Muộn con, mẹ chồng quỳ xuống xin con dâu ly hôn
Lấy nhau đã 5 năm mà tôi vẫn chưa có được 1 mụn con. Tôi đau khổ, khô héo cả người. Trong khi đó, mẹ chồng lại gây áp lực, bắt tôi ly hôn.
Khi chúng tôi cưới nhau, ai cũng bảo hai đứa đẹp đôi. Anh cao to, đẹp trai, công việc đàng hoàng. Còn tôi cũng xinh gái, con nhà gia giáo. Hai đứa yêu nhau đúng 1 năm thì đi đến hôn nhân trong sự đồng thuận của hai bên gia đình.
Cưới nhau xong, chúng tôi không kế hoạch gì mà muốn có con ngay. 2 tháng sau khi cưới, tôi có tin vui. Nhưng rồi, khi đang mang bầu được 3 tháng, tôi bị sảy thai. Tôi buồn lắm, chồng tôi an ủi rất nhiều. Mọi người trong nhà khi biết chuyện cũng động viên tôi.
Ảnh minh họa
1 năm sau đó, tôi có thai lại. Nhưng khi mang thai được hai tháng, thấy bất thường, đi khám thì biết bị thai lưu. Đau khổ tột cùng, tôi khóc như mưa. Đến lúc này, nhà chồng tôi cũng không ai nặng lời gì với tôi. Song tôi biết, mẹ chồng và chồng tôi rất buồn. Mẹ chồng tôi mong có cháu để bế lắm. Bởi bà tuổi đã cao, hơn nữa, chồng tôi lại là con một.
Tôi thấy lỗi của mình rất lớn. 2 lần có thai mà tôi không giữ được con. Tôi cảm thấy có lỗi với gia đình chồng. Tôi buồn và dằn vặt lắm. Chồng tôi thấy tôi buồn, anh rất cảm thông và luôn an ủi tôi. Anh động viên rằng, chúng tôi còn trẻ, còn nhiều cơ hội có con. Anh còn đùa: “Sau này, em lại đẻ cho anh cả đội bóng ấy chứ?”.
Video đang HOT
Nhưng rồi mãi mà tôi vẫn chưa đậu thai. Bất hạnh thay, đi khám, tôi lại bị viêm ống dẫn trứng nặng. Dù đã chữa trị nhiều nơi, nhưng đã 3 năm trôi qua mà tôi vẫn không thể có con.
Chúng tôi sốt ruột 1 thì mẹ chồng tôi sốt ruột 10. Đến lúc này, bà không để yên cho tôi được nữa. Bà chỉ có chồng tôi là con trai. Bố chồng tôi mất khi chồng tôi mới lên 7 tuổi, bà đứng vậy nuôi con. Bà dồn mọi tình yêu thương cho chồng tôi. Thấy tôi mãi không đẻ được, bà rất lo.
Sốt ruột, bà gây áp lực cho vợ chồng tôi. Thậm chí có lần, không biết đi xem bói ở đâu mà về bà nói với tôi: Trước sau gì thì 2 vợ chồng tôi cũng phải bỏ nhau. Bởi tôi chính là nguyên nhân khiến chồng tôi muộn đường con cái và lụi bại đường công danh. Có lần, khi chỉ có tôi và mẹ chồng, bà bỗng nhiên quỳ sụp trước mặt tôi, khiến tôi bất ngờ và khó xử. Bà xin tôi hãy ly hôn để giải thoát cho con bà.
Tôi biết bà cũng thương tôi, nhưng bà cũng rất lo cho con trai bà. Hơn nữa, vì chuyện phải có người nối dõi nên bà căng thẳng với tôi. Bà cũng chịu áp lực từ bà con họ hàng ở quê. Vì chồng tôi là trưởng tộc. Chuyện con cái của chúng tôi được mọi người trong họ rất quan tâm.
