Mùa xuân nở trong tim
Anh có thể sẽ không làm xe ôm nữa nhưng anh có thể chở em suốt cả cuộc đời được không?
***
Bạn thân mến! Bạn có nghĩ rằng nếu mình chăm chỉ đặt xe ôm đi làm mỗi ngày thì sẽ tìm thấy một nửa đích thực của mình không? Trong chương trình của tuần này, chúng ta hãy đến với một câu chuyện rất đáng yêu giữa một cô nàng và một anh chàng xe ôm. Họ rất có duyên khi ngẫu nhiên gặp nhau đến hai lần qua ứng dụng đặt xe, để rồi từ cái vô tình ấy, họ đã chủ động liên lạc với nhau. Cô nàng chẳng may bị ngã xe đau chân, vậy là anh chàng kia kiếm được “mối” khách béo bở đặt anh đưa đón đi làm mỗi ngày. Chúng ta hãy cùng lắng nghe:
Truyện ngắn: Xe ôm ơi, em thích anh mất rồi (Mita Vo)
Duyên
Chuông đồng hồ reo inh ỏi bên tai, Quỳnh trườn người với tay tắt làm chiếc đồng hồ rơi xoảng xuống nền nhà. Có tiếng mẹ gọi:
- Dậy thôi, Quỳnh ơi! Trễ rồi. Không phải sáng nay con có cuộc họp với sếp hả?
Cô bừng tỉnh, giọng lớ mớ:
- Thôi chết, con quên béng mất. Ui da, trễ mất rồi.
Cô cuống quýt, bật dậy và đi làm vệ sinh sáng thật nhanh. Vơ vội chiếc áo khoác, cô lao nhanh ra cửa. Mẹ gọi với theo:
- Con không ăn sáng hả?
- Dạ không mẹ ơi. Con trễ rồi.
Cô nhìn đồng hồ trên tay, lo lắng. Chỉ còn 45 phút nữa thôi, mình trễ mất. Nghĩ đến khuôn mặt sếp khi có nhân viên đi họp trễ, cô tái mặt:
- Lần này chắc mình tiêu thật rồi.
Quỳnh dắt xe vội ra cổng, nổ máy. Chiếc xe nổ bẹt bẹt nhưng không tài nào lên ga được dù cô cố vặn tay ga thật mạnh. Cô nhăn nhó, đạp vào chiếc xe một cái thật mạnh: “Đến mày cũng chống đối tao nữa hả?!”.
Thật sự lúc này cô chỉ muốn khóc cho cái sự trớ trêu, cay đắng mà mình đang gặp phải. Như sực nhớ điều gì, cô rút vội điện thoại đặt xe.
Tin nhắn đến: Đã tìm thấy tài xế cho bạn: Minh Tuấn!
Tài xế của bạn sẽ đến trong vòng 5 phút.
5 phút bây giờ đối với cô như thể tận 5 năm. Nhưng may mắn là chưa để cô sốt ruột lâu thì chiếc xe ôm cũng đến.
- Chào bạn, có phải bạn đặt xe đến công ty X không ạ?
- Đúng rồi, đúng rồi.
Cô hấp tấp cầm nón bảo hiểm vừa leo lên xe vừa đội nón. Nhìn điệu bộ của cô trông vừa thương vừa buồn cười.
- Anh tài xế ơi, em chỉ còn 30 phút nữa thôi. Anh cố gắng chạy nhanh dùm em với. Không thì em trễ họp mất.
- Vâng, nhưng nhanh thế nào cũng phải cẩn thận. Giờ cao điểm đường đông lắm.
Đúng là giờ cao điểm đường đông thật. Xe nối đuôi xe, tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Nghĩ đến khuôn mặt nổi giận của sếp mà cô cay đắng. Sốt ruột, cô giục anh tài xế:
- Nhanh lên, nhanh tí nữa đi anh.
