Mua nhà chung cư 5 tỷ, vợ chồng tôi hớn hở ra ở riêng được 2 tháng thì lại dắt díu nhau về tá túc nhà chồng
Tôi sẽ cho thuê lại căn chung cư mới mua, còn vợ chồng lủi thủi ôm đồ về quê, tá túc bố mẹ chồng tiếp.
Tôi luôn muốn được ra ở riêng cho thoải mái, khỏi phải lo chuyện cơm nước, giặt giũ. Bố mẹ chồng tôi hiền tính, ăn gì cũng được nhưng phận làm dâu, tôi đâu dám trễ nải hay nấu ăn qua loa. Nếu như chỉ có 2 vợ chồng thì chỉ cần nồi cơm, cái trứng là xong bữa. Còn sống chung đại gia đình thì phải nấu món này món kia. Mẹ chồng tôi hay bảo tôi cứ nấu đại khái thôi, miễn có ăn là được mà tôi không dám. Làm dâu hơn một năm, tôi còn chưa thể tự nhiên như ở nhà mẹ ruột vì lúc nào cũng lo lắng xảy ra mâu thuẫn.
Sau khi sinh bé Mận, mẹ chồng không cho tôi làm việc nhà nữa. Bà bảo tôi đi làm về mệt, cứ trông coi con nhỏ, chuyện nhà cửa để ông bà lo liệu. Ngày tôi đi làm, con gửi cho ông bà nội chăm nên rất yên tâm. Chiều tối về thì cơm nước đã có sẵn, con bé cũng được bà nội đút ăn no căng bụng, được tắm rửa sạch sẽ thơm tho. Từ lúc có con, tôi và mẹ chồng trò chuyện được nhiều hơn, mối quan hệ cũng gần gũi, thân thiết hơn. Dù vậy, tôi vẫn thích được ra ở riêng.
5 tháng trước, tôi bàn với chồng chuyện mua nhà chung cư ở thành phố (cách quê chồng 20km) để tiện công việc. Sau một hồi bàn bạc, chồng tôi cũng đồng ý. Chúng tôi thống nhất mua căn hộ 5 tỷ đồng; trong đó, bố mẹ tôi bán đất cho tôi 2 tỷ, bố mẹ chồng cho 1 tỷ, vợ chồng tôi có 800 triệu, số tiền còn thiếu thì vay thêm ngân hàng. Mua nhà rồi, tôi còn trang trí nhà cửa, mua đồ nội thất hết gần 200 triệu nữa. Dù gánh nợ trên vai gần 1 tỷ rưỡi nhưng được chuyển ra ở riêng, tôi lại thấy hứng khởi lắm.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Không ngờ, vợ chồng tôi ra ở riêng được 2 tháng là đã không chịu đựng nổi, lại tiếp tục dắt díu nhau về tá túc nhà nội. Ở thành phố, quá nhiều thứ tiền phải chi, từ mớ rau, tiền gửi xe đến đủ thứ lặt vặt. Con bé được gửi đi học, vừa tốn tiền nhà trẻ vừa nơm nớp lo sợ, chưa kể con khóc nhiều nên bệnh suốt. Tiền thuốc men, nằm viện của con đã tiêu tốn 1/3 tháng lương của tôi rồi. Rồi vợ chồng tôi còn phải trả tiền nợ ngân hàng mỗi tháng hết 2/3 lương chồng. Hồi còn sống chung với bố mẹ chồng, tôi chưa từng phải lo lắng chuyện chi tiêu, mỗi tháng đưa cho mẹ 5 triệu là ăn uống, sinh hoạt thoải mái. Còn bây giờ, ngày nào tôi cũng đếm xem còn bao nhiêu tiền, khi nào thì lãnh lương…
Chưa kể vợ chồng tôi đi làm áp lực, về nhà lại phải trông con, nấu nướng, giặt giũ. Chồng tôi không có thời gian nhậu nhẹt, tôi cũng không rảnh để cà phê với bạn bè. Vợ chồng mâu thuẫn, cãi nhau liên tục.
Sau 2 tháng, tôi cảm thấy bất lực, không thể tiếp tục cuộc sống quá mệt mỏi này nữa nên quyết định về quê sống với bố mẹ chồng. Tôi vừa nói ra, chồng tôi đã đồng ý ngay lập tức. Hiện tại, chúng tôi đang định cho thuê căn hộ chung cư nhưng bố mẹ chồng bảo vợ chồng tôi cứ ở lại thành phố, cháu nhỏ thì gửi cho ông bà chăm, cuối tuần về thăm con cũng được. Tôi phân vân, không biết nên làm theo lời khuyên của mẹ chồng hay cả nhà tôi về nhà chồng ở đây?
Ở nhà chăm con, tôi phát điên khi chi tiêu với 8 triệu đồng chồng đưa mỗi tháng
Tôi ở nhà chăm con khi hết thời gian nghỉ đẻ, từ đó vật vã để chi tiêu trong 8 triệu đồng chồng đưa mỗi tháng, anh giữ lại 6 triệu đồng cho bản thân và biếu bố mẹ.
Tôi năm nay 32 tuổi, sống cùng chồng và con gái 9 tháng tuổi tại Hà Nội. Trước đây, tôi làm kế toán ở một công ty tư nhân. Sau khi hết thời gian nghỉ thai sản, do không có người giúp đỡ nên tôi quyết định ở nhà, tập trung vào chuyện bỉm sữa, đợi khi con cứng cáp có thể đi nhà trẻ mới quay lại công việc.
