Mua nhà đang nợ đầm đìa mẹ chồng còn kiếm cớ xin thêm, túng quá tôi phải nói ra sự thật mới khiến bà bỏ ý
Tôi không cần mẹ chồng phải cho tiền vì biết ông bà ở quê nên cũng chẳng dư dả. Thế nhưng, chí ít trong lúc chúng tôi nợ đầm đìa thì bà hãy cảm thông và thôi đòi hỏi chứ.
ảnh minh họa
Tôi với Thành đều là con nhà quê lên Hà Nội học tập rồi ở lại làm việc. Hiểu hơn ai hết cuộc sống làm ruộng vất vả, vì thế chúng tôi nuôi tham vọng sẽ trụ lại nơi đây để con cái được hưởng môi trường tốt hơn. Chính vì thế, ngay khi kết hôn hai vợ chồng đã lên kế hoạch kiếm tiền và chi tiêu sao cho hợp lý để mau chóng mua được nhà.
Tổng thu nhập 2 chúng tôi ban đầu gần 30 triệu, sau đó phần do làm thêm nhiều việc, phần thì được tăng lương nên tới giờ là hơn 40 triệu. Trừ chi phí sinh hoạt, mỗi tháng chúng tôi sẽ tiết kiệm được khoảng 20 – 25 triệu.
Suốt 3 năm trời cật lực lao động và tích cóp, chúng tôi cũng đủ gần 1 nửa tiền nhà. Và vài tháng trước, cả gia đình tôi vô cùng hạnh phúc khi chính thức được chuyển vào căn hộ 2 phòng ngủ của riêng mình. Bên cạnh niềm vui thì tôi cũng lo lắng lắm, mỗi tháng lại cả một khoản lãi ập xuống đầu.
Chúng tôi hiểu rằng bố mẹ ở quê nên không dư dả gì nên cũng không dám xin. Chỉ dám nhờ họ đứng ra vay mượn họ hàng thêm được chút nào thì hay chút ấy. Về phía gia đình tôi, bố mẹ cũng giúp hơn 200 triệu. Nhưng bố mẹ chồng thì kể nghèo kể khổ: “Bố mẹ cũng cố lắm nhưng nhà bác cả thì đang làm nhà cho anh Hoàng, nhà dì Ba thì mới phải đi viện, cô Thư thì chuẩn bị cho em đi du học… Bố mẹ không vay được, các con tự lo đi vậy!”
Tôi cũng không để bụng gì vì x.á.c định vay được bao nhiêu thì vay còn đâu vay ngân hàng. Thế nhưng, mẹ chồng tôi lại không đơn giản như thế. Rõ là chúng tôi còn đang nợ đầm nợ đìa, bà lại tìm cách moi thêm tiền.
(Ảnh minh họa)
Hôm ấy, tôi đang đi làm thì Thành hốt hoảng gọi:
- Em có xin về được không? Mẹ lên Hà Nội khám bệnh.
Video đang HOT
- Hả? Sao gấp vậy? Sao mẹ không báo trước với vợ chồng mình để còn chuẩn bị.
- Anh cũng nào biết đâu, mẹ vừa gọi điện. Mà anh 15 phút nữa có cuộc họp với đối tác đây, mệt thế!
- Được rồi, để em xin về vậy.
Đón mẹ chồng ở bến xe, tôi ngỡ ngàng khi thấy bà vẫn rất khỏe mạnh. Hỏi ra thì bà bảo:
- Ôi, dạo này mẹ cứ hay bị đau nửa đầu, rồi xương khớp cũng nhức. Uống thuốc ở quê rồi mà không khỏi nên phải mò ra bệnh viện trung ương xem sao. Có khi mấy ông thầy lang ở quê chữa không hiệu quả.
- Vâng, thế để mai anh Thành xin nghỉ rồi đưa mẹ đi.
- Ấy, thôi thôi. Ai lại làm thế khiến các con mất ngày mất buổi.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng mẹ chồng tôi vòng vo cuối cùng cũng bảo:
- Các con cho mẹ ít tiền, mẹ tự bắt xe ra viện khám được mà.
- Mẹ ơi, viện ở đâu đông đúc, nhộn nhạo lắm. Mình mẹ đi chúng con yên tâm thế nào được?
- Sao mà không yên tâm, mẹ khỏe như vâm đây này. Không biết thì hỏi, đường ở mồm chứ đâu. Thôi, tóm lại 2 đứa cứ đi làm đi.