Anh tài xế không quay lại, vừa lái xe vừa trả lời cô:
- Từ đây đến công ty của em khoảng 7km. Anh đang đi với tốc độ 40km/h. Đây là con đường ngắn nhất đến chỗ công ty em và cũng ít đèn đỏ nhất. Có tất cả 4 cái đèn đỏ. Trong trường hợp xấu nhất gặp phải cả 4 thì mình mất 5 phút để chờ và 3 phút vượt qua dòng người. Như thế thì em sẽ đến công ty kịp giờ. Em cứ yên tâm.
Nghe anh xe ôm trả lời mà lòng cô yên tâm quá đỗi. Chắc anh ấy ngày xưa học Lý giỏi lắm, chả bù cho cô ý ẹ môn ấy nhất. Lúc nãy đi, cô vội quá nên chưa kịp nhìn kỹ mặt anh nhưng nghe giọng thấy ấm áp và dễ thương quá.
Video đang HOT
Chiếc xe đỗ ngay trước cổng công ty. cô bấm đồng hồ. 7h kém 7 phút. Còn hẳn 7 phút nữa mới vào họp. May quá. cô không quên cảm ơn anh tài xế tốt bụng rồi chạy thật nhanh lên công ty. cô không biết anh tài xế đang nhìn dáng vẻ của cô mà không thể nhịn được cười.
Gặp lại
Sáng cuối tuần, cô dậy sớm hơn mọi bữa dù là ngày nghỉ. Cô rảo bước bước ra ban công, hít hà không khí trong lành buổi sáng. Gió lạnh se se lùa qua mái tóc, cô đưa tay sửa lại mấy sợi tóc rối trước trán. Chà, mùa đông về từ hồi nào mà cô không hay biết?
Cô nhìn dưới phố, không còn tiếng lao xao của những cô chú chạy bộ buổi sáng, tụ tập rôm rả nói chuyện. Thay vào đó là tiếng hít hà vì lạnh của các cô bán thức ăn sáng, các cô vừa làm vừa xoa xoa bàn tay vào nhau cho đỡ lạnh. Khói phở bay nghi ngút, mùi phở thoang thoảng trong làn gió đông. Cô bước vào phòng, chọn một chiếc váy mà cô thích nhất. Cô mở ứng dụng đặt xe đến chỗ hẹn.
Màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn đến:
- Đã tìm thấy tài xế cho bạn: Minh Tuấn!
- Ơ,…
Cô tự hỏi: Có phải là anh tài xế hôm bữa không nhỉ?
5 phút sau xe đến. Đúng như cô thắc mắc. Là Tuấn, anh tài xế lần trước đã chở cô đến công ty.
- Chào anh. Có phải anh đã chở em lần trước không ạ?
- À đúng rồi, rất vui lại được gặp em. Lần này có cần phải chạy nhanh nữa không nè?
Tuấn chọc, làm cô ngại quá. Cô thỏ thẻ:
- Dạ không ạ.
Cả hai cùng phá lên cười. Trên đường đi, Tuấn không quên bắt chuyện và kể những câu chuyện hài hước Tuấn đã gặp trong những ngày rong ruổi với nghề. cô say sưa nghe kể. Tiếng nói cười của đôi bạn trẻ giòn tan trong gió mới.
Thương
Không hiểu do cuối năm xui xẻo hay ông trời run rủi xe duyên. Cô hết bị hỏng xe lại bị ngã bong gân. Đứa em bận đi công tác nên không thể nào đưa đón. Cô quyết định nhờ anh xe ôm làm tài xế riêng đưa đón mình đi làm mỗi ngày.
“Em bị đau chân nên không tự đi xe được. Buổi sáng anh đón em đi làm, chiều anh đón em về giúp được không ạ? Vì em ngại đi xe người lạ.”
Vậy là sáng nào Tuấn cũng qua đón cô, chiều đến đón về. Nếu Tuấn không mặc đồng phục chắc ai cũng nghĩ Tuấn với cô là một cặp. Cô thầm nghĩ nếu mà có người yêu sáng đón chiều đưa như thế này cũng hạnh phúc nhỉ?
