Mù quáng yêu em
Tôi nhận ra tôi không thể sống mà thiếu em… (Ảnh minh họa)
Em đi qua tôi, tay trong tay với một người đàn ông khác, trong khi tôi vẫn đứng như trời trồng, rồi em thản nhiên ném ánh mắt thờ ơ về phía tôi…
Tôi quen em trong một chuyến công tác về Hà Nội. Ngay lần đầu tiên ấy, tôi đã bị hớp hồn bởi một đôi mắt to tròn, cách nói chuyện dung dị, nghiêm túc và rất hiểu biết. Một cuộc gặp gỡ dù ngắn ngủi nhưng khi tiễn em ra về, nhìn theo dáng người nhỏ bé hoà dần vào dòng người tấp nập, cũng là lúc tôi biết một nửa của tôi đã để lại nơi này.
Tôi sinh ra, lớn lên giữa vùng đất miền Trung chỉ biết đến nắng gió rồi lũ lụt, một miền quê nghèo nhưng lúc nào cũng ấm áp tình người.
Sau khi tốt nghiệp ở một trường đại học, tôi chính thức bước vào nghề hướng dẫn viên du lịch, dẫu biết rằng con đường phía trước mà tôi lựa chọn sẽ đầy nhọc nhằn vất vả, và biết đâu là nhiều mất mát, nhưng với tôi đó là một niềm đam mê. Tất nhiên khi đó hành trang của tôi và cũng là tình yêu của tôi chỉ là chiếc máy ảnh, mấy bộ quần áo, và những chuyến đi dài dài…
Từ khi gặp em, tôi bắt đầu biết nhớ nhung, và biết đến cái cảm giác hồi hộp mỗi lần mở Yahoo để được đọc những dòng tin offline, hay chờ đợi những cuộc điện thoại chỉ để nghe giọng nói của em. Hình như tim tôi đang loạn nhịp khi những tiếng chuông cứ dài đến hàng thế kỷ khi em chưa bắt máy…
Thời gian trôi đi, cứ hết đợt công tác, tôi lại gửi mình trên những chuyến xe gấp gáp đi về giữa hai miền Trung – Bắc để đến với em. Và Lần nào cũng vậy, em đón tôi bằng nụ cười còn đẹp hơn cả ánh bình minh, khiến tôi không còn biết đến mệt mỏi sau cả chuyến đi dài. Rồi những va chạm đầu đời, những nụ hôn ngọt ngào và cháy bỏng mỗi lúc bên nhau càng đẩy chúng tôi đến gần nhau hơn…
Xa em, tôi thấy ngày cứ dài đằng đẵng, gần như tôi không còn tập trung được vào công việc của mình, lúc nào cũng nhớ em, lúc nào tôi cũng chỉ muốn làm xong hết mọi việc thật nhanh để lại bắt xe đến với em.
Dần dần, theo lời khuyên của em và bản thân tôi cũng muốn được gần em nhiều hơn, tôi quyết định bỏ lại công việc đang thuận lợi, bỏ lại bố mẹ già, và quê hương miền Trung tôi vẫn thường yêu mến và tự hào… tôi đến với em, lập nghiệp ở một miền đất mới.
Video đang HOT
Liệu tôi có còn là một người đàn ông hay chỉ là một kẻ hèn nhát, ngu đần, và mù quáng khi yêu em? (Ảnh minh họa)
Sau gần nửa năm lăn lộn, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc phù hợp với mình, và để em không phải lo lắng, tôi dồn hết sức cho công việc mong kiếm tiền đủ để lo cho cuộc sống của cả tôi, cả em và cả cái gia đình nhỏ bé của chúng tôi sau này nữa. Nhưng rồi công việc không suôn sẻ, những mâu thuẫn giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh, phần lớn là do em hay hờn dỗi, còn tôi, thấy mệt mỏi bởi thật khó để bắt đầu một công việc mới giữa cuộc sống xô bồ và quá khắc nghiệt này.
