Mừng vì chồng mua bảo hiểm cho cả nhà, vừa xem hợp đồng, tôi chết lặng
Lấy nhau 5 năm, tôi biết chồng là người khá chi li, tính toán. Nhiều khi bản thân cũng buồn vì có những sở thích muốn thực hiện mà chồng không ủng hộ.
Có nhiều thứ muốn sắm nhưng chồng vẫn một mực không cho vì nghĩ vợ chồng còn chưa dư dả gì nên phải tiết kiệm. Nghĩ đi thì không thông, không vui vì chồng không hiểu lòng vợ. Nhưng nghĩ lại thì lại thấy, anh ấy làm tất cả `
Chồng chăm chỉ làm việc, hết mực vì gia đình. Những việc lớn nhỏ trong nhà anh ấy cũng muốn quán xuyến. Tất nhiên, tôi chỉ phụ trách việc đi làm rồi về nhà cơm nước. Hàng tháng mỗi người sẽ phải chi tiêu một khoản nên tôi và anh cũng không phải tranh luận về kinh tế nhiều.
Mỗi lần có chuyện lớn, cả hai sẽ ngồi tính toán tiền bạc. Lương của tôi nhìn chung cũng chỉ đủ lo chi tiêu gia đình rồi cưới hỏi. Sắm sửa đồ đạc hay sửa sang nhà cửa, biếu xén ai, anh cũng phải lo tính toán.
Có nhiều thứ muốn sắm nhưng chồng vẫn một mực không cho vì nghĩ vợ chồng còn chưa dư dả gì nên phải tiết kiệm. (Ảnh minh hoạ)
Cuộc sống không quá dư dả nên nhiều lần tôi có nói với chồng về việc tiết kiệm, lo cho sức khoẻ. Tôi động viên anh mua bảo hiểm. Ban đầu anh ghét lắm, hễ vợ nói mua bảo hiểm là anh khó chịu. Anh muốn dành tiền cho việc làm ăn, tiết kiệm để tính toán sau này chứ không mua bảo hiểm làm gì. Nhưng nhiều lần con ốm đau, bệnh tật, nằm viện vài ngày tiền bạc cũng tốn kém bắt đầu khiến anh thay đổi suy nghĩ.
Anh có hỏi tôi về chuyện mua bảo hiểm. Tôi cũng vui vẻ giới thiệu cho anh người bạn tôi quen. Có mua thì yên tâm hơn về khoản nằm viện ốm đau sau này. Tiền bạc sau này con cái cũng có thể được thừa hưởng từ bố mẹ.
Bẵng đi một thời gian không thấy anh nói về chuyện đó. Tôi vô cùng sốt ruột. Tôi cứ giục anh vì sợ anh để tiền đó cũng hết. Và đương nhiên, tiền bảo hiểm hàng tháng anh phải bỏ ra vì lương tôi cũng không đủ. Tiết kiệm một chút thì chắc chắn sẽ lo được.
Lần đó anh thông báo với tôi về việc mình sẽ mua bảo hiểm, đảm bảo sức khoẻ cho cả nhà. Tôi lấy làm vui lắm. Nhưng lần đó, tôi thực sự choáng váng khi xem trộm tờ hợp đồng bảo hiểm của anh. Anh chưa từng nói với tôi mua gói bao nhiêu tiền, mua cho những ai.
Nhưng nhìn vào tờ giấy, tôi chết lặng. Anh có mua cho bản thân mình, cho hai con và cho mẹ đẻ của anh. Tìm mỏi mắt cũng không thấy tên tôi ở đâu, cũng không có quyền lợi nào kéo theo tôi cả. Tiền bạc sau này được thừa hưởng tất nhiên anh cũng để tên con.
Video đang HOT
Lòng tôi trào dâng nỗi thất vọng. Thực sự là vậy sao? Thì ra, anh đã âm thầm mua cho mẹ mình. Mẹ anh hiện đang ở quê một mình. Tôi hiểu anh lo lắng cho sức khoẻ của mẹ, anh mua cho mẹ là đương nhiên. Nhưng anh lại gạt tên tôi ra khỏi danh sách. Vậy thực ra tôi là gì trong lòng anh? Hay anh chỉ coi tôi là người ngoài, người dưng nước lã?
Ngày hôm đó, tôi khóc suốt. Để trong lòng thì khó chịu nên tôi quyết định hỏi anh cho rõ ngọn ngành. Anh thừa nhận không có tên tôi. Lý do anh đưa ra là vì không có quá nhiều tiền để mua gói có nhiều người. Còn mẹ anh thì nhất định anh phải mua vì mẹ nhiều tuổi, hay ốm đau bệnh tật. Sau này nếu có tiền, anh sẽ mua riêng cho tôi một gói.
