đòn thừa sống thiếu chết. L đưa tôi đang mê man vì trận đòn về nhà chăm sóc. Bàn tay em mềm mại vuốt nhẹ trên trán tôi. Đã lâu lẳm rồi tôi mới nhận được sự quan tâm của một người phụ nữ. Khi tỉnh dậy, câu chuyện của L làm cho tôi cảm động.
Em sinh ra trong một gia đình nghèo khó, lại đông con. Là chị cả, không được học hành tử tế, em phải ra thành phố làm việc giúp gia đình từ khi mới 15 tuổi. Cuộc đời xô đẩy em vào con đường nghiệt ngã, em trở thành gái làng chơi. Sau này, em gặp được một người khách nhân hậu giúp em thoát khỏi chốn nhền nhện, các em của L. cũng đã lớn, có thể tự lo cho bản thân. L bỏ nghề, làm công nhân cho một nhà máy ở vùng ven đô. Tuy cuộc sống có khó khăn nhưng trong sạch. Tối ấy, lũ du côn theo đuổi đánh em là do vợ của một khách cũ nghĩ em vẫn còn qua lại với chồng mình thuê để dọa em.
Đêm ấy, trong vòng tay của L, tôi tâm sự hết với em chuyện đời mình. Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ, tâm hồn tôi cuối cùng cũng được xoa dịu. Tôi khâm phục L vì em đã dũng cảm bước ra từ bóng tối để sống tiếp. Nhìn lại mình, tôi thấy mình thật hèn hạ khi cứ mãi chìm trong đau khổ, tự mình chôn vùi cuộc đời. Những ngày tháng sau đó, tôi quyết tâm làm lại đời mình. L luôn bên cạnh tôi những lúc khó khăn ấy. Có những khi tôi lên cơn thèm thuốc, L ôm chặt lấy tôi khóc và luôn miệng an ủi. Đôi khi, em đưa bàn tay cho tôi cắn toét máu, cho đến khi tôi dứt cơn nghiện. Sau khi cai thành công, tôi và L dốc hết vốn liếng của hai đứa mở một quán cà phê nho nhỏ. Trời còn thương hai chúng tôi, quán ngày càng đông khách, cuộc sống cũng khấm khá dần. Hai đứa càng có động lực để cố gắng.
Tuy đã sống chung như vợ chồng từ lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa kết hôn chính thức. Với L, tôi nảy sinh một tình cảm sâu đậm, vừa là yêu, vừa là thương, vừa là biết ơn, đồng cảm. Tôi quyết định cho em một danh phận, không muốn người ngoài dè bỉu chúng tôi cặp kè, bồ bịch. Ngày tôi dẫn em về nhà, mẹ tôi sau khi nghe câu chuyện của L đã thẳng thừng đuổi em ra khỏi cửa.
Mẹ tôi gào khóc chửi tôi ngu, rước"cave"về nhà. Tôi quyết tâm thuyết phục mẹ. Có những lúc rất căng thẳng, mẹ tôi nói sẵn sàng từ mặt tôi nếu tôi lấy L. Dù L nói em không cần danh phận gì, chỉ cần ở bên tôi cả đời, tôi vẫn không muốn để em bị thiệt thòi. Cho đến một ngày, tôi ... cùn. Tôi nói với mẹ tôi:"Xin mẹ hãy xem lại con trai mẹ! Con đã từng cờ bạc, rượu chè, thậm chí hít ma túy! Mẹ nghĩ rằng con có thể lấy được những cô gái"trong sạch"như mẹ muốn ư? Có người chịu giúp con, bên con cả đời như L là con đã may mắn lắm rồi. Vả lại, L chính là người đã cứu vớt đời con. Con đã quyết rồi, mong mẹ đồng ý nhận L là con dâu". Nói rồi, tôi dẫn L đi đăng kí kết hôn dù cho mẹ tôi vẫn còn phản đối kịch liệt. Hôn lễ của chúng tôi đơn giản, chỉ có vài người bạn đến chung vui nhưng thật sự rất hạnh phúc.
Một năm sau, L sinh cho tôi một bé trai kháu khỉnh. Mẹ tôi có thể từ mặt con trai, con dâu bà nhưng lại không thể nhẫn tâm từ mặt đứa cháu đích tôn. Bà chấp nhận hòa hoãn với vợ chồng tôi để được gặp cháu. Dần dần, sự tảo tần, hiếu thảo, biết cư xử của L đã lấy được cảm tình của mẹ tôi. Gia đình tôi cuối cùng cũng đã được trọn vẹn. Đến nay, nhiều năm qua đi, tôi đã làm bố của hai đứa trẻ. Cuộc sống của tôi tuy không dư dả nhưng đầm ấm. Quá khứ xa xưa của cả tôi và vợ đều đã lùi xa vào dĩ vãng...
Ngày còn thanh niên, tôi quyết tâm chỉ yêu và lấy gái trinh. Tôi đã làm như vậy, và đã bị chính cô gái trinh tiết của mình đẩy đời mình xuống vực thẳm. Thế rồi, tôi đã được một cô gái làng chơi không trinh tiết cứu vớt. Cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi"lấy vợ về làm đĩ". Cuộc hôn nhân thứ hai, tôi"lấy đĩ về làm vợ". Và tôi đã hạnh phúc. Tôi nhận ra một điều rằng, khi còn trẻ, tôi đã quá ích kỉ khi nhất quyết phải lấy gái trinh. Bến đỗ của đời tôi đâu phải là cái màng mỏng manh ấy mà là một người chung thủy biết yêu thương, chăm sóc chồng con. Đó mới là điều mà một người đàn ông cần tìm kiếm!
Theo Iblog
Bị người yêu hoãn đám cưới sau khi biết bí mật động trời Đến sát ngày đám cưới, trong lòng tôi bỗng nhiên thấp thỏm không yên. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng đấy là do tôi lo lắng chuẩn bị cho ngày trọng đại quá, không có việc gì cả. Vậy nhưng, buổi tối trước ngày chúng tôi đi đăng kí kết hôn đã xảy ra một việc khiến tôi trở tay không kịp. Đến...