Công việc của anh ổn định nhưng thu nhập không cao. Khi chưa sinh con, hai vợ chồng đều đi làm thì kinh tế vừa đủ. Sau khi mất đi nguồn thu nhập của tôi, việc chi tiêu hết sức khó khăn.
Số tiền chồng đưa ít ỏi khiến tôi rất khó chi tiêu. (Ảnh: AI)
Với thu nhập 14 triệu đồng mỗi tháng, chồng tôi giữ lại 3 triệu để chi tiêu cho bản thân, 3 triệu gửi biếu bố mẹ, còn 8 triệu đưa tôi chi tiêu trong nhà. Cầm số tiền ít ỏi đó, tôi phải xoay vần với đủ các khoản chi như chợ búa, chi phí sinh hoạt, tiền bỉm, thuốc thang của con nhỏ...
May mắn là sau khi cưới, tôi được bác họ bên ngoại cho mượn căn nhà tập thể cũ để ở, nếu không thì với số tiền đó, không biết sau khi trả tiền thuê trọ, gia đình tôi sống kiểu gì.
Ai nuôi con nhỏ chắc cũng hiểu những khó khăn của tôi khi mà chi phí tiêm vaccine định kỳ, khám bệnh hàng tháng của bé không hề ít ỏi. Có những tháng tiền tiêm phòng lẫn khám bệnh cho con lên tới gần 2 triệu đồng khiến tôi thực sự đau đầu khi phải "liệu cơm gắp mắm".
Tôi cũng từng chia sẻ với chồng về việc chi tiêu quá đắt đỏ, cân đối bằng số tiền anh đưa thực sự quá khó, nhưng có vẻ chồng không để tâm tới những điều tôi nói. Anh bảo ngày xưa sinh viên mỗi tháng kiếm được 1-2 triệu vẫn tiêu đủ cho bản thân, giờ có hẳn 8 triệu, nếu vén khéo thì vẫn ổn thôi.
Những ngày cuối tháng, vét vài đồng lẻ còn trong túi, tôi sinh ra cáu bẳn, thậm chí muốn phát điên lên vì phải suy tính quá nhiều. Có hôm, trong cơn hậm hực, tôi nói thẳng với anh là điều kiện gia đình khó khăn như vậy, sao vẫn phải gửi tiền biếu bố mẹ chồng trong khi ông bà có hẳn một cửa hàng tạp hóa ở quê đủ để chi tiêu xông xênh. Vì câu nói đó mà chồng tôi nổi điên, nói tôi là con dâu trưởng mà vô trách nhiệm với gia đình chồng, lại còn tính toán so đo với ông bà.
Đôi lúc tôi đã nghĩ tới chuyện nhận việc làm thêm để có đồng ra đồng vào, đỡ phải căng thẳng với chồng. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh chăm con mọn ngày quấy, đêm khóc, tôi đã kiệt sức, không còn thời gian để chăm sóc cho bản thân chứ nói gì tới việc làm thêm.
Mới đây, một chị bạn biết tôi khó khăn nên đã giới thiệu một số công việc kế toán có thể làm tại nhà với mức thu nhập khá ổn. Tôi biết nếu có thêm khoản tiền này, mình sẽ đỡ phải đau đầu tính toán tiền nong mỗi tháng, mọi thứ sẽ dễ thở hơn. Tuy nhiên, nghĩ tới cảnh chăm con mọn tối mắt tối mũi, tôi lại e ngại.
Tôi bàn với chồng, đề nghị anh hết giờ làm thay vì đi đánh cầu lông với bạn bè tới 20h- 21h thì sắp xếp về sớm trông con giúp tôi buổi tối. Nhưng đáp lại mong mỏi của tôi, anh từ chối, nói công việc của anh căng thẳng, cần phải hoạt động thể chất để còn tái tạo sức lao động.
Cảm thấy quá thất vọng về chồng, bản thân nếu không có người giúp trông con thì không thể làm thêm gì, tôi liền từ chối ý tốt của chị bạn. Chị khuyên tôi rằng không thể phụ thuộc mãi vào chồng, phải có thu nhập riêng để chủ động trang trải cuộc sống của mình. Nếu từ chối cơ hội này, tôi sẽ không dễ tìm được công việc phù hợp với mức thu nhập tốt như vậy.
Những điều chị nói khiến tôi suy nghĩ nhiều. Nhận việc đồng nghĩa với thức đêm, vì cả ngày tôi đã phải giành thời gian chăm con và nhà cửa. Còn nếu từ chối, tôi lại tiếp tục rơi vào vòng luẩn quẩn, cãi vã với chồng vì số tiền ít ỏi mỗi tháng. Rất mong độc giả cho tôi lời khuyên, làm thế nào để cân bằng được những việc đó, để cuộc sống dễ thở hơn?
Qua nhà bố mẹ chồng, tôi suýt ngất khi ngoài cổng nghe rõ tiếng bố chồng nói về ý đồ của ông Đứng ngoài cổng tôi đã nghe rõ hết những lời bố chồng nói, không ngờ ông lại thủ đoạn như vậy. Tôi năm nay 34 tuổi, kết hôn được 7 năm. Sau khi cưới tôi chỉ có khoảng gần 1 năm ở nhà chồng, còn lại là ra ngoài ở riêng. Vợ chồng tôi có cuộc sống tự do, độc lập và cảm...