Mùa thu năm ấy – Phần cuối: Chỉ là những đường thẳng song song
Chiều nay, lang thang giữa lòng Sài Gòn, Hà bắt gặp hương hoa sữa quen thuộc năm nào. Gặp lại mùi hương ấy cô lại thấy nhớ những người đàn ông từng đi qua đời mình đến cháy lòng.
1 năm sau…
Đêm mùa thu êm dịu, cái ồn ào tấp nập nơi đây lại làm lòng Hà khoan khoái đến lạ. Cô yêu những phút giây của hiện tại khi cô được sống là chính mình.
Dạo bước giữa Sài Gòn nhộn nhịp, Hà bắt gặp hương hoa sữa phả về trong kí ức. Cái mùi hương côi cút ở một góc nào đó trong tim, mùi của nhớ nhung. Thế mà Hà ngỡ rằng mình đã quên những ngày ấy, quên cả những con người mình từng yêu thương.
Ảnh minh họa
Ở một nơi nào đó cũng trong thành phố ấy, có hai người đàn ông đang suy tư bên những ly cà phê đen đặc. Duy chăm chú theo từng giọt chảy, cất lời: “Nếu tôi nói đêm hôm đó chúng tôi không đi quá giới hạn thì anh có tin không?” Quân cười khẩy: “Tin hay không để làm gì, người cũng xa quá rồi. Cả tôi và cậu đều đã thua cuộc.”
Duy nhấp môi ly cà phê, ngập ngừng một chút: “Giá mà anh dùng cái si dại của những ngày đầu mới yêu để giữ cô ấy lại. Nếu anh bớt yêu công việc hơn, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn có lẽ tôi đã chẳng có cơ hội. Cuối cùng tôi cũng chỉ là điểm tựa cho cô ấy lúc mất thăng bằng.”
Quân phả từng làn khói thuốc vào không gian, ánh mắt đăm chiêu của người đàn ông từng trải, có sự tiếc nuối trong ánh mắt ấy, anh đáp lại: “Cậu thì hơn gì tôi, cậu luôn nói yêu Hà, muốn mang lại cho cô ấy hạnh phúc thực sự nhưng cậu lại sợ sệt đủ thứ, không dám đối diện với tình yêu. Cậu chỉ thích hợp trong vai người tình bí mật thôi”. Duy gật đầu chua chát.
Video đang HOT
Thật lạ, hai gã đàn ông tưởng chừng như không bao giờ đứng chung một bầu trời giờ đây lại có thể ngồi cùng bàn, cùng nói chung một câu chuyện, cùng nhớ về một người phụ nữ họ yêu. Chẳng có ai thua cuộc, cũng chẳng có ai thất bại, chỉ là yêu thương và bao dung của họ chưa đủ lớn mà thôi.
Ngày ấy, ngày mà Hà lạc lõng giữa trời mưa xám xịt, trước khi bàn tay Duy đặt lên vai cô thì từ xa kia đã có bước chân của một ai đó. Quân cầm ô chạy theo Hà, anh mải miết tìm vợ giữa dòng người đông đúc. Khi kịp nhận ra bóng dáng bé nhỏ của Hà thì bên cô đã có một bờ vai khác che chắn.
Một ngày, Quân trở về từ bệnh viện. Sau bao năm chiến đấu với căn bệnh gần như khiến bản thân gần như mất khả năng sinh con, khiến anh trở nên chai lì với mọi đau khổ, lần này, bác sĩ báo cho Quân một tin khiến anh không biết nên cười hay khóc. Đó là bệnh của Quân đã có dấu hiệu khả quan.
Quân lại nhớ Hà, nhớ da diết. Giá mà ngay từ đầu anh nói thật với cô để vợ chồng cùng nhau vượt qua. Giá mà Quân không cố tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn. Giá mà anh không chỉ biết yêu và sở hữu Hà một cách ích kỉ. Vô tình Quân đã giam giữ thanh xuân của người mình yêu trong cuộc hôn nhân mà anh luôn nghĩ vật chất quyết định tất cả. Cũng đã bao lần anh định buông tay để giải thoát cho Hà nhưng lại không đủ dũng cảm, anh yêu cô quá nhiều.
Ảnh minh họa
Chiều nay, lang thang giữa lòng Sài Gòn, Hà bắt gặp hương hoa sữa quen thuộc năm nào. Hà nhớ một ngày mùa thu, cô hạnh phúc trong màu váy trắng tinh khôi, sánh vai bên chú rể là Quân. Nhưng rồi cũng những ngày thu ngào ngạt hương hoa sữa ấy, số phận đã cho Hà gặp Duy. Hai người có quá nhiều kỉ niệm ướp trong những chùm hoa trắng. Thế mà bấy lâu nay Hà cứ ngỡ hoa sữa là của mình Hà Nội, là niềm mê đắm không thể thay thế. Gặp lại mùi hương ấy cô lại thấy nhớ những người đàn ông từng đi qua đời mình đến cháy lòng.
Nhưng giờ cô chẳng còn buồn nữa mà chỉ còn cảm giác biết ơn. Cảm ơn họ đã đến và đi, để lại trong cô những hoài niệm đẹp…
(Hết)
Theo Min / Trí Thức Trẻ
Sau ly hôn không phải là vực thẳm
Chúng ta, những người phụ nữ dù hiện đại hay truyền thống, cũng ít nhiều sẽ có sự dè dặt đối với hai từ: 'Ly hôn'.
(Ảnh minh hoạ).
