Mùa thu năm ấy Phần 1: Trăn trở
Uớc mơ nhỏ bé này của Hà liệu có thể thành hiện thực? Hay là bỏ lại tất cả để đi theo tiếng gọi tình yêu? Cô có nên đánh cược với số mệnh một lần nữa không?
Quân buông mình trên chiếc ghế sofa, tay cầm điều khiển ti vi chuyển kênh liên tục. Trải qua ngày dài mệt mỏi khiến anh không còn muốn nhìn vợ lấy một cái. Hà quay sang chồng, khẽ cất lời: “Anh này, hay là mình sinh con đi, suốt mấy năm trời nhà mỗi hai vợ chồng buồn lắm.” Quân không đáp lại, anh vẫn chăm chú vào màn hình ti vi. Thấy chồng không có phản ứng gì, Hà lại gần Quân, tiếp tục thuyết phục: “Em đã 30 rồi, để muộn quá khó có con lắm anh ạ.”
Quân cau có ngắt lời: “Em lạ nhỉ, anh nói bao nhiêu lần rồi mà em không chịu hiểu. Thời gian này anh cần tập trung cho công việc.” Hà thở dài ngao ngán, cũng chẳng còn cảm giác hụt hẫng hay buồn bã nữa vì cảnh này đã quá quen thuộc mỗi khi cô nhắc đến chuyện sinh con. Hà bất lực vào phòng để mặc Quân thanh minh: “Cuộc sống của chúng ta đang thoải mái thế này mà em không thích à? Tự do tự tại, lúc nào cũng như vợ chồng son, có trẻ con mọi thứ sẽ đảo lộn hết. Chưa kể phụ nữ sau sinh sẽ mất mát rất nhiều thứ. Mà em biết đấy, anh không chịu được khi người ta chê vợ mình sồ sề đâu.”
Ảnh minh họa
Những lời lẽ tưởng chừng như để thay đổi suy nghĩ của vợ lại làm Hà chán ghét chồng hơn. Cô chẳng buồn tranh luận. Hà cố ngủ sớm mà không tài nào nhắm nổi mắt, bao thứ ngổn ngang trong tâm trí. Không hiểu sao cô cứ nhớ về khuôn mặt ấy, nhớ về nụ cười của Duy khi chơi đùa cùng những đứa trẻ. Hà cảm thấy có chút thổn thức khi nghĩ đến những cử chỉ ân cần của Duy dành cho cô.
Video đang HOT
“Hà ngủ chưa? Cà phê chút đi, tối nay mà không ra đường thì thật phí hoài”, là tin nhắn của Duy. Trong lúc tâm trạng rối bời thế này chỉ có cậu đồng nghiệp mới có thể làm cho gương mặt Hà rạng rỡ trở lại. Cô hé cửa nhìn Quân, anh vẫn say sưa với trận bóng. Hà nhanh chóng thay quần áo, tô thêm chút son rồi xách túi ra khỏi nhà. Quân mải mê đến mức chẳng thèm hỏi vợ đi đâu.
Hà dạo bước giữa đêm mùa thu ngọt dịu hương hoa sữa, cô hít hà từng hơi thở đất trời. Hà nghiện cái mùi hương nồng nàn này, cái vị mê đắm không lẫn đi đâu được cứ vương vấn suốt cả đoạn đường. Bao muộn phiền lại sắp tan biến vì Hà được nhìn thấy nụ cười của Duy – người đàn ông có khả năng khiến trái tim cô ấm lại. Không biết từ bao giờ cũng không biết định nghĩa thế nào về mối quan hệ giữa Hà và Duy nhưng đối với cô hiện tại Duy như một thứ… gia vị, không phải thành phần chính nhưng lại không thể thiếu trong cuộc sống.
Hai người cùng ngồi dưới một góc quán quen thuộc, cùng nghe một bản nhạc, cùng nhìn xuống thành phố ồn ào tấp nập rồi cảm nhận sự bình yên bên nhau đến lạ lùng. Bất chợt, Duy nắm lấy bàn tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt nặng trĩu những nỗi niềm: “Mình đến với nhau đi.”
