Mourinho: Real Madrid đang sống không lo âu
Trước trận đấu bán kết lượt về diễn ra tại Santiago Bernabeu rạng sáng mai, HLV Jose Mourinho tỏ ra khá tự tin vào việc các cầu thủ của ông không hề bị những áp lực về tâm lý, dù lượt đi Real bị thua 1-2…
Lẽ thường khi thua ở trận lượt đi, ít nhiều Real sẽ bị sức ép về mặt tâm lý ở trận đấu lượt về này, bởi nếu không giành chiến thắng đủ lớn đoàn quân của Jose Mourinho sẽ năm thứ 2 liên tiếp bị đá bay khỏi bán kết Champions League. Tuy nhiên, theo lời của “người đặc biệt”, các cầu thủ của ông lại hoàn toàn tĩnh tâm.
Mourinho khẳng định Real của ông hoàn toàn tĩnh tâm trước trận đấu sống còn cùng Bayern
“Tôi không nghĩ Champions League là giải đấu quan trọng hơn giải Vô địch quốc gia, bởi chỉ có đội bóng mạnh nhất mới có thể vô địch giải đấu trong nước, và điều này thì không đúng ở đấu trường châu Âu. Tuy nhiên trận chung kết Champions League lại là trận đấu quan trọng nhất”, Mourinho chia sẻ quan điểm về giải đấu số 1 châu Âu.
“Chúng tôi đã chờ đợi trận chung kết từ rất lâu. Và tôi nhận thấy sự tĩnh tâm hoàn toàn của các cầu thủ trước trận đấu quyết định đêm nay. Tôi không thích sự dư thừa cảm xúc trong các trận đấu, nhưng cũng không thích sự vô cảm”.
Video đang HOT
Mourinho được biết đến tại Champions League nhờ các thành công tại đấu trường này cùng Porto và Inter. Tuy nhiên, chiến lược gia người BĐN lại rất thường xuyên bị loại ngay ở vòng đấu bán kết, có tới 3 năm đội bóng của Mourinho bị loại khỏi bán kết Champions League trong 8 năm vừa qua.
“Nói chung tôi là người không may ở các trận bán kết Champions League”, Mourinho tự nhận xét: “Năm 2004/05, Chelsea của tôi bị thua Liverpool bởi bàn thắng ma của Luis Garcia, 2 năm chúng tôi thua sau loạt đá luân lưu may rủi. Và mùa giải năm ngoái chúng tôi bị loại vì sao thì ai cũng biết”, Mourinho vẫn không quên nhắc về Barca, cùng những ám chỉ về việc sai lệch của trọng tài.
Tuy gặp không may với các vị trọng tài ở vòng bán kết, nhưng Mourinho lại tỏ ra tin tưởng trận đấu đêm nay sẽ diễn ra công bằng. Và ông cũng không sợ rằng Real sẽ tiếp tục chịu vận đen từ các trận đấu thuộc vòng bán kết giống như ông.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã có lúc em muốn được hư hỏng
Anh cũng giống như những người đàn ông khác: "xa mặt cách lòng?".
Thế là đã 13 ngày trôi qua chúng ta chính thức nói lời xa nhau. 1 năm 6 tháng 23 ngày, tất cả chỉ còn lại trong kí ức của em. Anh à, giờ này anh đang làm gì hả anh? Anh có còn nhớ tới em dù chỉ là một giây không anh? Lúc này, anh có biết em đang sống như thế nào không? Tối hôm qua em đã gửi cho anh kỉ vật cuối cùng em còn giữ về với anh. Em đã không còn khóc nữa anh à. Không phải vì em không buồn, không đau khổ khi phải xa anh mà do trong cuộc đời em đã phải khóc quá nhiều rồi.
Tại sao buổi trưa hôm đó em lại gặp anh và rồi tự cho mình một cơ hội để rồi giờ đây anh nói anh phải xa em? Khi yêu, em không cần bất kì điều gì hết ngoài sự chung thủy. Em nói với anh em không chấp nhận bất cứ một lý do chia tay nào ngoài lý do anh không còn yêu em nữa. Nhưng anh đã ra đi. Anh đã không cho em cơ hội được nói với anh và được nghe anh nói với em tại sao anh lại quyết định như vậy?
Em hỏi anh có phải vì anh đã không còn yêu em nhưng anh lại nói không phải vậy và rồi sau này em sẽ hiểu? Em không muốn hiểu. Em chỉ muốn biết tại sao vẫn yêu em mà anh lại chọn cách ra đi. Gần 2 năm qua chúng ta đã có với nhau biết bao kỉ niệm. Em đã coi anh là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời mình và luôn muốn nâng niu trân trọng thứ tình yêu đó nhưng em đã sai, đã lầm tưởng quá nhiều.
