Muốn bỏ chồng để đến với người đàn ông mới quen
Tôi sợ ly hôn sẽ bị mọi người cười, con tôi sẽ khổ và anh cũng không biết tôi có chồng.
Tôi 20 tuổi, chồng 25 tuổi, đã có con 2 tuổi, đang học giữa lớp 12 tôi lấy chồng nên không có nghề nghiệp gì cả, chỉ theo mẹ chồng buôn bán sống qua ngày. Chồng tôi làm nghề lái xe thuê, gia đình chồng có nhiều thế hệ, bao gồm ông bà nội, bố mẹ chồng, vợ chồng anh trai và vợ chồng tôi, tính cả trẻ con nữa là 10 người.
Lấy chồng đã hơn 2 năm rồi nhưng vợ chồng tôi không có tài sản gì, kể cả xe máy đi lại cũng không có. Tôi chỉ buôn bán bữa no bữa đói, nguyên nhân là ở chồng tôi. Tuy lái xe nhưng anh ham chơi, rượu chè, cờ bạc, lại cả đập đá nữa.
Tháng anh làm được 9, 10 triệu đồng nhưng chưa bao giờ đưa cho tôi một đồng, còn lấy của tôi. Anh đi lái xe không có tiền lại mượn tiền ông bà, cha mẹ (tiền làm luật) bây giờ đã lên tới 10 triệu. Anh còn lấy xe gia đình đi cầm phải đến mười mấy lần, cầm cả xe bạn và họ hàng, lên đến gần trăm triệu. Họ đến đòi nợ liên miên, mẹ chồng tôi vay mượn về trả.
Đã thế anh còn hay uống rượu mà uống xong lại chửi mắng đánh đập tôi, đánh nhiều tới nỗi tôi không nhớ bao nhiêu lần, kể cả khi tôi mang thai và lúc chưa cưới.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nhà đông nên người trong nhà cãi nhau, đánh nhau hằng ngày, ghen tỵ nhau, khi thì cha con, khi anh em, khi lại vợ chồng mâu thuẫn, nhiều lần cầm dao chém nhau mà công an can thiệp không được. Hàng xóm anh em ai cũng khinh thường vợ chồng tôi.
Chồng nhiều khi uống say rồi nói rất nhiều, quấy không cho tôi ngủ, lúc nào cũng là chồng tôi gây chuyện. Con cái chồng tôi không khi nào quan tâm đến, tiền cháo sữa bỉm một mình tôi lo. Mẹ chồng rất thương tôi, cho tôi và cháu đủ thứ, còn những người khác cứ dửng dưng. Nhiều lần chồng đánh đập tôi đã nghĩ đến ly hôn nhưng không làm được vì nghĩ tới con, sợ dư luận, với cả mẹ đẻ mất sớm tôi ly hôn sẽ vướng con nhỏ không thể đi làm nuôi con được.
Gần đây tôi đi bán có quen được một anh hơn tôi 1 tuổi, chán nản với gia đình nên tôi cũng có cảm tình với anh nhưng chúng tôi chưa có gì cả. Tôi có số điện thoại anh nhưng chưa nói chuyện, anh thi thoảng cũng nói chuyện với tôi khi bán hàng. Tôi không biết có nên ly hôn với chồng để xây dựng tình cảm này không. Anh chưa vợ và cũng không biết tôi có chồng.
Tôi vẫn không thấy ghét chồng khi ở bên nhưng tình cảm không còn mấy. Tôi vẫn nấu ăn, bữa ăn nào cũng có bia và mồi cho chồng. Tôi sợ ly hôn sẽ bị mọi người cười, con tôi sẽ khổ. Rồi không biết anh kia có chấp nhận tôi không, còn gia đình anh đó nữa.
Thật lòng tôi thường xuyên nhớ anh, với lại tình cảm tôi dành cho gia đình nhà chồng cũng còn nhiều. Tôi luôn bị áp lực về kinh tế đè nén, cảm thấy rất khổ sở. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Tinngan
Có chồng như 'Soái ca' mà tôi thấy chán ngán
Tình yêu đâu phải là thứ có thể trói chân lại được, nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi.
Anh theo đuổi tôi khi chúng tôi vẫn còn đang là sinh viên. Chúng tôi chỉ học cùng trường chứ không cùng khoa nhưng gặp mặt nhau khá đều đặn. Ngày nào ra chơi anh chẳng chạy sang lớp của tôi cơ chứ. Mọi người trong lớp ai cũng biết anh yêu tôi nhưng chỉ tôi giả vờ mãi không hiểu. Ngay từ đầu, anh đã nói rằng bị cuốn hút và ấn tượng bởi vẻ ngoài lạnh lùng của tôi. Mãi sau này khi ra trường rồi tôi mới đồng ý nhận lời là người yêu anh. Theo như bạn bè tôi nói thì anh đúng chuẩn của một "soái ca", cả đời tôi tìm cũng không thấy.