Tôi cảm thấy anh đang tính toán với vợ mình. (Ảnh minh hoạ)
Cái câu sau này khiến tôi cảm thấy buồn vô hạn. Lời hứa hẹn như vậy biết đến bao giờ. Tôi là người gợi ý cho anh mua bảo hiểm để bảo vệ cả nhà nhưng anh lại gạt tên tôi ra ngoài. Có nhiều cách để có thể cho tên vợ vào đó nhưng anh lại không làm. Anh suy nghĩ ích kỉ như vậy liệu tôi có thể vui được không?
Nếu chỉ vì một chuyện này tôi cũng có thể không quá nặng lòng nhưng trước giờ tính nết anh hơi chi li, tính toán, tiền bạc không bao giờ thoải mái với nhà tôi. Bố mẹ tôi ốm đau anh không bao giờ biếu tiền. Tôi có ngỏ ý thì anh bảo vợ chồng tốn kém, ông bà sẽ thông cảm. Tôi hiểu mình không giàu có nhưng đôi khi nó là cái tình cảm của con cái và là việc nên làm.
Sau tất cả tôi xâu chuỗi lại thì cảm nhận rằng, anh không coi trọng tôi và gia đình tôi. Kể chuyện với bạn bè nhiều người khuyên tôi không nên vì chuyện đó mà suy nghĩ. Đây cũng là chuyện rất bình thường nhưng tôi không thấy như vậy.
Tôi cảm thấy anh đang tính toán với vợ mình. Anh thực sự coi trọng tiền bạc, máu mủ ruột già của anh hơn là người phụ nữ chỉ chung chăn chung gối, muốn bỏ lúc nào cũng nên. Liệu tôi ích kỉ hay là anh ích kỉ?
Dùng mọi thủ đoạn vào hào môn, đêm tân hôn tôi chết lặng vì tờ hợp đồng chồng đưa, sốc hơn cả là lời đề nghị của mẹ anh
Thấy bạn giới thiệu Tuấn là 1 công tử nhà giàu, có nhà ở Hà Nội và đi xe sang, tôi quyết định bằng mọi giá biến anh ấy trở thành chồng mình.
Một lần đi sinh nhật của 1 người bạn, tôi được cô ấy huých tay và giới thiệu: "Biết anh chàng kia không?". Tôi lắc đầu. Bạn tôi thở dài: "Chán mày. Đấy là Tuấn, trai phố Cổ, có nhà sang, xế hộp, tiền tiêu không phải nghĩ. Ai mà lấy được anh ta á, cứ như chuột sa chĩnh gạo ấy. Sướng hết phần đời còn lại. Chỉ ăn chơi hưởng thụ, chẳng phải lo cái gì sất".
Tôi nghe mà sáng bừng cả đôi mắt. Tôi bảo bạn: "Thế để tao. Tao không tin với nhan sắc và tài ăn nói của mình, anh ta lại không rạo rực". Con bạn tôi cười phá lên, nó thách tôi tán được Tuấn, bởi anh ta có bạn gái rồi.
Tôi có ngại gì đâu. Tuấn có bạn gái rồi thì càng tốt. Đánh đồn 1 địch còn dễ hơn ấy chứ. Thế là tôi xin số điện thoại của Tuấn qua người bạn của tôi. Về nhà tôi điều tra ra Facebook của anh và bắt đầu nhắn tin tán tỉnh. Tôi "quăng thính" và Tuấn không ngần ngại đáp trả. Vì Tuấn cởi mở với tôi, tôi lại càng tin chắc mình có cơ hội trong vụ này.
(Ảnh minh hoa)
Sau đó, tôi còn tìm ra cả Facebook của bạn gái anh. Hàng ngày tôi đều nhắn tin khủng bố cô ấy. Tôi giả bộ Tuấn đã nhận lời yêu tôi, chê cô ấy già, tẻ nhạt... Những lần đi chơi sau đó cùng Tuấn, tôi đều cố tình dựa dẫm, ôm ấp anh và nhờ người chụp lại. Có lần tôi còn táo bạo vòng tay quay cổ hôn anh nồng nhiệt. Những hình ảnh đó tôi đều gửi cho bạn gái của Tuấn.
Quả nhiên, cô ta không thể bình tĩnh nữa mà làm ầm lên. Cô ấy hẹn tôi và Tuấn ra để 3 mặt 1 lời. Tôi hơi chột dạ vì việc làm táo bạo của mình. Nếu Tuấn hỏi tôi sẽ nói rằng vì mình yêu anh quá mất rồi. Nhưng thật lạ, buổi gặp mặt hôm đó, Tuấn lại bênh tôi. Anh nói rằng đã quá chán cô ấy và thừa nhận tôi là người yêu. Bạn biết không, lúc đó lòng tôi vui sướng nhảy cẫng lên, nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ ra giả nai, rơm rớm khóc.
Yêu nhau được 1 tuần, Tuấn dẫn tôi về ra mắt. Tôi choáng ngợp với căn nhà rộng rãi, khang trang của gia đình anh. Mẹ Tuấn rất có tướng là "người có tiền". Bà nho nhã, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng câu nào cũng thâm nho, sâu sắc. Tôi thì thảo mai hết sức có thể, ra sức lấy lòng bà. Từ hôm đó trở đi, cứ cách vài hôm tôi lại sang nhà Tuấn, mua nhiều đồ đắt tiền tặng mẹ anh. Và có vẻ như mẹ Tuấn cũng không có thành kiến gì với tôi.