Cả Thành thuyết phục mẹ chồng tôi cũng khăng khăng không nghe. Thậm chí bà còn dọa không khám nữa, nằm ở nhà tôi cho ch.ết đau ch.ết đớn nếu chúng tôi đòi đưa đi. Dù thấy khó hiểu nhưng chúng tôi đành nhượng bộ.
Thành đưa bà 2 triệu, bà mừng lắm. Ngay chiều hôm đó, bà bắt xe về quê. Tôi thấy có chút nghi ngờ khi gọi hỏi thăm thì bà cứ ậm ừ, nói qua quýt rồi lảng. Thành có lẽ cũng hiểu, anh chỉ thở dài.
Nhưng mọi chuyện nào đã hết, có lần 1 lại có lần 2. Mẹ chồng tôi lại tiếp tục ra chơi với lý do thăm người ốm, đi khám, đi cỗ… rồi lại xin tiền. Nói thật, mỗi tháng gánh vài chục triệu tiền nợ, giờ lại phải cho mẹ chồng 4 – 5 triệu nữa thật quá sức với tôi.
Cho tới một lần nọ, bà ra và ngỏ ý muốn “vay” 40 triệu về sửa công trình phụ. Tôi ức lắm, quyết định phải nói thẳng. Tôi đi vào phòng, cầm ra cuốn sổ vay lãi ngân hàng, giấy cam kết vay nợ từ bạn bè, người thân khác ra cho mẹ chồng xem:
- Đây, chúng con còn đang nợ đầm nợ đìa mà chẳng có khả năng trả mẹ ạ. Giờ mẹ hỏi vay thêm ngần ấy nữa dù bị tất cả mắng bất hiếu thì con cũng chịu thôi. Khi chúng con mua nhà mẹ không giúp con cũng không ý kiến, nhưng trong lúc khó khăn con chỉ mong mẹ đừng dồn chúng con vào bước đường cùng ạ.
Mẹ có thấy con trai mẹ không? Anh ấy gầy sọp đi mất 3kg, tóc bạc đi vài phần từ khi nhận nhà đấy. Vì sao? Vì anh ấy lo lắng, áp lực về lãi ngân hàng. Còn cháu nội của mẹ, con phải gửi về cho bà ngoại vì không đủ khả năng chăm sóc. Mỗi tháng con cũng chỉ dám gửi 2 triệu, chưa đủ tiền sữa cho nó nữa mẹ ơi.
Mẹ chồng tôi đỏ mặt xấu hổ khi nghe những lời ấy. Sau hôm ấy, mẹ chồng không còn đả động gì tới chuyện tiền nong, biếu xén nữa. Còn tôi và Thành cũng nghĩ lại, sẽ trích ra 1 khoản biếu bố mẹ 2 bên, tiền nhà trả chậm 1 chút cũng được.
Theo Doanhnghiepvn.vn
Bị mẹ chồng khinh thường vì nhà đẻ không góp đồng nào mua chung cư, tôi chỉ kể 1 câu chuyện mà khiến bà im bặt
Thực lòng tôi thương bố mẹ mình lắm, cũng muốn cho con chút ít cho đẹp mặt nhưng giờ không có thì biết làm thế nào.
Tôi sinh ra trong gia đình nghèo, bố mẹ làm công nhân, bố đau yếu suốt, ở dướí tôi còn 2 đứa em đang ăn học nên cuộc sống gia đình khó khăn lắm. Tôi là chị cả, ra trường đi làm mới được 2 năm, chưa phụ giúp được nhiều cho gia đình đã đi lấy chồng nên nhiều khi cũng áy náy nhưng tuổi tác thì chẳng đợi ai cả.
Gia đình chồng tôi ở cùng quê nhưng khá giả hơn. Ngày anh dẫn tôi về ra mắt, mẹ chồng đã tỏ vẻ thất vọng khi nghe tôi nói về gia cảnh của mình. Tôi hơi tủi thân một chút nhưng cũng chuẩn bị tinh thần rồi nên không quá buồn. Rồi mẹ anh phản đối mối quan hệ của chúng tôi, bà bảo con trai lấy tôi sẽ rất khổ vì còn nặng gánh gia đình nhà ngoại. Ok, tôi rút lui, tôi không muốn làm khó hay ép buộc ai cả. Nhưng rồi bạn trai tôi "biểu tình", vật vã, tuyệt thực doạ tự tử. Chính bác gái đã gọi cho tôi năn nỉ tôi quay lại và đồng ý cho làm đám cưới.
Đám cưới xong, chúng tôi trở lại Hà Nội làm việc. Ban đầu 2 đứa ở nhà thuê nhưng đến khi tôi bầu bí, ông bà nội thương cháu nên bàn chuyện mua cho chúng tôi một căn chung cư.
