Mùa đông ơi đừng đến nữa
Em cũng mong rằng – mùa đông ơi, đừng đến, vì trái tim em đã lạnh giá lắm rồi. Mùa đông năm nay em không còn có anh bên cạnh nữa, anh cũng đã rời xa thành phố này, chỉ có mình em chơi vơi giữa phố Hà Nội với bao nỗi cô đơn, quạnh vắng và cả nỗi nhớ anh vô bờ.
Tháng 12 rồi, sao đông còn chưa đến?
Chưa khi nào mà mùa đông lại chậm chạp đến vậy – tháng 12 rồi vẫn còn chưa gõ cửa. Không những vậy mà còn kèm theo những cái nắng gay gắt như đang sống trong những ngày hè.
Đông Hà Nội đã trở thành một mùa không thể thiếu của thời tiết mỗi năm mà ai đi xa đều nhớ. Cái lạnh tê tái từng thớ thịt, cơn gió đông cuốn mái tóc em rối tung lên rồi, cơn mưa mùa đông làm em khoác bao nhiêu lớp áo vẫn chưa đủ cho sự lạnh giá này.
Ấy thế mà năm nay đông còn chẳng them ghé thăm em nữa, chẳng có gió mùa đông bắc, chẳng có áo bông hay khan len quàng cổ. Tự bao giờ mùa đông đã không còn yêu Hà Nội nữa?
Nhưng mà, em cũng mong rằng – mùa đông ơi, đừng đến, vì trái tim em đã lạnh giá lắm rồi. mùa đông năm nay em không còn có anh bên cạnh nữa, anh cũng đã rời xa thành phố này, chỉ có mình em chơi vơi giữa phố Hà Nội với bao nỗi cô đơn, quạnh vắng và cả nỗi nhớ anh vô bờ.
Yêu rồi lại chia tay, đó là quy luật của cuộc sống, em biết. Nhưng tại sao lại phải xa nhau khi mình vừa trải qua mùa thu đầy nắng, đầy mùi hoa sữa, đầy tình yêu. Có lẽ anh cũng không còn muốn bên cô bé bướng bỉnh này nữa, anh còn không muốn ở chung thành phố với nó nữa đúng không? Anh rời xa em, rời xa thành phố này, để đến cả cơ hội chạm mặt anh giữa thành phố vội vã cũng không còn. Anh nhẫn tâm vậy sao?
Em cứ như một con ngốc, ngày qua ngày vẫn tìm kiếm hình dáng anh, chỉ một cái tên giống anh cũng đủ làm em thổn thức, một ánh mắt giống anh cũng làm em ngẩn ngơ suốt cả ngày. Nơi đó không biết anh còn nhớ em không nhỉ? Em nghĩ chắc là không đâu, chắc mỗi em tự đa tình. Em không muốn vấn vương, chỉ là em chưa thể quen được với cảm giác thiếu vắng anh mà thôi…
Anh, em nhớ anh nhiều lắm!
Anh, đông chưa đến nên anh cũng chưa muốn về với em? Phải vậy không anh?
Theo blogradio.vn
Đi suốt bốn mùa anh vẫn viết 'Điều anh cần duy nhất chỉ là em'
Điều anh cần duy nhất chỉ là em sẽ là nơi để ta nhìn lại mình sau những tháng ngày cố gắng quật ngã nỗi cô đơn. Nơi ta thấy mình đã từng trống trải, chênh vênh như thế nào trong những tháng ngày thanh xuân.
Một ngày xuân, ta lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng sau một ngày dài đắm mình trong công việc. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, những ánh đèn chiếu hắt xuống đường phủ lên cả khoảng không nhỏ nhoi ấy một vùng sáng. Ta bất chợt thấy mình cũng mờ nhạt và lẻ loi như ánh đèn ấy, bất chợt muốn được nắm tay một ai mà hòa vào phía ánh đèn rực rỡ kia...
Một ngày hạ, ta lang thang quanh phố phường. Tự an ủi mình, tự chối bỏ nỗi cô đơn trong những tiếng xe cộ tấp nập, tiếng người cười nói rộn ràng. Vậy mà khi bắt gặp những cặp đôi nắm tay nhau trên đường, lòng ta bỗng hẫng đi vài nhịp. Hững hờ giơ tay trống rống mới thấy rằng cuối cùng cũng chẳng thể trốn nỗi cô đơn ở nơi phố thị ồn ào này...
Một ngày thu dìu dịu, mùi hoa sữa thoang thoảng an yên nhắc ta nhớ về ngày trước, ngày ta được nắm tay em đi qua những con đường ngập hương thơm ngòn ngọt. Mặc ta có lắc đầu, nhăn mặt bởi mùi thơm nồng nàn đến khó chịu ấy thì em vẫn cười tươi rồi hít hà mùi thơm mà em thích. Nụ cười ấy chẳng rực rỡ như nắng mùa hè mà len lỏi vào tim ta nhẹ nhàng như mùi hoa sữa. Để rồi giờ đây mỗi lần đi ngang qua con phố ấy mới chợt nhận ra từ lâu đã chẳng được thấy nụ cười ấy nữa...
Đông đến, mùa của cô đơn, của nỗi nhớ và của những nỗi đau dài âm ỉ. Khi từng cơn gió hun hút thổi mang theo cái lạnh ùa vào lòng mới thật những ngày này thật cô đơn.
Thì ra người ta ai cũng cần một bàn tay để nắm...
Thì ra ai cũng cần một bờ vai để có thể dựa vào những khi mỏi mệt...-
Thì ra ai cũng cần một người để sẻ chia, để an ủi nơi đáy tim cô quạnh không gì đong đếm nổi. Một người mà có thể đón nhận được cái phần bản ngã thật của ta và lớn hơn thế là nỗi cô đơn không phải lúc nào cũng dễ mở lòng.
Nhiều người vẫn nói rằng Hà Nội đẹp nhất là những ngày mùa thu. Khi nắng không còn gay gắt chói chang như ngày hè, khi gió không quá lạnh lẽo như ngày đông và cũng là khi lòng người không quá cô đơn. Thế nhưng với anh, những ngày có em luôn là những ngày đẹp nhất.
Điều anh cần duy nhất chỉ là em sẽ là nơi để ta nhìn lại mình sau những tháng ngày cố gắng quật ngã nỗi cô đơn. Nơi ta thấy mình đã từng trống trải, chênh vênh như thế nào trong những tháng ngày thanh xuân.
Cô đơn đủ rồi, đã đến lúc cần một người để chia sẻ yêu thương rồi, phải không?
Theo blogradio.vn
Đoạn đường cũ với em đã quá nhiều ngã rẽ Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cũng là lúc em đang mải mê theo nỗi nhớ về một người khác. Tôi kiếm tìm nơi em một phần tuổi trẻ đã qua của mình. Quá khứ đó có vô tư và bồng bột. Còn trẻ thì đâu cần nhiều ràng buộc? Khi chân trời trước mắt rất rộng mở, khi tương lai là...