Muốn bỏ chồng để con có cha
Khi anh nói với tôi chuyện anh không thể có con, tôi đã choáng váng vô cùng nhưng cũng cố giữ được bình tĩnh đế suy xét mọi chuyện.
Cái chuyện này, tôi vốn đã nghi ngờ từ lâu. Sống với nhau 3 năm, ân ái mặn nồng, vậy mà chưa một lần chúng tôi có dấu hiệu của việc có con dù anh đã nhiều lần chạy chữa. Từng ngày, từng đêm tôi khao khát có được đứa trẻ bi bô gọi mẹ. Tôi đã khóc thầm rất nhiều, cũng đã mệt mỏi cố gắng nhiều vì gia đình anh luôn gây áp lực.
Có lẽ họ không biết, chuyện không có con chính là do anh, nhưng tôi phải luôn cam chịu, phải nhẫn nhịn. Vì chồng tôi đã nói với tôi rằng, anh thật lòng không muốn gia đình biết chuyện, như thế, bố mẹ và mọi người sẽ nhìn anh bằng con mắt khác. Anh muốn giấu và lặng lẽ chữa trị. Nhưng đã 3 năm trôi qua chúng tôi chưa có kết quả gì. Lòng tôi nặng trĩu, tôi lo lắng, nếu tiếp tục thế này thì mọi chuyện rồi sẽ bại lộ. Nhưng phải ăn nói sao với gia đình anh đây?
Mẹ chồng tôi vốn khó tính, suốt ngày bà nói ra nói vào việc tôi không thể sinh con. Bà không nghĩ tới chuyện con trai của mình là nguyên nhân mà lại chỉ đổ cho tôi. Tôi có đi ra ngoài, hẹn hò nước non với bạn bè một chút thì bà tìm cách đay nghiến. Bà bảo tôi là người không biết suy nghĩ, không sinh còn lăng nhăng, còn đàn đúm. Nghe lời bà nói tôi buồn lắm. Nhiều khi tôi muốn thú nhận tất cả sự thật này nhưng lại thương chồng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi chịu những ấm ức mà chồng tôi thì cứ ngồi im không can thiệp. Nhìn bạn bè có con cái đề huề, vui vẻ, tôi chạnh lòng biết bao. Phụ nữ có thì, nếu không nhanh chóng sinh con thì sẽ muộn. Vậy mà anh cứ lấy lý do chạy chữa, kéo dài thời gian…
Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi chịu những ấm ức mà chồng tôi thì cứ ngồi im không can thiệp. Nhìn bạn bè có con cái đề huề, vui vẻ, tôi chạnh lòng biết bao. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi đau khổ, nhiều khi chán nản không muốn gần chồng nữa. Trong khi, có những người đàn ông dù biết tôi có gia đình cũng vẫn rất quý mến tôi. Có một người mà tôi rất cảm tình. Anh này là người học chung đại học với tôi, anh đã có gia đình nhưng đã bỏ vợ. Anh biết hoàn cảnh của tôi nên rất thông cảm và có ý muốn đặt quan hệ với tôi. Bây giờ, anh ấy đã thành đạt, chỉ cần có vợ và sinh con nữa. Ngày trước, chúng tôi học cùng đại học nên khi họp lớp hay gặp nhau. Nói chung thì tính nết cũng hiểu nhau rồi nên không có gì phải ngại.
Đợt gần đây, nhiều khi ức chế, tôi hay lên mạng nói chuyện với anh ấy và cũng nhận được rất nhiều lời động viên và hỏi thăm. Tôi cảm thấy thoải mái rất nhiều khi được chia sẻ với ai đó. Dần dần, anh ấy trở thành người tôi tin tưởng để tâm tình.
Bây giờ, khi đã có người đàn ông này, tôi bắt đầu cảm thấy chán chồng. Tôi không còn muốn nghe những lời hứa hẹn của anh nữa, tôi chán nản phải chờ đợi suốt 3 năm qua rồi. Lại còn chịu bao nhiêu áp lực và những lời gièm pha của nhà chồng. Là vợ, là người hoàn toàn có khả năng sinh con, thế mà chồng tôi lại đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Càng nghĩ về anh, tôi càng thấy anh hèn biết bao. Giờ đây, tôi thật sự trăn trở trước tình cảm của người đàn ông kia và chồng mình.
3 năm qua, khát khao làm mẹ trong tôi cháy bỏng. Giờ tôi muốn có được một đứa con gọi tôi là mẹ biết bao. Tôi thấy chán nản vô cùng khi ngày nào cũng sống trong cái gia đình tăm tối này. Có thể là ích kỉ, nhưng tôi đã nghĩ tới chuyện ly hôn và muốn đến với người đàn ông kia, sống cuộc sống hạnh phúc. Dù sau này ra sao tôi không cần biết, chỉ cần có con, với người phụ nữ, thế là quá đủ. Bằng không, tôi phải sống với người chồng này không biết tới năm tháng nào nữa.
Hãy cho tôi lời khuyên, tôi có nên ly hôn không?
Theo VNE
May quá chồng vô sinh!
Nói như vậy, có lẽ chị em sẽ nghĩ tôi là người vợ độc ác, vô liêm sỉ. Ai đời, vợ lại đi cười trên nỗi đau của người chồng rồi hả hê vì nó.
Nhưng không phải, tôi đang cười nhạo vào cái sự vụng trộm của chồng và người đàn bà đó, tôi cũng đang hả hê vì có lẽ, đó là cái giá phải trả cho người đàn bà đã cam tâm cướp chồng tôi.