Giữa lúc tôi bơ vơ, mệt mỏi gõ cửa khắp các cơ quan, để mong kiếm được công việc tốt hơn, để có thể làm cho tôi và em được hạnh phúc, tôi bỗng sững người trước một cặp tình nhân đang tay trong tay bước ra từ một khách sạn ven đuờng… Chẳng phải là em đấy sao? Chẳng phải là người yêu mà tôi đã bỏ cả quê hương, bỏ cả gia đình, bỏ cả niềm đam mê để theo em đến nơi đất khách quê người này sao? Tôi cố bấu vào tay mình với hy vọng tôi đang gặp ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi, nhưng không, tôi vẫn tỉnh.
Em đi qua tôi, tay trong tay với một người đàn ông khác, trong khi tôi vẫn đứng như trời trồng, rồi em thản nhiên ném ánh mắt thờ ơ về phía tôi. Tôi đã định chạy tới để giết chết cái kẻ đốn mạt kia đã cướp người yêu của tôi, tôi cũng muốn giết em vì đã phản bội lại tình yêu của tôi, và sẽ tự kết liễu cuộc đời mình tại đây và ngay lúc này. Nhưng tôi đã không làm được.
Những ngày tiếp theo, em cắt hẳn liên lạc với tôi, và tôi, lẽ ra sau ngày hôm đó phải thấy sáng mắt hơn, nhưng thay vì sự nhục nhã ê chề, tôi lại nhớ em. Cái cảm giác đến phát điên lên khi tôi hình dung ra cuộc sống tiếp theo không có em bên cạnh. Tôi đau khổ, dằn vặt rồi lại tự trách mình, là người đàn ông mà tôi không làm được gì để đem lại cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cho em. Bạn bè tôi đều trách móc, khuyên nhủ tôi, và có lẽ nhiều người cũng khinh bỉ tôi vì cái sự mù quáng trong tình yêu quá đỗi.
Nhưng tôi nhớ em. Rất nhớ…
Tôi nhận ra tôi không thể sống mà thiếu em, bởi nơi này tôi chỉ có em là người thân duy nhất, là động lực để giúp tôi có thể vựợt qua khó khăn, tôi có thể chịu một cuộc sống khổ cực, nhưng phải xa em, phải chia tay với em thì tôi không làm được. Và thế là, sau 1 tháng xa em, tôi lại tìm đến em, cầu xin em… trở lại.
Nhưng rồi cái tôi nhận được lại tiếp tục là một sự thờ ơ, em không tiếc ném về phía tôi cái ánh mắt chứa đựng cả một gánh nặng em không thể gánh trên vai mỗi khi em phải nhìn thấy tôi.
Có lẽ tôi sẽ gục ngã bởi cái sức mạnh vốn có của một người đàn ông trong tôi bỗng dưng biến đâu mất, tôi không còn làm chủ được mình, nhưng để cầu xin em hãy đến với tôi thêm một lần nữa khiến tôi thấy đau khổ, có lỗi với gia đình, với mảnh đất quê hương tôi. Liệu tôi có còn là một người đàn ông hay chỉ là một kẻ hèn nhát, ngu đần, và mù quáng khi yêu em, mà bỏ rơi tất cả.
Theo Vietnamnet
Mối tình nào cũng rời bỏ tôi
Tôi thật sự sốc và đau khổ... (Ảnh minh họa)
Tôi là một cô gái không may mắn trong chuyện tình cảm lắm. Năm đầu đại học tôi để một anh chàng hơn tôi 4 tuổi lọt vào mắt xanh. Anh ấy đẹp trai nhưng thực sự cũng rất đào hoa. Mọi người, bạn bè khuyên tôi vì biết anh ấy cũng chơi bời, nhưng sao khi bên anh tôi thấy rất vui.