Em hỏi anh có phải vì anh đã không còn yêu em nhưng anh lại nói không phải vậy và rồi sau này em sẽ hiểu? (ảnh minh họa)
Anh, một trung uý đầy niềm kiêu hãnh và ước mơ của em. Ngày em quen và yêu anh em đã nhận được rất nhiều lời khuyên ngăn của gia đình và bạn bè không nên yêu Công An vì thế giới của anh khác với con người em. Nhưng em đã bỏ qua tất cả và yêu anh. Em cũng biết anh cũng rất yêu em nhưng tình yêu của anh không đủ lớn để chúng ta có thể ở bên nhau. Em nói với anh trên thế gian này làm gì có người con gái nào lại chấp nhận yêu như em. Mặc dù chúng ta chỉ cách xa nhau 90km nhưng phải 1 tháng thậm chí là 2,3 tháng em mới được gặp anh một lần. Nhưng khi được gặp anh thì thời gian chúng ta ở bên nhau chỉ được đếm bằng giờ vì những cuộc điện thoại của đơn vị khiến anh phải về ngay. Vậy mà em vẫn luôn tin anh, vẫn yêu anh.
Phải chăng em đã quá ngu ngốc? Anh cũng giống như những người đàn ông khác: "xa mặt cách lòng?". Em đã từng nói với anh: "Nếu không còn yêu nhau nữa, hay anh thay đổi thì anh hãy nói với em. Em sẽ không níu kéo anh hay hỏi anh tại sao?". Nhưng tại sao giờ đây anh lại chọn sự im lặng? Em muốn hỏi anh hàng ngàn hàng vạn câu "tại sao?".
Mặc dù trong con mắt mọi người họ luôn ngưỡng mộ em vì em có một người đàn ông chân thành, chu đáo và thành đạt đi bên em nhưng em đâu cần những điều đó. Em cần anh trong lúc em bị ngã xe phải nằm ở nhà 2 tuần, phải tự mình nấu cơm ăn, tự mình giặt quần áo. Em cần anh chia sẻ với em khi em gặp khó khăn trong công việc. Nhưng những lúc đó anh đang ở đâu? Đã có lúc em muốn buông xuôi tất cả, muốn một lần hư hỏng nhưng cứ nghĩ vè anh nghĩ về công việc và những vất vả mà anh đang phải trải qua em lại lấy lại can đảm.
Em đã làm gì sai hả anh? Tại sao anh lại quyết đinh không cùng em bứớc chung một con đừờng? (ảnh minh họa)
Em chỉ cần mỗi buổi tối anh đi làm về anh gọi cho em 1 phút hay vài chục giây để em có thể biết anh vẫn đang bình an. Tất cả những điều đó khó lắm sao anh? Em hận anh lắm. Hận anh vì anh mang lại cho em niềm tin rồi lại lạnh lùng lấy đi của em. Giờ đây em không biết phải đối diện với cuộc sống phía trước như thế nào nữa? Cần bao lâu để có thể chữa lành nỗi đau của em? Cần bao lâu để em có thể quên anh? Em biết theo thời gian mọi vết thương sẽ lành nhưng nó sẽ để lại sẹo. Em rất sợ điều đó Anh à.
Đã có lúc em từng ước mơ về một ngôi nhà hạnh phúc có anh và em. Em đã từng nghĩ sẽ chấp nhận mọi thứ: xa gia đình, từ bỏ mọi thứ để cùng anh về Nam Định nhưng tất cả đã không trở thành hiện thực. Em không thể nào chấp nhận được sự thật anh đã không còn ở bên em nữa. Em thèm nghe biết bao một giọng nói, một tin nhắn vào mỗi buổi sáng khi em thức dậy và em nhớ biết bao những bài hát đứt đoạn anh hát cho em nghe vào mỗi đêm.
Còn đâu nữa những ngày anh chờ em đi làm về, còn đâu những buổi chiều chúng ta cùng nhau đi dạo trên con đường đó. Tất cả vẫn còn nguyên đây mà giờ này anh đang ở đâu? Anh đã từng hứa: "dù có bất kì chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không khi nào buông tay em" nhưng sao giờ đây anh lại nói: "hãy quên anh đi, anh không xứng đáng với em". Phải chăng khi chia tay đàn ông ai cũng nói như vậy? Giờ đây em đang lao đầu vào công việc và đi học. Em không muốn mình có một chút thời gian giảnh nào hết vì em sợ những lúc đó em sẽ nhớ đến anh. Em cảm thấy mình đang dần già đi. Đang tự khép mình, tự dằn vặt bản thân mình.
Em đã làm gì sai hả anh? Tại sao anh lại quyết đinh không cùng em bứớc chung một con đừờng? Tại sao không cho em cơ hội được chia sẻ với anh mọi điều trong cuộc sống. Giờ đây em thực sự mệt mỏi, em muốn buông xuôi tất cả. Em vẫn luôn chờ đợi một tia hy vọng nhưng có lẽ điều đó sẽ không khi nào trở thành hiện thực. Em sẽ quên anh. Quên đi mọi thứ đã từng thuộc về anh. Em chỉ mong ở nơi đó anh sẽ luôn được bình an. Em yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày hạnh phúc Nhỏ à! Khi e đọc những lời từ đáy lòng anh, có lẽ anh đang sông giữa biên khơi muôn trùng sóng nước. Tiêng sóng vô bên tai, em có nghe. Em biêt không, con sóng nào cũng vô vào bờ và trong môi con sóng đêu có môi từ thương nhớ anh gửi cho em. Nhỏ ơi, cuôc sông thât hạnh phúc...