Sau khi lên Hà Nội và tìm được một căn hợp lý, có giá khoảng gần 2 tỷ đồng, ông bà đánh tiếng, ý muốn hỏi nhà ngoại có góp thêm ít nào hay không. Thực sự, bố mẹ tôi thương con gái lắm, cũng muốn cho con chút ít nhưng không có thì biết phải làm sao.
Biết mình nhà mình phải xoay sở tiền mua nhà, mẹ chồng tôi khó chịu, hậm hực suốt từ lúc bắt đầu xem nhà đến ngày tân gia. Bà vùng vằng, cáu gắt, quát tháo tôi suốt ngày nhưng biết thân biết phận nên tôi nhịn. Thỉnh thoảng mẹ chồng tôi còn nói mấy câu rất đau lòng, trách con trai ngu dốt, nói mà không chịu nghe lời lấy phải cô vợ nghèo rớt mùng tơi.
(Ảnh minh họa)
Cho đến hôm tân gia, nhà tôi làm mâm cơm, có hai vợ chồng, bố mẹ hai bên và các anh chị em ruột thịt với nhau. Suốt cả bữa, mặt mẹ chồng tôi hằm hằm. Bỗng bà quay sang nói chuyện với chồng tôi và nhắc đến người yêu cũ của anh: "Con bé Thùy mới lấy chồng đấy. Mẹ tiếc quá chứ nhà nào cưới được nó về làm dâu đúng là có phúc. Nó vừa xinh xắn, ngoan ngoãn, giỏi giang, gia đình khá giả. Vừa cưới xong bố mẹ chồng thì mua cho cái nhà còn bố mẹ đẻ tặng luôn cái ô tô hơn tỷ, hai nhà môn đăng hậu đối thế mới thích".
Chồng tôi ngượng không có lỗ nẻ nào mà chui, anh nhăn nhó rồi lảng sang chuyện khác nhưng mẹ chồng tôi vẫn không buông tha. Bà lại tiếp tục: "Thế làm sao ngày xưa hai đứa lại bỏ nhau ấy nhỉ? Con đúng là dốt, đứa tốt như thế mà không giữ được".
Tôi đã định nhịn nhưng quay sang nhìn bố mẹ mình khắc khổ, ăn bữa cơm không yên, mẹ thì cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt nên tôi không thể chịu thêm được nữa.
Tôi hỏi bố mẹ: "Bố mẹ có nhớ anh Tiến người yêu cũ của con không. Khổ thân, ngày xưa yêu nhau thời tình yêu bọ xít thế mà anh ấy cứ si mê con mãi. Đến khi con đi học ở Hà Nội còn anh ấy học ở quê mà suốt ngày đòi lên tìm con. Giờ anh ấy khá lắm rồi bố mẹ ạ.
Nhưng tiếc nhất là bố mẹ anh ấy cơ. Hai bác hiền lành, tốt tính, sống chân chất và yêu thương mọi người xunh quanh, không phân biệt đối xử giàu nghèo. Hồi bọn con chia tay hai bác cũng buồn lắm nhưng đúng là cái duyên cái số, tốt vậy nhưng con lại chỉ yêu chồng con nên cũng đành chịu".
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng im re, không giấu được sự ngại ngùng trên mặt. Từ lúc ấy đến cuối bữa, bà không nói thêm được câu gì, có lẽ cũng biết mình quá đáng.
Tôi đã rất biết thân biết phận nhưng nếu cứ nhịn mãi cũng không phải là cách hay. Đến lúc cần lên tiếng thì phải lên tiếng, để người khác biết rằng mình cũng không phải loại người kém cỏi gì và họ cũng bớt ảo tưởng, coi thường mình.
Lát sau vào phòng riêng, tôi xin lỗi chồng vì đã nhắc đến chuyện người yêu cũ. Rất may là anh hiểu, thông cảm cho tôi, chính anh cũng thừa nhận cách cư xử của mẹ mình là không chấp nhận được.
Theo Afamily
Cho 30 triệu mua nhà, mẹ chồng kể công suốt đời Vợ chồng tôi mua căn nhà hơn 2 tỷ, bố mẹ chồng chỉ có cho 30 triệu, nhưng đi kể công khắp nơi, nói cho chúng tôi tiền mua nhà... Ảnh minh họa Tôi viết lên đây không phải để trách móc bố mẹ chồng không có tiền cho tôi mua nhà, mà chỉ muốn nói tâm sự để vơi đi nỗi buồn,...