Mua quà tặng mẹ chồng nhưng vừa quay đi bà đã ném vào thùng rác, đằng sau còn lẩm bẩm câu này khiến tôi bế thốc con về
Ấm ức trở về nhà, tôi trút hết cơn giận dữ, khó chịu lên chồng. Tôi cho rằng tất cả là tại anh.
Vì sợ va chạm, mất lòng mẹ con nên ngay từ đầu cưới về vợ chồng tôi đã xin ra ngoài ở riêng. Nhà tôi đẻ dày 3 năm 2 đứa nên tôi nghỉ hẳn làm ở nhà chăm con, nội trợ. Chồng tôi kinh doanh nên cũng đủ lo kinh tế cho cả gia đình. Con thứ 2 năm nay được 3 tuổi tôi định đi làm lại thì chồng bảo cứ ở nhà, ra cửa hàng lo sổ sách giấy tờ cho anh là được chẳng phải đi làm thuê đâu cả.
Nhờ quán vật liệu xây dựng mà vợ chồng tôi có của ăn của để, không phải chắt bóp chi tiêu. Có kinh tế tôi hay mua đồ biếu bố mẹ chồng thi thoảng lại cho ông bà mấy đồng tiêu vặt. Ông bà nội hơn 60 tuổi cả rồi, ông đi bảo vệ, bà thì ở nhà cơm nước nên cũng chẳng có điều kiện. Vậy mà cô út thì liên tục về xin tiền mẹ dù đã có gia đình riêng. Cô ấy luôn than khó khăn, không có tiền bố mẹ thương có gì lại bù trừ cho con gái hết.
Dạo này mẹ chồng không biết ốm đau thế nào mà gầy rộc người, bà bảo mất ngủ nên mệt. Lo cho sức khỏe của mẹ vợ chồng tôi đưa bà đi khám nhưng may mọi thứ ổn, có chăng chỉ là bệnh người già khó ngủ. Bác sĩ bảo mẹ chỉ cần chịu khó tẩm bổ, tinh thần thoải mái là được. Nhìn mẹ gầy tôi cũng xót lắm.
Chồng tôi bận tối ngày, tính anh không tâm lý nên chẳng để ý đến bố mẹ. Nhiều khi tôi phải tâm sự, nhắc anh vào thăm ông bà và mua chút quà để bố mẹ đỡ tủi. Vậy mà chồng lại bảo kệ, không cần câu nệ vì người nhà cả. Bố mẹ già rồi nên rất muốn sự quan tâm của con cái, nhưng chồng không chịu hiểu điều đó. Nói chồng nhiều không được tôi toàn tự quyết mọi việc.
Video đang HOT
Lần này, tôi đi du lịch trong Nha Trang có mua được lạng tổ yến rất bổ, ngon và tốt cho sức khỏe người già để biếu mẹ. Nghe nói mất ngủ ăn loại này vào sẽ ngủ được hơn vậy mà tôi vừa mang vào biếu, vừa đứng dậy ra về thì đã sốc nghe thấy tiếng choang ở thùng rác. Mẹ chồng ném thẳng hộp yến sào tôi tặng vào đó.
Bực mình và khó hiểu trước hành động của mẹ, tôi lớn tiếng hỏi mẹ tại sao lại làm thế. Chỗ này là tiền triệu chứ chẳng phải vài chục nghìn. Mẹ thở dài lẩm bẩm: “Cô chỉ giỏi tiêu tiền của con trai tôi thôi, ăn bám chồng không biết tiết kiệm, toàn mua đồ vớ vẩn!”. Á khẩu trước những lời mẹ nói, tôi không ngờ bà có thể thốt ra những lời đó.
Tôi cãi lại lời mẹ rằng mình mấy năm trời ở nhà vất vả lo con cái, nội trợ cũng chẳng chơi, sung sướng gì. Vậy mà mẹ lắc đầu nói lý do và so sánh nhiều người khác họ vừa đi làm vừa lo nhà cửa, con cái vẫn đoàng hoàng. Bực mình tôi bế thẳng con về mà không thèm chào mẹ, tôi không ngờ mẹ lại như thế.