Tôi yêu anh như chưa bao giờ được yêu. Và tình yêu đó sẽ đẹp biết bao và có lẽ sẽ có 1 kết thúc có hậu bằng một đám cưói khi tôi ra trường. Nhưng thật không ngờ người đó sau 6 tháng yêu tôi. Đột nhiên vào một ngày tôi gọi điện mà không thể liên lạc được với anh ấy. Mãi sau anh ấy mới liên lạc lại với tôi và bảo rằng anh bị công an bắt (anh ấy buôn xe máy cũ, và nói mua phải cái xe có liên quan đến án mạng).
Thực sự lúc đó tôi lo lắng vô cùng và không còn tập trung vào làm được chuyện gì nữa. Tôi điên lên để tìm kiếm anh, nhưng rồi tôi phát hiện anh nói dối, tôi thất vọng đau khổ và không biết lý do tại sao anh nói dối. Tôi muốn nghe một lời giải thích từ anh, tôi đã tìm đến chỗ anh và muốn nghe anh nói. Nhưng anh đã trốn tránh và mấy ngày sau anh mới gặp tôi và để tiếp tục nói dối.
Anh nói rằng anh nói dối là vì không muốn tôi buồn anh bảo rằng vì anh nghiện thuốc phiện, anh không có khả năng sinh con, không muốn tôi phải khổ. Yêu thật đấy nhưng khi nghe anh nói thế tôi không khỏi bối rối, nhưng tình yêu mù quáng tôi như con thiêu thân dù biết chết mà vẫn lao vào. Tôi muốn giúp anh thoát khỏi cái chết người đó nhưng anh không muốn vì anh đang làm cái điều gọi là "cao thượng". Nhưng tất cả đều là giả dối, tất cả những câu anh nói đều là giả dối. Sự thật là anh đang chuẩn bị lấy vợ.
Tôi đau khổ biết bao khi nghe tin hôm anh ăn hỏi. Tôi đang là một cô gái đáng yêu và cũng có chút nhan sắc mà trong thời gian đó tôi thành một bộ xương di động, tôi sút 5 kg thịt. Trông tôi mới đáng thương làm sao. Bố mẹ bạn bè chỉ biết nhìn tôi mà xót xa. Vậy mà tôi vẫn níu kéo, tôi vẫn cầu xin anh đừng bỏ tôi, nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Ngày anh cưới tôi mua một cái áo thật đẹp, màu trắng tinh trông như cái áo cưới vậy. Tôi định mặc vào ngày cưới anh dù anh không mời tôi. Nhưng tôi biết nếu tôi đến đó tôi sẽ khóc và một phần vì khồng tự tin vào ngoại hình của mình nữa tôi quyết định đến một nơi thật xa, đến bờ biển nơi mà tôi ước có thể đến cùng anh. Ngày anh cưới tôi khóc thật nhiều thấy thương cho số phận mình. Sau đó tất cả tình yêu tôi chuyến sang thù hận.
Tôi hận anh vì đã lừa dối tôi như vậy. Một thời gian sau đó khi đã nguôi ngoai, tôi lấy lại thăng bằng và trở lại là một cô bé đáng yêu xinh xắn. Và tôi đã gặp anh một người kém tôi 1 tuổi, anh trắng trẻo, baby rất đáng yêu. Thực sự lúc đầu tôi không bao giờ có ý định là yêu người kém tuổi mình. Nhưng sau chuyện đó tôi đã nghĩ sẽ yêu người ít tuổi để ít nhất nó cũng không bỏ mình đi lấy vợ được vì cái cảm giác đó đau lắm, chắc hẳn không ai có thể cảm nhận được nếu chưa trải qua nó. Và thế là tôi đã yêu.
Tôi đã yêu rất nhiều và trao anh tất cả không tính toán... (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đến với nhau rất nhanh, anh ngoài cái mã đẹp trai thì so với tôi anh không có gì cả. Tôi đang học đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh còn anh là một anh chàng cắt tóc. Tôi cũng đã suy nghĩ nhiều về mối quan hệ đó. Đầu tiên tôi không muốn công khai nó vì tôi thấy không tự tin. Sau hai tháng dù anh làm tôi cảm thấy rất vui nhưng tôi đã quyết định chia tay.