Tuấn là người chu đáo, dìu cô lên và đỡ cô xuống xe rất cẩn thận. Anh còn đưa cô vào tận công ty vì sợ cô bước lên cầu thang khó khăn. Có hôm trời mưa to, cô chạy ra đã thấy Tuấn đứng đợi dưới mưa. Lúc ấy có cái gì đó khe khẽ len lỏi trong tâm hồn mà cô chưa biết gọi là gì. Cô đi tới thấy Tuấn đã đem sẵn áo mưa cho cô. Nhiều lúc cô thấy mình bối rối khi Tuấn giúp cô mặc áo mưa.
Có lần thấy Tuấn đem theo hai hộp cơm, cô buột miệng hỏi:
- Anh ăn một mình mà đến hai hộp luôn ấy hả?
Tuấn cười:
- Không, anh đem theo một hộp cho một người nữa.
Tự nhiên cô thấy thoáng buồn vu vơ, gượng cười hỏi:
- Cho bạn gái anh hả?
- Không, cho Quỳnh.
Câu trả lời của anh làm cô bối rối. Cô thấy tim mình đập thình thịch. Má cô đỏ ửng lên không biết vì lạnh hay vì ngượng.
- Ơ, sao lại đem cho em?
- Vì nghe em nói trưa phải đi ăn mà em lại đau chân nên sẵn cơm nhà, anh đem luôn cho em một hộp. Trời mưa thế này em ra ngoài ăn không tiện. Không cần cảm ơn, chỉ cần đánh giá 5 sao cho anh được rồi.
Tuấn nhoẻn miệng cười, mắt Tuấn cũng cười.
- Cảm ơn anh. Nếu có 10 sao em đánh luôn 10 sao nhé!
Hẹn ước
Rồi những ngày miệt mài ngồi xe ôm đi làm cũng qua. Ngày cuối cùng được Tuấn đưa đón, Quỳnh bẽn lẽn:
- Chắc hôm nay nữa thôi, em hết đau chân rồi. Chiều nay em mời anh ăn ốc nhé.
Tuấn chọc cô:
- Vậy là anh mất khách rồi. Đùa thôi, chức mừng em nhé!
Không còn Tuấn đưa đón, tự nhiên cô thấy buồn buồn. Ngồi sau lưng Tuấn, cô thấy ấm áp bao nhiêu, đôi khi mải chuyện trò cô còn quên mất việc mình đang bị đau chân. Chả lẽ mình đang nhớ anh ấy? – Bất giác cô tư hỏi. – Không, chắc là không đâu.
Tuấn vẫn chủ động hỏi thăm cô, dặn dò cô đi xe cẩn thận và ngỏ lời cứ gọi anh khi cần giúp đỡ. Dù chẳng có lý do gì để nhờ Tuấn đưa đón đi làm nhưng cô vẫn giữ liên lạc. Có lẽ, cô nhớ Tuấn thật rồi.
- Anh còn làm xe ôm nữa không? Sáng mai, anh sang đón em ra ngoại ô chơi được không?
Cô hồi hộp đợi chờ tin nhắn của Tuấn.
- Xe ôm thì anh không làm nữa nhưng chở em thì anh rất sẵn lòng!
Tuấn đèo cô trên xe, chạy chầm chậm giữa những con phố nhỏ hẹp nhưng thân thương đến lạ. Cô cảm thấy hôm nay phố đẹp hơn ngày thường thì phải, hay vì trong lòng cô đang có gì thay đổi, cô cũng không biết nữa. Tuấn chợt dừng xe bên đường, nơi có những bông cỏ lau cuối mùa lay lay theo chiều gió.
- Thời tiết đẹp quá nhỉ?
- Dạ.
Chợt nhớ ra thắc mắc lúc nãy, cô cất lời:
- Ủa? Anh không làm xe ôm nữa hả? Vậy giờ anh làm gì?
Tuấn khẽ cười:
- Thật ra anh là kỹ sư. Đợt trước anh chuyển công tác về được nghỉ một tháng nên tranh thủ đăng ký làm xe ôm cho vui và được đi đây đó ấy mà. Với có người bị đau chân nên anh không nỡ bỏ rơi.
Cô thấy tim mình xao động vì câu nói ấy. Cô cũng không rõ mình nên hỏi gì tiếp nữa. Tuấn tiếp lời:
- Thật ra nếu Quỳnh không nhắn tin, anh cũng định hẹn Quỳnh đi chơi. Không chở em nữa anh cũng thấy buồn.