Về quê chồng, tôi bị anh em, cô dì chú bác nhà anh hỏi nhiều về chuyện con cái. Tôi đã né tránh không trả lời, nhưng người ta cứ xoáy vào. Tôi còn nghe họ thì thầm với nhau: “Lỗi là tại vợ”, “Đã không đẻ được ly hôn đi, đừng làm khổ gia đình người ta nữa”, “Khổ thân thằng T, “,… Nghe những lời đó tôi đau đớn vô cùng.
Giờ tôi rất mệt mỏi. Tôi đề nghị chia tay để giải thoát cho anh nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh bảo không đời nào chia tay với tôi. Anh tin là chúng tôi sẽ có con, phải kiên trì. Nếu trời không cho có con thì sẽ xin con nuôi. Tôi biết anh nói vậy nhưng trong thâm tâm cũng rất khổ sở. Anh không muốn trái lời mẹ nhưng không muốn bỏ vợ. Tôi không muốn vì tôi mà anh khổ. Tôi phải làm sao?
Theo Thu An (Hà Nội)Vietnamnet
Có chồng như không, ai chẳng ngoại tình?
Phụ nữ dù thành đạt đến đâu cũng sẽ mơ ước có được một mái ấm hạnh phúc, có một người chồng yêu thương, chiều chuộng mình, để nương tựa lúc mệt mỏi khó khăn.
Đàn ông trách cứ đàn bà ngoại tình, đàn bà ngoại tình thì bị cho là loại lăng nhăng, không ra gì, là kiểu người vô liêm sỉ, đáng bị lên án. Nhưng thực ra, đàn bà có phải là những người dễ ngã vào vòng tay người khác không, xin đàn ông hãy nhìn lại mình.
Tin cô bạn tôi ngoại tình khiến tôi choáng váng hết nửa ngày. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi, một cô gái luôn miệng nói đến sự thủy chung son sắt, yêu chồng thương con hết mực, có gì ăn, làm gì cũng phải nghĩ đến chồng thế mà lại ngoại tình. Tôi cố gắng đặt ra các câu hỏi như &'hay là chồng cô ấy có bồ trước? Hay là đó chỉ là tin đồn, sự hiểu lầm...'. Cuối cùng, tôi cũng chẳng thể trả lời được, và đành gọi điện cho cô bạn.
Cô ấy khóc lóc với tôi một hồi và kể, &'mình bây giờ đang dọn về nhà mẹ đẻ sống rồi. Vì vợ chồng mình không thể hòa hợp với nhau. Mình cũng không muốn mẹ mình phải đau lòng nhưng không còn cách nào khác. Thật ra, mấy năm nay mình yêu chồng hết mực, chăm sóc chồng chu đáo nhưng mà chẳng nhận lại được gì. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được cảm giác hụt hẫng này. Có chồng mà cũng như không, sống với chồng mà như sống bên cái bóng. Mình cảm giác, chồng không thiết tha gì mình, lúc nào cũng chỉ tính nhậu nhẹt, ăn uống ngon lành. Lúc nào chồng cũng chỉ khư khư cái máy tính, cái tivi rồi vắt chân lên ghế, chẳng thèm đoái hoài gì với mình. Nói ra thì người khác cười cho chứ chuyện chăn gối vợ chồng cũng nhạt nhẽo vô cùng'.
Cô ấy khóc lóc với tôi một hồi và kể, &'mình bây giờ đang dọn về nhà mẹ đẻ sống rồi. Vì vợ chồng mình không thể hòa hợp với nhau. (ảnh minh họa)
Cô bạn khóc thảm thiết, vừa nói vừa ức nghẹn cổ họng. Có lẽ là tình yêu cô ấy dành cho chồng còn quá lớn. Cô ấy bảo, &'đàn bà ai chẳng mong được chồng chiều, chồng yêu. Nhưng chồng mình không chiều, có yêu hay không cũng không bao giờ nói, cứng như một khúc gỗ. Lấy nhau, các ngày lễ quên hết, quên hết lãng mạn, quên hết tình cảm, không tặng quà, tặng hoa bao giờ. Nghĩ mà chán lắm, mình đã quá yêu chồng nên luôn vẽ ra một tương lai như mơ, luôn tự huyễn hoặc bản thân rằng chồng là người tuyệt vời, yêu mình. Nhưng thật ra, mình quá thiếu thốn tình cảm. Sống bên chồng mà như mình đang yêu đơn phương...'.
