Mùa Đông năm ấy đã giúp tôi nhìn thấy mùa Xuân
Tôi đã trải qua những niềm vui, nỗi buồn, đôi khi là những giọt nước mắt. Nhưng cuối cùng, thời gian đã giúp tôi vượt qua tất cả, đã khâu lành từng vết thương trong lòng tôi.
Tôi vẫn nhớ mãi mùa Đông năm ấy. Mùa Đông năm ấy, cách đây tròn 10 năm, khi tôi vô lớp 10. Lúc ấy, vào những ngày Tết đến, không khí Tết tràn ngập khắp nơi, len lỏi vào từng căn nhà, ngõ xóm. Một mùa Xuân ấm áp lại về, mang theo niềm tin và hy vọng cho mọi người. Ai cũng vui vẻ, phấn khởi đi chơi, đi chợ Tết. Tuy rằng đã vào mùa Xuân, nhưng tiết trời khá lạnh lẽo. Tết là đoàn viên, ai đi xa cũng nhớ về. Dù cho tiết trời khá lạnh lẽo, nhưng các thành viên trong gia đình quây quần bên mâm cơm ngày Tết cũng thấy ấm áp lạ. Nhà tôi có 6 người. Chị hai đã đi lấy chồng. Chị ba thì đi làm xa, Tết mới về. Còn em gái tôi thì học lớp 8.
Tết năm ấy, có một chuyện không may xảy ra với tôi. Ba ngày Tết, trong khi mọi người vui vẻ, hân hoan tận hưởng không khí Tết, thì tôi lại nằm ở nhà vì bị chẩn đoán mắc bệnh tim. Tối mùng một Tết, tôi bỗng dung bị khó thở và dường như không thở được. Tôi cứ ngỡ rằng, tôi bị hen suyễn tái phát. Bởi hồi nhỏ, tôi đã từng bị hen suyễn. Và sau khi tiêm một mũi thuố.c thì tôi trở nên ốm yếu cho tới tận bây giờ.
Mùa Đông năm ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có cha mẹ và chị em tôi bên cạnh. Nhưng, tôi cảm thấy tủi thân vì sao tôi lại kém may mắn đến như vậy. Có lẽ, số phận của tôi là như vây. Tôi nghĩ, ông trời đang thử thách tôi chăng. Tôi thấy mọi việc cũng bình thường thôi, nhưng lúc ấy, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi buồn khó tả, đầu óc trống rỗng, chả nghĩ được gì cả. Bác sĩ đến khám cho tôi, bảo tôi mắc bệnh tim. Cả nhà tôi lo lắng, thay nhau chăm sóc tôi. Tôi nhớ cái Tết năm ấy là cái tết mà cả nhà tôi không vui và lo lắng vì tôi. Người ta nói: Vui như Tết, nhưng tôi lại làm cho cả nhà không vui. Mặc dù, không ai muốn điều đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy trong lòng và có lỗi quá.
Bà ngoại qua thăm, tôi trùm kín chăn và khóc. Tôi không muốn để cho mẹ tôi nhìn thấy, vì bà là người hay lo lắng. Tôi lại suy nghĩ vẩn vơ. Dẫu rằng sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên, ai cũng phải trải qua, nhưng tôi thấy buồn lắm.
Video đang HOT
Mùa Đông năm ấy là kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời tôi. Nhưng tôi không mong nó sẽ đến với tôi một lần nữa, bởi nó là kỷ niệm buồn. Tôi đã không có cái Tết trọn vẹn, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp khi có gia đình ở bên cạnh. Tôi một lần nữa vượt qua bệnh tật của mình và sống được cho tới hôm nay.
Khi tôi viết những dòng này, tôi vẫn ám ảnh về mùa Đông năm ấy. Có lẽ, mỗi khi nhớ về câu chuyện ấy, dường như tôi trở nên mạnh mẽ hơn, chả sợ chuyện gì xảy đến với mình nữa. Tôi đã trải qua những niềm vui, nỗi buồn, đôi khi là những giọt nước mắt. Nhưng cuối cùng, thời gian đã giúp tôi vượt qua tất cả, đã khâu lành từng vết thương trong lòng tôi. Qua câu chuyện đó, tôi đã có thêm động lực trong cuộc sống.
Tôi nghĩ mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua thôi. Vẫn còn những điều tốt đẹp và may mắn đang chờ tôi phía trước. Tôi thật may mắn khi có gia đình bên cạnh. Nếu sau này, không còn ai bên tôi nữa, tôi vẫn sẽ tự tin bước tiếp trên con đường mà tôi đã chọn.
Một mùa Xuân ấm áp nữa lại đến. Tôi hy vọng mình sẽ được hưởng cái Tết trọn vẹn, đầm ấm bên gia đình và sẽ không có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi.
Theo ilike.com.vn
Hà Nội lạnh rồi đó, còn anh đã nhớ em chưa?