Điều này là tiêu cực hay tích cực, đó vẫn là câu hỏi thử thách bản thân rất nhiều. Để rồi đôi khi vì không dám đối diện, mà chúng ta cũng từ chối luôn cơ hội để nắm lấy và thay đổi hạnh phúc cho chính bản thân mình. Suy nghĩ tích cực hơn về ly hôn
Tôi có quen một chị bạn, chị đúng là kiểu người phụ nữ của gia đình và thường xuyên chọn cách ở nhà làm nội trợ thay vì đến các dịp sự kiện cùng chồng. Anh là một người giao thiệp rộng khi là giám đốc của một công ty giải trí có tiếng. Tôi không biết từ bao giờ, mà những sự kiện chung giữa bạn bè gần như vắng bóng anh chị sánh đôi cùng nhau. Cho đến một ngày chị gọi cho tôi và muốn xin ý kiến, chính xác hơn là để tâm sự về cuộc sống của chị: "Chị muốn ly hôn. Nhưng không dám!"
Lúc này tôi mới được nghe nhiều hơn về cuộc sống suốt 8 năm qua của chị, khi anh thường xuyên vắng nhà, thường xuyên cặp kè với các cô nàng mà anh tiếp xúc được trong ngành giải trí. Tôi hỏi chị biết từ lúc nào và tại sao đến bây giờ mới kể. Thì chị nói rằng chị hiểu vị trí của mình ở đâu, nên chị không dám vẫy vùng. Vì ly hôn với chị là chấm hết, ly hôn là điều sẽ kéo sụp hạnh phúc và gia đình mà bấy lâu nay chị vẫn giữ gìn, níu kéo dù rằng mỗi lúc lại càng trở nên mơ hồ hơn.
Tôi tiếc cho chị, không phải vì ông chồng hay hạnh phúc mà chị vẫn nghĩ, mà bởi suy nghĩ của chị về ly hôn sao cổ hủ quá. Nếu một cuộc hôn nhân đã không còn mang lại hạnh phúc, thì cứ can đảm nghĩ về việc chấm dứt như một lối thoát thực sự cho cả hai người.
Ly hôn, có thể là cách để chúng ta sống lại thanh xuân của chính mình thêm một lần nữa. Là khi bạn có thể tụ tập với bạn bè bất cứ khi nào mà chẳng lo chuẩn bị bữa cơm cho chồng dù rằng chỉ nhận được sự hững hờ quen thuộc. Là khi những dự định cho công việc của bản thân hoàn toàn có thể thúc đẩy bằng chính thời gian mà mình đang sống, khỏi phải chia nhỏ nó cho những thứ vụn vặt như cơm áo gạo t.iền hay dò xét thái độ của chồng và nhà chồng.
Ly hôn, cũng có thể là bước khởi đầu để làm sống lại những ước mơ chúng ta từ bỏ ngày lên xe hoa về nhà chồng, là khi có thể tự do và không ràng buộc đối với việc rung cảm trước một người nào đó. Người sẽ mang lại t.uổi trẻ cho chúng ta bằng thứ yêu thương và quan tâm thật lòng, không phải là danh nghĩa.
Dù có chênh vênh, cũng là cách thử thách bản thân mình
Vẫn biết nỗi lo sợ về ly hôn là có thật, và thật sự có không ít người đang và đã chênh vênh sau ngày ly hôn. Nhưng điều quan trọng sau khi quyết định phải chấm dứt một cuộc hôn nhân không phải là chúng ta sẽ mãi chênh vênh, mà là đứng dậy như thế nào từ một cuộc tình vấp ngã.
Cảm giác chênh vênh sau ly hôn chắc chắn sẽ không kéo dài, nó chỉ diễn ra một khoảng rất ngắn thôi, đủ để chúng ta cảm nhận đây là quyết định thành tâm và đúng đắn trước khi bị cuốn vào các vòng xoáy mới của t.uổi trẻ, của sự nghiệp và cũng có thể là của cả tình yêu.
Không ai kết hôn mà muốn ly hôn cả, nhưng cũng chẳng mấy ai đủ bao dung và nhẫn nhịn để cứ kéo dài mãi một cuộc hôn nhân khi cả hai đã không còn hạnh phúc. Trong cuộc đời chúng ta có nhiều lựa chọn, ở lại hoặc ra đi cũng là một loại lựa chọn như vậy.
Điều cốt yếu của một người phụ nữ không phải là có một tấm chồng, một gia đình để hơn thua cùng mọi người. Với phụ nữ, được làm điều mình muốn mới là thứ phúc phận lớn nhất ở trên đời. Nếu cuộc tình đã đến hồi kết thúc, không sớm hay muộn nó cũng sẽ phải kết thúc.
Nếu một người đã hững hờ vô tâm, không sớm hay muộn, họ cũng đã không còn là nơi chốn để ta dựa vào. Vì thế, tìm những góc nhìn tích cực tươi mới, để cổ vũ cho chính mình há chẳng phải là điều tuyệt vời hơn, gặm nhấm một nỗi u sầu hay sao.
Theo Tinmoi24.vn
Chồng hời hợt với vợ con nhưng ra sức bảo vệ ‘người tình bí mật’ Dù không trực tiếp bắt quả tang trai trên gái dưới nhưng tất cả cũng đủ để khiến Huyền sụp đổ. Nhất là khi chồng cô một mực che giấu vợ để bảo vệ cho người tình bí mật kia Huyền 32 t.uổi, mới lấy chồng được 5 năm. Năm nay Huyền đã có một con trai lên 4 và cô cũng vừa...