2 tháng sau chúng tôi làm đám cưới. Bạn bè đều kinh ngạc khi tôi có thể "cưa đổ" Tuấn trong 1 thời gian ngắn như thế. Ngày cưới, ai cũng chúc mừng tôi 1 bước lên tiên. Từ cô gái nông thôn lên lập nghiệp, giờ tôi đã có ô tô, có nhà trên Hà Nội. Đặc biệt, lại có anh chồng đẹp trai, tuấn tú.
Hôm cưới, mẹ chồng trao cho tôi 3 cây vàng và 2 nhẫn kim cương. Tôi cười híp mắt, sung sướng đến tận cùng. Ấy thế nhưng ngay tối hôm đó, mọi thứ trong tôi sụp đổ.
(Ảnh minh họa)
Buổi tối, chồng nhậu với họ hàng và đám bạn của anh ấy ở dưới nhà. Một mình tôi nằm trong phòng nghĩ về cuộc đời mình. Ôm đống vàng cưới và tiền mừng trong tay, ngước nhìn căn phòng rộng rãi, lãng mạn, tôi mỉm cười.
Đến 10 giờ, chồng mới về phòng. Tôi vui sướng đón anh, cố gắng ăn mặc hờ hững 1 chút để thu hút chồng (trước đó chúng tôi vẫn chưa quan hệ). Tuy nhiên, anh đáp trả lại tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt. Tôi chột dạ nhưng vẫn cố kéo chồng về giường thì anh hất tay tôi ra và nói: "Đạt được mục đích rồi em vui không?". Tôi sững người.
Tiếp đó, anh mở tủ, lấy ra 1 bản hợp đồng anh đã thảo từ trước và đưa cho tôi đọc. Anh giải thích: "Thú thực với em, tôi không có hứng thú với con gái. Tôi lấy em chỉ để tạo tấm bình phong tốt nhất cho mình là thôi. Em hãy ngoan ngoãn làm vợ tôi thì đảm bảo cuộc sống của em no đủ. Đừng nghĩ cách phản bội tôi hay đòi ly hôn. Bởi tôi sẽ cho đời em nát theo đó. Những bằng chứng em làm trước kia, em lừa bao nhiêu thằng nhà giàu, hại bao nhiêu cô gái để đạt được mục đích của mình, tôi đều nắm trong tay cả".
Đến bây giờ thì tôi sốc. Hóa ra, mọi việc tôi làm anh đều biết. Và để đạt mục đích của mình, anh đã phối hợp nhịp nhàng với tôi. Đêm hôm đó, anh bỏ lại tôi nằm khóc ướt gối, còn bản thân đi tìm thú vui riêng.
Sáng hôm sau 5 giờ sáng mẹ chồng đã gọi tôi dậy và bắt làm việc nhà. Đống bát đũa mọi người ăn hôm qua còn nguyên, hôm nay tôi phải rửa hết. Ngồi rửa đến 7 giờ mới xong, tôi lại phải nấu bữa sáng.
Đang ăn thì mẹ chồng tôi nói: "Mẹ cho giúp việc nghỉ từ tuần trước rồi. Tuần sau đi làm lại thì con xin nghỉ việc luôn đi, tập trung chăm chồng và chăm gia đình chồng.
À số vàng mẹ đưa con hôm cưới, tý trả mẹ. Vàng đó đi mượn cho đẹp mặt thôi. Đợt này nhà mình làm ăn thua lỗ, lấy đâu ra của cải dư thừa. Cứ đưa mẹ, bao giờ có mẹ cho sau".
Tôi nghe mà không nuốt trôi miếng bún nữa. Cổ họng nghẹn đắng. Chưa ăn hết bữa, mẹ chồng đã bắt lên lấy vàng và nhẫn đưa cho bà rồi. Chồng tôi vẫn thản nhiên ngồi ăn, chẳng có cảm xúc gì.
Giờ đây tôi ân hận lắm, nhưng không biết nói với ai. Bạn bè mà biết chắc chúng nó sẽ cười tôi không ngẩng mặt lên được mất. Bố mẹ cũng hi vọng rất nhiều về tôi. Có lẽ tôi đã tự đào hố chôn mình rồi!
Nhận được điện thoại của người yêu cũ, tôi kinh ngạc khi nghe tiếng khóc mong tôi đến nhìn mặt anh lần cuối Tôi lặng người, không biết phải đáp lại thế nào cho phải. Chia tay 5 năm nay, tôi vẫn nhớ đến Tùng. Chúng tôi là tình yêu đầu đời của nhau. Cuộc tình ấy kéo dài đến 6 năm ròng rã. 4 năm học đại học. 2 năm yêu xa. Những tưởng chúng tôi có thể về chung nhà nhưng nhiều biến cố...