Tôi hiểu nỗi lòng người phụ nữ có chồng vô tâm, không được chồng yêu chiều. Trước đây, tôi cũng đã từng yêu một người đàn ông, cũng chẳng ga lăng, chẳng lãng mạn, chẳng hiểu chuyện gì cả. Lúc nào cũng chỉ thích phụ nữ phục vụ mình và họ cho đó là trách nhiệm của người phụ nữ. Thế nên tôi chán, tôi buồn, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng và chúng tôi chia tay chỉ sau vài tháng chính thức yêu. Cũng là bền cho một tình yêu không có sự chia sẻ.
Bây giờ làm vợ chồng, muốn được chồng gánh vác nhưng chỉ biết làm một mình, đi một mình, nhạt nhẽo thì người phụ nữ nào chịu được. 4 năm, nếu mà 4 năm triền miên như vậy mà cô ấy vẫn chịu được thì tôi cho rằng, đó là một sự cố gắng quá rồi. Có lẽ, cô đã phải gồng mình lên và sống mệt mỏi vô cùng trong vỏ bọc ấy. Tôi chẳng biết mình phải làm gì để tiếp tục khuyên cô ấy trong chuyện này...
Họ cảm thấy chán vì đã đánh mất đi chính mình, sống quỵ lụy bên cạnh chồng như người giúp việc mà chẳng được đáp trả lại. (ảnh minh họa)
Phụ nữ dù thành đạt đến đâu cũng sẽ mơ ước có được một mái ấm hạnh phúc, có một người chồng yêu thương, chiều chuộng mình, để nương tựa lúc mệt mỏi khó khăn. Phụ nữ hạnh phúc khi được chiều chồng, hạnh phúc khi được nấu ăn cho chồng, hỏi chồng thích ăn món gì và làm vừa miệng chồng. Phụ nữ đơn giản lắm, họ dễ chiều lòng, cũng dễ cảm động. Nên đàn ông chỉ tinh ý một chút thôi, phụ nữ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ để bụng lâu đâu.
Nhưng, nhiều người chồng không làm như vậy. Như cô bạn tôi đó, sống bao nhiêu năm yêu thương chồng, hết lòng vì chồng vì con, điều này tôi khẳng định, vậy mà lại ngoại tình. Chuyện vợ ngoại tình nghe ra ghê gớm, nhưng có chồng cũng như không thì chẳng phải phụ nữ sẽ muốn được giải thoát, muốn được tìm đường rút lui sao?
Họ cảm thấy chán vì đã đánh mất đi chính mình, sống quỵ lụy bên cạnh chồng như người giúp việc mà chẳng được đáp trả lại. Và khi đó, nếu có một bàn tay giang rộng, đón họ vào lòng, có lý gì họ không sa ngã. Đàn ông đã đẩy người vợ của mình vào vòng tay người khác chính vì sự vô tâm của mình. Thế nên, cánh mày râu đừng bao giờ trách phụ nữ xiêu lòng khi mà anh chẳng phải là một người chồng mang lại hạnh phúc cho họ...
Theo Eva
Vợ tôi xin chồng cho được sinh con cùng ân nhân để ... trả ơn Còn nếu như anh vẫn yêu vợ, còn muốn giữ tổ ấm của mình thì tôi thành thật khuyên anh từ chối ngay nguyện vọng kia của vợ, dẫu đó có là trả ơn, trả nghĩa thì cũng không thể chấp nhận được. Ảnh minh họa: Internet Tôi mạn phép hỏi anh một câu thế này, rằng anh có còn yêu vợ anh...