Tôi làm anh đau khổ, anh níu kéo nhưng tôi không đồng ý. Sau hai tháng sau anh có người yêu mới, xinh hơn tôi và cũng trẻ hơn tôi nữa. 4 tháng một mình tôi thấy thật thoải mái và giá mà không có buổi chiều định mệnh đó. Khi chuẩn bị đến giờ thì tôi bất ngờ nhìn thấy anh khoác tay đi cùng một cô gái không hiểu sao tôi lại có cảm giác khó chịu, chắc là tôi đang ghen.
Tôi nhắn cho anh một cái tin "nhìn hai người đẹp đôi lắm". Anh ngơ ngác tìm tôi. Phải nói thêm là trong suốt thời gian chia tay dù anh có người mới nhưng vẫn quan tâm đến tôi vẫn níu kéo tôi. Và sau tin nhắn đấy anh lại tiếp tục níu kéo tôi. Biết mình vẫn còn yêu nên một thời gian ngắn sau đó chúng tôi đã quay lại với nhau. Nhưng dường như không còn được như trước nữa. Chúng tôi không hoàn toàn tin tưởng vào nhau. Nhưng đúng là tôi yêu anh nhiều hơn, tôi đã trao anh tất cả không tính toán. Và chúng tôi duy trì được mối quan hệ đó trong hơn hai năm.
Thời gian vừa qua anh lạnh nhạt với tôi, tôi cũng thấy tình cảm của mình cũng không mặn mà như trước nhưng tôi biết rằng tôi vẫn không yêu ai ngoài anh. Tôi cũng thấy chán nản vì thái độ của anh, tôi đòi chia tay nhưng anh vẫn níu kéo. Nhưng chúng tôi chỉ liên lạc quan tâm nhau một cách hời hợt. Tôi rất buồn nhưng cũng đã chuản bị tâm lý là sẽ chia tay. Nhưng không ngờ mới đây tôi phát hiện ra một sự thật. Suốt gần một năm qua anh có yêu một người nữa và hai người đó cũng đã có quan hệ với nhau. Tôi thật sự sốc và đau khổ.
Vì yêu anh tôi đã hi sinh rất nhiều thứ, từ bỏ cả sự nghiệp của mình. Giá mà anh yêu người khác nhưng không có chuyện kia thì chắc tôi cũng không buồn thế này. Cảm giác người đàn ông của mình hú hí với người khác rồi lại làm những chuyện đó với mình, cảm giác thật khó chịu. Nhưng ngày hôm nay khi sự thật đã rõ người anh muốn năn nỉ cầu xin không phải là tôi mà là con bé kia. Dù tôi biết nếu anh ta có cầu xin tôi cũng không tha thứ nhưng tại sao tôi vẫn thấy đau khi trước mặt tôi anh ta năn nỉ con bé đó.
Tôi hận anh và không muốn con bé đó tha thứ, có lẽ tôi hơi ích kỷ nhưng nếu vậy có quá dễ dàng với một người Sở khanh, một người không biết trân trọng tình cảm, giá mà anh ta kết thúc mọi chuyện sớm hơn thì có lẽ tôi đã không đau khổ thế này. Tôi giờ chỉ trách mình đã yêu lầm anh!
Theo Hạt giống tâm hồn
Giấc mơ không có thật Giá như ngày đó, anh nói cho em biết được sự thật... (Ảnh minh họa) Nhìn thấy anh tay trong tay với người ấy, em hiểu rằng em đã ngộ nhận. Và giây phút ấy, em đã bừng tỉnh giấc mơ, một giấc mơ không có thật... Quen anh như một sự tình cờ trong một lần đi trên chuyến xe Bắc Nam...