Tôi cũng nhanh chóng tìm được công việc phù hợp với ngành nghề của mình nhưng lương hơi thấp. Không sao , với tôi như vậy là đủ vì trong khi tôi được làm việc đúng chuyên ngành thì bạn bè của tôi nhiều đứa vẫn lông bông, làm trái nghề. Còn anh thì về làm cho công ty của bác ruột anh quản lý, thu nhập thì ở mức cao hơn tôi.
Anh cũng yêu chiều tôi lắm, vì bên cạnh tôi không chỉ có anh mà cũng có rất nhiều người theo đuổi. Mới yêu nhau được mấy tháng nhưng anh cứ bắt ép tôi cưới. Nhiều lúc anh bảo rằng sợ mất tôi vì xung quanh tôi có nhiều người quá anh không yên tâm. Tôi có an ủi anh cũng không làm anh bớt đi lo lắng, tôi còn đùa: "Anh đẹp trai, tài giỏi thì sợ gì mất được em hả? Em không lo thì thôi, anh cứ hão huyền". Nhưng anh không chịu cứ bắt tôi đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ.
Vậy là cuối năm chúng tôi đã tay trong tay tổ chức lễ cưới linh đình, bạn bè chúc mừng không ngớt. Tôi hạnh phúc khoác tay đi bên cạnh anh chúc rượu mọi người. Hai vợ chồng son cùng chiều chuộng và chăm sóc cho nhau. Trong mắt những người khác thì chồng tôi chẳng khác nào "soái ca" trong truyện ngôn tình, vì chồng nâng niu vợ ân cần lắm. Ai cũng ghen tị với hạnh phúc của tôi.
Vợ chồng tôi vẫn đưa đón nhau đi làm hàng ngày, rồi buổi trưa thế nào anh cũng chạy qua công ty tôi làm việc rủ vợ đi ăn. Biết là chồng rất quan tâm và chiều chuộng vợ nhưng nhiều lúc tôi phát chán vì anh cứ muốn kè kè bên cạnh. Sự bao bọc của chồng khiến tôi ngộp thở. Tôi phải giải thích đủ điều khi từ chối đi ăn trưa cùng anh.
Một hôm, chồng đợi tôi ở dưới cổng công ty. Anh thấy tôi đi ra cùng với một đồng nghiệp nam nữa anh liền tỏ thái độ khó chịu. Lên xe anh bắt đầu căn vặn: "Em làm gì mà thân mật với gã kia như vậy? Hắn có tình cảm với em hả?". Báo hại tôi lại phải giải thích ngọn ngành cho anh thì anh mới bỏ qua.
Về nhà, anh lại bắt đầu kiểm tra điện thoại, tin nhắn, ngay cả mật khẩu Facebook của tôi anh cũng dò la bằng được. Tôi cũng nghĩ rằng vợ chồng với nhau thì chẳng cần giấu giếm nhau điều gì. Nhưng chồng lại chẳng chịu hiểu cho tôi.
Một hôm, anh đăng nhập vào Facebook của tôi rồi bắt đầu đọc tin nhắn, hầu hết chỉ toàn trao đổi công việc với nhau. Tôi cũng thường chát nhóm với những người mình làm việc để tiện bề trao đổi công việc. Tất nhiên, mọi người sẽ vừa tám chuyện phiếm, vừa bàn bạc với nhau. Anh thấy một biểu tượng trái tim của anh đồng nghiệp gửi cho tôi vì kế hoạch làm việc của tôi quá hợp lý. Có vậy thôi mà anh cũng ghen tuông lồng lộn lên.
Lần này chồng có cơ để bắt tôi nghỉ việc. Anh bắt tôi ở nhà nội trợ cơm nước đợi anh về. Anh cũng triển khai luôn kế hoạch có con, vậy là tôi phải nghỉ ở nhà đúng như dự định của anh. Ghê ghớm hơn nữa anh còn cài định vị trong điện thoại để anh có thể kiểm soát tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, tôi không hiểu tại sao chồng tôi lại ghen tuông mù quáng như vậy. Tôi có cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi, lúc nào cũng có ánh mắt đang dõi theo mình. Anh khiến tôi cảm thấy tù túng và khó thở quá. Nhìn bạn bè tôi tung tăng nay đây mai đó mà tôi phát thèm. Ngày nào cũng lặp lại một cách nhàm chán có lẽ tôi sẽ bị trầm cảm mất.
Tình yêu đâu phải là thứ có thể trói chân lại được. Nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi. Phải làm sao để chồng có thể hiểu được tình cảnh của tôi bây giờ? Có chồng như "soái ca" nhưng sao tôi thấy mệt mỏi thế này.
Theo Phununews
Đừng bắt phụ nữ làm thần thánh khi đàn ông chỉ là đứa trẻ Một khi bố mẹ chúng không còn cảm thấy hạnh phúc, thậm chí thù ghét nhau thì việc cùng chung sống dưới 1 mái nhà có thực sự tốt cho sự phát triển của một đứa trẻ? Theo tư duy cổ điển phương Đông, phàm mang danh phận phụ nữ thì phải có chồng, dù là chồng tốt, chồng xấu, miễn là có...