Hà Nội mùa này nếu có thể được ôm ai đó mà đi lòng vòng khắp phố thì cũng thấy sự đời nhẹ nhàng và vui sướng hết nấc. Em thì nhớ anh rồi, còn anh đã nhớ em chưa?
Cứ tưởng mùa hè sẽ không bao giờ dứt, đi đâu ai cũng hỏi han bao giờ thì Hà Nội lạnh, bao giờ thì được mặc áo ấm. Mải mê chạy theo guồng quay cuộc sống, sáng tỉnh dậy đến công ty, về nhà khi đèn đã lên đường em còn chưa kịp ngắm nhìn mùa thu Hà Nội đẹp thế nào, cúc họa mi xúng xính xuống phố ra sao. Nhưng mà hôm nay Hà Nội lạnh rồi anh ạ.
Chợt sáng nay ra đường ai nấy líu ríu áo măng tô, áo bông, cardigan rồi xuýt xoa sao trời mưa mà lạnh thế. Cũng như ước mơ của bao kẻ thích mùa đông giờ đã thành hiện thực rồi. Mùa này nói gì thì nói, việc nhớ thương một người là không thể tránh khỏi. Em nghĩ mình bắt đầu đã nhớ anh rồi, liệu chúng mình có thể gặp nhau vào mùa đông này có được không?
Hà Nội mùa này ấy à, chỉ cần yên lặng ngồi cạnh nhau cũng là một niềm vui. Vì chỉ khi ở bên một người thương mến thì bản thân chúng mình mới vui vẻ đến thế. Thời tiết thì đã chịu hợp tác với lòng người, niềm hạnh phúc cũng chẳng cần phải hét toáng lên hay cho thiên hạ biết rằng ừ à ta cũng có người thương đấy. Tình yêu mùa này phải thật êm đềm, nhẹ nhàng và đơn giản là đã đủ rồi.
Em nghĩ mình bắt đầu đã nhớ anh rồi, liệu chúng mình có thể gặp nhau vào mùa đông này có được không?
Em đã nghĩ mãi về anh, nhiều hơn cả ba mùa xuân hạ thu gộp lại. Vì Hà Nội mùa này đẹp quá nên người ta bảo em là chúa mơ mộng, ảo tưởng cũng chẳng sao. Chỉ trách sao bầu trời có thể sinh ra một mùa đáng yêu đến như thế.
Mùa này mà có anh ở bên thì đích thị chúng mình sẽ phải vòng qua Lạc Long Quân ăn bánh rán mặn, rồi không quên ăn cháo sườn chợ Đồng Xuân, lên Đinh làm tách cà phê trứng rồi lại vòng về hồ Tây xuýt xoa gió thốc vào mặt nhưng lại cười hớn hở.
Mùa này mà có anh ở bên thì đích thị em sẽ 'bắt nạt' anh cho bằng được, bảo anh đi hết ngõ này ngách kia, tìm kiếm những quán café vắng người cũ kỹ, đi bộ vòng quanh hồ Gươm ngắm mùa lá rụng, không quên ăn một chiếc kem chanh bạc hà mát lạnh tê người.
Mùa này mà có anh ở bên thì đích thị em sẽ ôm anh một nghìn lần một ngày. Tất nhiên chúng ta sẽ phải vùi đầu vào công việc, deadline cuối năm nhưng việc ôm một người thương vào cuối ngày luôn là điều tuyệt nhất, dù có bận đến đâu thì anh cũng nhớ về sớm nhé.
Mùa này mà có anh ở bên thì đích thị em sẽ thủ thỉ cho anh mọi điều, từ việc hôm nay em đi chợ mua rau mua cá thế nào đến việc em ấm ức ra sao với người này người kia, nhưng kiểu gì chưa kể xong em đã quên tuột đi mất, vì mùa này ai mà nỡ cáu gắt, giận hờn với ai thật lâu đâu.
Về cơ bản thì sáng nay em đã bắt đầu nhớ anh rồi anh ạ, chẳng ai có thể sống mà thích cuộc sống độc thân mãi, hoặc người đó chẳng phải là em. Và cũng chẳng ai nỡ một mùa lạnh mà không nhớ thương ai trên thế gian này. Thế nên em chẳng việc gì phải giấu giiếm nỗi nhớ này của mình cả.
Thế nhưng mà, Hà Nội lạnh thế này rồi, còn anh đã nhớ em chưa?
Theo guu.vn
Yêu thương ngược chiều nên mãi mãi chẳng thể bước cùng nhau Anh chưa đến thành phố nơi em sống, cũng chưa từng nhìn thấy thời khắc em đau lòng, chúng mình không thể thắng nổi thời gian và khoảng cách. Yêu thương ngược chiều nên mãi mãi chẳng thể bước cùng nhau. Thế nên thà em giấu kín để bước bên đời anh, lặng nhì Vì đôi khi thành phố này quá chật chội...