Cô bất giác quay mặt đi chỗ khác, hai má cô nóng bừng lên dù bên ngoài trời vẫn còn đang lạnh.
- Ơ, thật ra,…
Cô xấu hổ chưa biết nói gì tiếp:
- Thật ra em vẫn muốn anh làm xe ôm để em nhờ anh chở đi làm khi cần và…
Cô nói trong tiếng thở gấp gáp, có lẽ vì cô đang run và tim cô vẫn còn đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Tuấn tặng cho cô một bó hoa cỏ lau vừa mới hái. Dịu dàng nhìn cô, Tuấn khẽ hỏi:
- Anh có thể sẽ không làm xe ôm nữa nhưng anh có thể chở em suốt cả cuộc đời được không?
Cô cảm thấy mặt mình nóng ran và nhịp tim mình như chậm lại vài nhịp vì hạnh phúc. Cô mỉm cười, gật đầu khe khẽ. Hình như có một luồng gió mát đang thổi qua tâm hồn. Trên trời cao, những chú chim én đang chao lượn. Sắp xuân rồi và trong lòng cô lúc này cũng đang có một mùa xuân…
Mita Vo
Theo blogradio.vn
Đối với bạn, khi ly hôn, lưu giữ tình cảm hay tiền bạc quan trọng hơn?
Ít thì nhiều phụ nữ nhạy cảm và sống tình cảm hơn đàn ông rất nhiều. Khi họ không còn níu giữ được tình cảm, nhiều người chọn cách níu giữ tiền bạc (dù có phải của mình làm ra hay không).
Tối qua tôi có một trận cãi nhau nảy lửa với mẹ cũng từ chuyện ly hôn nghìn tỷ của ông Đặng Lê Nguyên Vũ và bà Lê Hoàng Diệp Thảo.
Chuyện chẳng phải của nhà mình vậy mà cũng cãi cho bằng được. Cũng chỉ vì có một nét tương đồng chút xíu, tôi "nhỡ-lấy-phải" một người chồng giàu có một chút và mẹ tôi lúc nào cũng nhăm nhe vào khối tài sản. Mẹ luôn biện hộ là " Mẹ lo cho con". Còn đối với tôi, tôi yêu chồng vì chính con người anh ấy, vì khối kiến thức khổng lồ trong đầu anh ấy, vì tất cả kinh nghiệm thương trường (hay theo như ông Đặng Lê Nguyên Vũ gọi nôm na "kinh tế là kinh bang tế thế") mà anh ấy đã lăn lộn gần 20 năm trời để tích luỹ chứ nào phải tiền trong két sắt hay mấy tấm sổ đỏ...
Ảnh: instagram
Có thể tôi may mắn khi tìm được một nửa đích thực của mình và tự nguyện nép phía sau để làm lực đẩy anh ấy về phía trước, tiếp tục thành công trên con đường sự nghiệp. Mẹ tôi và rất nhiều bạn bè cho rằng tôi quá mù quáng, rồi anh ấy cũng không khác các gã đàn ông nhiều tiền khác, cũng sẽ trăng hoa mà thôi. Còn riêng tôi tự tin rằng: "Không có tôi thì không có một anh ấy thành đạt ngoài xã hội nhưng tiền bạc, tài sản chắc chắn không thuộc về tôi vì trước khi gặp tôi anh ấy đã rất tài giỏi và kiếm được cả ti tỉ thứ ấy rồi. Vậy đến lúc ly hôn, chẳng lẽ tôi chấp nhận ra đi tay trắng hay chỉ được một khoản tài sản be bé thôi hay sao?
"Phải lấy hết, lấy đi bằng hết, cho hả dạ chứ con? Cho nó đau khổ còn mình lấy tiền ấy mà đi spa, làm đẹp" - Mẹ vẫn luôn đay nghiến tôi như vậy. Khi quá bất lực trong các cuộc cãi vã, tôi chỉ biết ngước mắt nhìn mẹ và nói: " Mẹ lấy ba vì người hay vì tiền hả mẹ?", "Nhỡ con lấy một người không giàu con biết lấy cái gì của họ khi chia tay đây mẹ?"