Ấm ức trở về nhà tôi trút hết cơn giận dữ, khó chịu lên chồng. Tôi cho rằng tất cả là tại anh, anh bắt tôi đẻ dày, khuyên tôi cứ ở nhà để giờ bị mẹ chồng coi thường, nói chẳng ra gì cả. Cả đêm nằm khóc vì ấm ức, vì mẹ không thương mình tôi đang đắn đo không biết có gửi con cho bà nội trông để đi làm lại không, kiếm được đồng tiền do mình làm ra vẫn thoải mái và được tôn trọng hơn là tiêu tiền của chồng.
(ngocanh…@gmail.com)
Những chuyện vụn vặt giết chết cảm xúc với chồng
Những ngày làm dâu, làm vợ với cô vô cùng ngột ngạt.
Cô bị mẹ chồng coi thường, kiểm soát, trong khi chồng cô lại không quan tâm, chia sẻ với vợ. Chưa kể, những vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày đã giết chết cảm xúc của cô với người bạn đời.
Ảnh minh họa
Cô kết hôn khi vừa đi làm được vài năm, chưa tích lũy được gì nhiều. Chính vì vậy, bước chân về nhà chồng khi tiền bạc không nhiều, khi sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, mẹ chồng rất coi thường cô. Trong mắt bà, chỉ có con trai mình mới giỏi giang, con dâu thật không xứng với con mình. Thế nên, bà thường xuyên có những lời nói, hành động miệt thị và cay nghiệt với cô.
Ở cùng nhà chồng, cô bị kiểm soát rất chặt. Không có chuyện cô được phép đi làm về muộn. Cũng không bao giờ cô được đi chơi hay gặp gỡ bạn bè. Lúc nào cô cũng quanh quẩn ở nhà, làm lụng mọi việc. Ở nhà chồng, cô lủi thủi như cái bóng. Cô không thể chuyện trò, nói cười, chia sẻ với ai. Thậm chí, ngày sinh nhật cô, chồng cô cũng không dám tổ chức cho vợ. Bởi mẹ chồng không ưa cô nên cô chỉ biết sống lầm lũi.
Cô là người sống tình cảm và nội tâm. Trong khi đó, chồng ở cùng với mẹ nên khá vô tâm, không san sẻ việc nhà với vợ, không quan tâm đến cảm xúc của vợ. Điều đó khiến cô tủi thân, tổn thương rất nhiều. Cô luôn có cảm giác cô đơn khi không ai hiểu mình, không ai nhìn thấy sự "tồn tại" của mình.
Khi có con, biết rằng cứ kéo dài tình trạng này khi ở nhà chồng thì sẽ trầm cảm, cô đấu tranh với chồng để hai vợ chồng ra ở riêng. Thế nhưng, chồng cô cho rằng sự đòi hỏi đó là quá lớn nên để mặc cô xoay xở mọi việc trong gia đình, từ chăm sóc con cái đến việc cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. Với anh, việc hai vợ chồng ra ở riêng chẳng khác nào anh ban ơn cho vợ. Chính vì vậy, anh lúc nào cũng coi mình là "bề trên", lúc nào cũng kể công bằng giọng hách dịch với vợ.
Chưa kể, bao nhiêu vụn vặn trong cuộc sống gia đình khiến cô ngày càng mất cảm xúc với chồng, như: Chồng cô có thói quen để chuông đồng hồ reo mà không dậy khiến ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô hay anh muốn làm việc gì thì làm bằng được, không cần biết vợ có đồng ý, thoải mái hay không... Ở riêng nhưng cô cũng không được đi chơi đâu. Chồng cô không muốn vợ đi ra ngoài, không muốn cho vợ gặp gỡ bạn bè, cà phê với đồng nghiệp...
Thế nên, cảm giác cô đơn vẫn luôn bủa vây cô. Một mình cô phải chống đỡ, lo lắng mọi thứ. Cô không quá quan trọng về cuộc sống vật chất, điều cô mong muốn là được yêu thương, san sẻ như nhiều người vợ khác.
Mẹ vợ vừa qua đời, con rể liền nói một câu khiến vợ đau đớn nhận ra sự tàn nhẫn phía sau Ngày làm tang lễ cho mẹ tôi, chồng đã nói với tôi một điều mà tôi vô cùng đau đớn nhận ra sự tàn nhẫn phía sau. Ảnh minh hoạ Trước khi kết hôn, tôi làm việc trong một công ty lớn và rất được sếp trọng dụng. Chồng tôi vào sau, là nhân viên hợp đồng của công ty. Nhân duyên cho...