Ảnh minh họa
Như một phản xạ tự nhiên, Hà rụt tay lại ngần ngại: “Hà là phụ nữ đã có chồng.” Duy xiết chặt hơn đôi tay mỏng manh ấy: “Nhưng Hà không có hạnh phúc. Đó là cuộc hôn nhân sắp đặt, người Hà yêu là Duy mà.” Hà im lặng, cả đoạn đường về nhà họ không nói với nhau câu nào nhưng trong sâu thẳm hai trái tim ấy đang khao khát được yêu thương.
Gần tới khu chung cư, Duy tạm biệt Hà để tránh bị người khác nhìn thấy. Cô lại mang bộ mặt u uất trở về căn nhà ngột ngạt với khúc gỗ đá vô hồn. Quân đã ngủ say, trong đầu Hà vẫn văng vẳng lời đề nghị của Duy. Phải làm thế nào đây? Giữa cô và Duy có quá nhiều rào cản vô hình hơn nữa mọi mối quan hệ của cô và Quân không phải nói cắt là đứt luôn được.
Một gia đình hạnh phúc có vợ có chồng và những đứa con khỏe mạnh. Uớc mơ nhỏ bé này của Hà liệu có thể thành hiện thực? Hay là bỏ lại tất cả để đi theo tiếng gọi tình yêu? Cô có nên đánh cược với số mệnh một lần nữa không?
(Còn tiếp)
Theo Vi Lê / Trí Thức Trẻ
Làm người tốt mãi, có mệt không em?
Người ta vẫn thường hay nói, người tốt thì sẽ luôn được đền đáp. Ấy thế mà em đã làm người tốt bằng chính tất cả tấm lòng mình nhưng đổi lại chỉ thấy những muộn phiền, trăn trở...
Những luồng gió cuối mùa vẫn cứ không thôi gieo vào lòng em những cơn lạnh buốt, dường như nhắc nhở cho sự bừng tỉnh của lí trí ở trong em. Cảm giác lạc lõng, tự tay ôm lấy chính trái tim đã cô đơn từ lâu quả thực không hề thoải mái chút nào. Thế nhưng hình như em đã quen mất rồi, quen với cảm giác của một người tốt đang dần mỏi mệt vì mọi thứ.
(Ảnh minh họa)
Làm người tốt để rồi biết bao lần em phải chứng kiến những thứ thuộc về mình lại nghiễm nhiên trở thành vật sở hữu của người khác. Cuộc sống vốn dĩ là một bức tranh đa sắc màu, không phải chỉ là màu hồng đơn thuần giống như em đã từng nghĩ. Trong tình cảm cũng vậy, không phải cứ đặt hết niềm tin thì sẽ nhận lại được sự tôn trọng và chân thành. Vui vẻ mở lòng nhưng rốt cuộc cũng vẫn nhận về những thương đau.
Làm người tốt để rồi nhiều lúc em chơi vơi trong mớ cảm xúc hỗn độn, chơi vơi giữa biển người mênh mông nhưng lại không có lấy một người đủ yêu thương để sẻ chia. Có đôi lần em cảm thấy bản thân thật lạc lõng cho dù đã cố gắng quá nhiều. Sự bù đắp xứng đáng hình như luôn luôn đến muộn với chỉ riêng mình em. Không biết tự bao giờ, một cô gái trước đây vốn hoạt bát bao nhiêu, vui vẻ bao nhiêu, giờ đây lại mỏng manh, nhạy cảm bấy nhiêu.
Em cứ vô tư đối tốt với tất cả, vẫn cứ nở nụ cười thắm giống như bông hoa hồng nhung kiêu sa, đài các chẳng lo nghĩ đến những góc tối đang chực chờ quanh mình và những con người vốn không bao giờ để ý tới những việc em đã, đang và sẽ làm. Bởi em luôn tâm niệm rằng: "Sống là để cho đi, chứ không phải chỉ giữ cho riêng mình". Thế nhưng em à...
Làm người tốt mãi, có mệt không em?
Theo GĐVN
Anh nói không thể quan tâm nhưng lúc tôi cần sẽ đến Thật sự tôi trăn trở rất nhiều vì muốn sống bên người mình thương dù anh nói tôi sẽ khổ nếu ở bên anh. Tôi 26 tuổi, có việc làm ổn định, quen một người bạn trai 30 tuổi. Vì tính chất công việc nên anh rất bận và nói đang tập trung cho sự nghiệp, sợ tình cảm làm ảnh hưởng. Nhiều...