Ảnh: instagram
Thật ra phụ nữ khi ly hôn chỉ có một mảnh tình vắt vai mang theo mà thôi. Ít thì nhiều, phụ nữ nhạy cảm và sống tình cảm hơn đàn ông rất nhiều. Họ luôn khắc ghi kỷ niệm, những lời hứa hẹn, thề thốt. Họ cần tự AQ bản thân bằng những lời nói yêu thương ngày xưa, rằng "Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc, sẽ có ngôi nhà và những đứa trẻ". Còn đàn ông thì không. Đàn ông họ nghĩ nhiều hơn đến sự nghiệp và công danh. Họ cần có chỗ đứng ngoài xã hội, họ cần được tôn trọng, cần được khẳng định tài năng và cần có tiền để lo cho vợ, con. Thế nên chắc chắn rồi, họ làm thế nào mà đau lòng quằn quại mãi được với nỗi đau ly hôn. Chỉ có phụ nữ là đau khổ, day dứt vì " Xem như tôi đánh mất cả 5, 10 năm thanh xuân vào tay nguời đàn ông như anh và tôi phải đòi lại nhiều tiền để bù đắp lấy nó".
Ảnh: instagram
Nghe có vẻ đúng đấy chứ! Nhưng gượng đã, hình như cái giá đó hơi rẻ nhỉ? Đằng sau vụ chia chác tài sản của ông Vũ bà Thảo là rất nhiều kế hoạch nắm giữ cổ phần để chiếm lĩnh thị trường, lấn át cổ đông sau này. Họ có tới hơn 7 ngàn tỉ của nổi, chưa tính đến của chìm... liệu mấy ai có được khối tài sản như thế mà nghĩ đến chuyện chia năm, xẻ bảy ở đây?
Bạn biết vì sao mẹ tôi vẫn cứ đay nghiến mãi chuyện tài sản trong hôn nhân của tôi như vậy không? Vì chị gái tôi đã từng kết hôn và ly hôn, tài sản duy nhất chị tôi có sau khi bước chân ra khỏi toà án là một va li quần áo để bắt đầu lại cuộc đời. Chuyện này có gì khó hiểu đâu vì dễ ai lấy được chồng giàu, dễ gì ai lấy được của ai phần gì, nhất là những thứ không phải của mình? Các đôi vợ chồng trẻ khác sau khi ly hôn còn đến mức chia nhau đến nửa chai nước mắm, nửa thùng gạo, nửa đống chén bát, ly tách vì nhà có cái gì để chia nữa đâu. Người ta đến với nhau vì tình, ở lại với nhau cũng vì tình, còn nếu như thật sự không còn tình cảm nữa, cũng không còn tiếng nói chung, không còn sự tôn trọng của đối phương thì tốt nhất nên chia tay trong êm đẹp. "Cái gì của mình thì sẽ là của mình" - Người yêu, người chồng và cả tài sản đều như vậy.
Ảnh: instagram
Sự thật người có tài như ông Vũ (chưa biết ông có vấn đề về tâm thần thật hay không nhưng rõ ràng trước toà ông là người hoàn toàn bình thường) đã gây dựng được một Trung Nguyên thì hoàn toàn có thể xây tiếp nhiều Trung Nguyên khác. Mọi nguời đều biết người được gọi là đại gia người ta phải rất giỏi (không kể đến mấy cậu công tử bột). Tôi dám chắc dù ông Vũ có nhận 30% thì với năng lực của ông ấy cũng sẽ không chóng thì chầy cũng sẽ lấy lại được phong độ và khôi phục tài sản. Còn phụ nữ cứ tự tin tôi lấy hết được tiền của anh để trả thù anh nhưng nếu không biết cách giữ tiền, làm cho nó tiếp tục phát triển... thì có 1 hay 1000 tỷ rồi cũng sẽ bốc hơi một cách nhanh chóng.