Cưới nhau được hơn 1 năm chưa có bầu, chồng tôi nhất định khăng khăng rằng nguyên nhân là do tôi. Vì ngày yêu nhau, anh có chứng kiến tôi bị một cái u lành ở ngực, nên phải mổ. Và anh cứ nghĩ, chính chuyện đó đã làm ảnh hưởng tới khả năng sinh con của tôi. Tôi thấy anh hơi kì, vì u lành ở ngực thì liên quan gì tới chuyện ấy, nhưng anh thì cứ khẳng định như thế. Anh còn nói, trước giờ anh không chơi bời gì, cũng chẳng bệnh tật thuốc men gì thì làm sao mà bị như thế được. Chắc chỉ tại tôi mà thôi.
Tôi cũng lo lắng nên đã lén đi khám, tôi chẳng bị sao cả. Bác sĩ chỉ nói, 1 năm chưa có con có thể chỉ là tạm thời như vậy, rồi đâu sẽ có đó. Tôi nói với anh nhưng có vẻ anh không hài lòng trước lời giải thích đó. Anh vẫn nghĩ là do tôi vì anh bảo, chờ đợi thật sự là mệt mỏi.
Rồi anh đi ngoại tình. Tôi nghe nói, người con gái đó trước đây mẹ anh rất thích, nhưng anh lại không ưng cô ta. (ảnh minh họa)
Rồi anh đi ngoại tình, mẹ anh cũng đồng tình với chuyện ấy. Vì mẹ anh nghĩ, nguyên nhân là do tôi. Nếu như tôi không sinh được cháu cho bà có lẽ bà sẽ đuổi cổ tôi ra khỏi nhà cũng nên. Tôi đau khổ suốt thời gian đó, bảo anh đi khám thì anh trừng mắt với tôi, bảo tôi ăn nói vớ vẩn vì đổ tội cho anh.
Rồi anh đi ngoại tình. Tôi nghe nói, người con gái đó trước đây mẹ anh rất thích, nhưng anh lại không ưng cô ta. Anh yêu tôi và muốn lấy tôi, nhưng cuộc sống vợ chồng không như mơ, anh nhanh chóng chán tôi và nghĩ đến người con gái đó. Còn cô ấy, dù biết tôi có chồng rồi cũng vẫn sán lại, và có dã tâm cướp chồng của tôi.
Tôi đã biết chuyện và nói với anh, anh trắng trợn thừa nhận còn bảo tôi rằng, nếu tôi không sinh được con cho anh thì anh phải nhờ người khác là chuyện đương nhiên. Lúc đó tôi nghẹn đến tận cổ, ức lắm. Tôi bảo anh, nếu anh cảm thấy đó là điều tốt cho anh thì anh cứ làm, đừng bao giờ bận tâm tới tôi.
Anh không sợ thật, anh cứ qua lại với người đàn bà đó, còn coi tôi như người dưng trong nhà. Tôi nói anh không ra gì nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Thời gian đó, tôi thực sự áp lực. Tôi gọi cho anh thì anh bảo bận đi với bồ. Nhưng thật lạ, anh chưa đề cập tới chuyện ly hôn.
Giờ cô ta chuẩn bị bỏ anh, vì cô ta không thể sống với người chồng vô sinh. Phụ nữ thì cần có con hơn bao giờ hết. (ảnh minh họa)
Một thời gian sau, khoảng gần 1 năm, anh nói, anh muốn lấy vợ hai, nếu tôi đồng ý thì sống cùng, còn không thì ly hôn. Làm sao tôi có thể chấp nhận người đàn bà đó sống cùng nhà với mình chứ? Tôi quyết định bỏ chồng trong đau đớn. Anh nói, anh sẽ đưa cô ta về nhà này sống vì cô ta chấp nhận tất cả chuyện này. Trước đây, cô ta cũng say anh như &'điếu đổ'. Tôi không còn lời nào để nói, đành chấp nhận sự thật trớ trêu này.
Chúng tôi chia tay nhau, anh sống cùng với cô ta còn tôi bơ vơ. Thời gian sau đó, tôi nghe người ta nói lại rằng, anh bị vô sinh. Vì mãi, vợ anh vẫn không có bầu. Mẹ anh lại càng tỏ ra lo lắng và bắt anh đi khám. Không có lý gì hai người phụ nữ làm vợ anh đều không có con cả. Và thật không ngờ, anh bị vô sinh thật. Sự thật trớ trêu ấy lẽ ra tôi không nên vui mừng, nhưng có lẽ đó là cái giá phải trả cho anh, người đàn ông phản bội và cũng là cái giá của người đàn bà cướp chồng tôi.
Giờ cô ta chuẩn bị bỏ anh, vì cô ta không thể sống với người chồng vô sinh. Phụ nữ thì cần có con hơn bao giờ hết. Anh thì khóc hết nước mắt, mẹ anh cũng gào khóc trong đau đớn vì đó là người con trai duy nhất của bà. Bà không biết rằng, tôi mới chính là người con dâu tốt nhưng bà lại ruồng bỏ, bắt tôi phải ra đi. Tôi thật sự cảm thấy thương cảm cho anh nhưng chút ích kỉ trong con người tôi lại khiến tôi thấy có chút vui vì anh vô sinh. Đó là cái giá của người chồng không biết trân trọng hạnh phúc, không biết coi trọng người yêu thương mình. Anh phải trả giá cho sự phản bội một cách thích đáng. Cả người đàn bà kia cũng vậy!
Theo VNE
'Tố' chồng vô sinh để vợ tự do cặp kè Vợ chồng &'cơm không lành, canh không ngọt', cả hai đôi co nhau suốt ngày. Từ những trận nhỏ tới những trận cãi vã lớn. 2 năm lấy nhau, chúng tôi mong mãi chưa có một đứa con. Trước áp lực của bố mẹ hai bên, chúng tôi cũng cố gắng rất nhiều, đi khám thì không có vấn đề thì, thế chúng...