Ảnh: instagram
Mọi người chỉ nhìn và xỉa xói tôi là "Osin cao cấp mà cứ tưởng là hoàng hậu" khi tôi giặt tay, là từng chiếc áo sơ mi, chuẩn bị nước chanh loãng cho chồng uống mỗi sáng trước khi đi làm, còn hơn cả một cô thư ký khi xử lý hàng tá email anh ấy nhận mỗi ngày và tối về vẫn phải đánh vật với công việc riêng của chính mình. Tôi lo cho anh ấy như một người vợ, một người bạn, một người đồng nghiệp để giữ vững cuộc hôn nhân này. Khi tình yêu còn, khi còn là vợ chồng với nhau thì chắc chắn những gì anh ấy có cũng là thứ tôi có. Tôi cũng chẳng khác gì "bà hoàng chờ đại bàng tha tiền về tổ" như Chủ toà nói với bà Lê Hoàng Diệp Thảo. Nhưng mọi người đâu biết tôi cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt để có một sự nghiệp riêng vững vàng để nhỡ có phải ly hôn tôi vẫn có thể tự kiếm ra được tiền, vẫn có thể sống tốt.
Đối với tôi, ly hôn thật ra không phải là một chuyện kinh khủng, chẳng qua người ngoài cuộc cứ làm cho mọi thứ phức tạp lên thôi. Lưu giữ tình cảm sau ly hôn thật sự cũng nên hạn chế vì đã đến mức ra toà thì tôi nghĩ cũng chẳng bên nào tha thiết với bên nào. Và bạn cũng cần quên đi những chuyện đã qua để có thể bắt đầu một cuộc sống mới, những mối quan hệ mới, tìm người thật sự xứng đáng và phù hợp với mình. Lưu giữ tiền bạc thì cũng nên lắm chứ, để phòng thân, để ăn tiêu cho quên sầu đời nhưng gượng đã " Hãy nghĩ về chính mình có xứng đáng cỗm trọn số tiền ấy hay không?". Thực tế các đôi vợ chồng khi ra toà đều phải chia đôi 50/50 tài sản trừ khi có xác nhận tài sản riêng. Tôi cũng tin chắc rằng trong chúng ta người sở hữu được nhiều tiền đến mức phải đấu khẩu trước bàn dân thiên hạ như ông Vũ bà Thảo nên cũng đừng mãi lo nghĩ về chuyện tiền bạc làm gì. Bạn phải tin vào mình và sự lựa chọn của chính mình trước đã. Bạn là phụ nữ và quyết định chia tay đúng không? Vậy thì bạn đừng nên hối hận và phải tìm được hướng đi riêng cho bản thân (và con cái nếu có) trong thời gian sắp tới trước mắt đã.
Ảnh: instagram
Người ta nói " Đàn bà sau khi ly hôn, tiền là sức mạnh". Đúng chứ! Nhưng câu nói này đúng cả khi bạn còn độc thân, trong cuộc sống gia đình và cả sau khi bạn ly hôn nữa. Nhưng tiền phải là tiền do chính bạn làm ra để tiền đó còn sinh sôi nảy nở nữa kia. Không phải bạn được chia cho 1 khoản rồi cứ bòn rút trong đó mà ăn tiêu qua ngày hoặc thậm chí vô tình rơi vào tay một người đàn ông đến sau nào khác... Tiền chỉ là công cụ của cuộc sống mà thôi. Và " Tiền nhiều để làm gì?" ...làm gì khi hôn nhân cũng tan vỡ rồi, trái tim cũng sứt mẻ rồi, hai người cũng hai ngả rồi, con cái cũng tan đàn xẻ nghé rồi...
(Bài viết theo quan điểm cá nhân)
Theo bestie.vn
Bạn trai mới yêu cầu tôi để con riêng ở đằng ngoại mới tổ chức cưới hỏi Tôi thấy sự hy sinh của mình thật vô nghĩa, thậm chí trở thành lố bịch khi dành cho kẻ không xứng đáng. Khi tôi gặp Thành, ba của con gái tôi bây giờ, tôi đã nghĩ đó là một nửa đích thực của đời mình. Sự lãng tử và cuốn hút từ giọng nói cử chỉ của anh khiến tôi mê đắm....