Một tuần sau khi ra ở riêng, tôi ‘muối mặt’ xin mẹ chồng cho về, nhưng câu trả lời của bà khiến tôi ám ảnh
Rời khỏi căn nhà đầy kỷ niệm sau 5 năm sống chung với mẹ chồng, tôi từng nghĩ mình đã bước sang một trang mới, tự do và thoải mái hơn.
Nhưng không ngờ, chỉ một tuần sau, cuộc sống đã “tát” tôi tỉnh ngộ một cách không thương tiếc.
Ảnh minh họa.
Khi tôi ngập ngừng xin mẹ chồng cho phép quay lại sống cùng, bà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nở một nụ cười khẩy, đầy chua chát:
“Về đây có người hầu hạ sướng hơn thì cứ nói thẳng. Ở riêng là quyết định của con, mẹ không ép. Giờ hối hận cũng muộn rồi.”
Mẹ chồng hiền lành nhưng… không phải là không biết giận
Năm năm sống cùng mẹ chồng, tôi luôn tự hào vì bà là người hiền lành, nhân hậu, cư xử khéo léo. Thậm chí, tôi còn khâm phục sự điềm tĩnh và bao dung của bà khi đối mặt với bi kịch gia đình. Nhớ lại ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã phải chịu cú sốc chồng ngoại tình và đưa con riêng về nhà. Thay vì làm ầm lên, bà cư xử lịch sự, đàng hoàng, rồi dứt khoát ly hôn.
Những ngày sau đó, dù lòng đau như cắt, bà vẫn bình thản lo toan mọi việc trong nhà, không một lời trách móc con cái. Chính sự bao dung ấy đã khiến tôi yên tâm sống thoải mái mà quên mất rằng, làm dâu không chỉ là hưởng mà còn phải biết chia sẻ.
Thời gian trôi qua, tôi dần “lười” với ý nghĩ mẹ chồng sẽ luôn ở đó lo toan tất cả. Việc duy nhất tôi phải làm là “nghỉ ngơi và than phiền.” Thậm chí, tôi bắt đầu nảy sinh ý định ra ở riêng, cho rằng chỉ như thế tôi mới thực sự được tự do.
Quyết định ra ở riêng – bước ngoặt của sự sai lầm
Video đang HOT
Sau hàng tháng trời “tác động tư tưởng,” cuối cùng mẹ chồng cũng đồng ý cho vợ chồng tôi ra ở riêng. Nhưng cái gật đầu ấy không hề nhẹ nhàng. Trước khi đưa tiền để chúng tôi mua nhà, bà nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng:
“Mẹ sống với con không đủ tốt hay sao mà con cứ đòi ra ở riêng?”
Lời nói ấy khiến tôi khựng lại, nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Thời gian sẽ làm bà nguôi ngoai thôi.” Vậy mà chỉ sau một tuần sống trong “thiên đường tự do,” tôi đã nhận ra mình sai lầm đến nhường nào.
Chồng thoải mái như khách, vợ kiệt sức như người hầu
Ở riêng, tôi mới thấu hiểu hết những gì mẹ chồng từng gánh chịu. Chồng tôi, được chiều chuộng từ bé, giờ lộ rõ bản tính vô tâm. Sau giờ làm, anh chỉ nằm dài chơi game, mặc con khóc, mặc vợ đầu bù tóc rối trong bếp. Nhà cửa bẩn, anh lớn tiếng nhắc tôi dọn; quần áo vứt bừa bãi, anh coi như chuyện “tất nhiên.”
Một tuần “trầy trật” sống chung với sự vô tâm ấy, tôi chán đến mức muốn gào thét. Cả ngày đi làm mệt mỏi, về nhà lại loay hoay trong mớ công việc không tên, tôi bắt đầu cảm thấy thương mẹ chồng hơn bao giờ hết.
Lời từ chối lạnh lùng và cái giá phải trả
Không chịu nổi nữa, tôi quyết định về nhà xin mẹ chồng cho quay lại. Tôi định bụng sẽ nói với bà: “Chúng con về để tiện chăm sóc mẹ.” Nhưng sự thật không thể giấu mãi – mẹ chồng thừa biết lý do tôi muốn quay lại là gì.
Sau khi nghe hết lời tôi trình bày, bà chỉ cười nhạt, rồi nói câu khiến tôi xấu hổ đến tận cùng. “Ở riêng là con chọn, giờ không thể quay đầu như một chuyện đùa.”
Bà nói xong, quay lưng bỏ lên lầu, để lại tôi đứng đó với cảm giác vừa buồn vừa sợ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng cứng rắn đến vậy.
Tôi phải làm gì để chuộc lỗi?
Những ngày qua, tôi không ngừng tự trách bản thân vì đã quá ích kỷ, vì không hiểu hết giá trị của những gì mình đang có. Nhưng giờ đây, câu hỏi lớn nhất với tôi là làm sao để xin lỗi mẹ chồng và thuyết phục bà cho vợ chồng tôi quay lại? Liệu tôi còn cơ hội để sửa chữa sai lầm này hay không?
Ám ảnh vì bà thông gia gọi điện buôn chuyện quá nhiều, có lần hơn 1 tiếng đồng hồ vẫn không chịu tắt máy
Có hôm nửa đêm bà ấy cũng gọi buôn chuyện vì khó ngủ.
Con gái tôi đi lấy chồng nhưng người sợ mẹ chồng nó lại là tôi!
Tôi có 1 cô con gái và 1 cậu con trai, cả 2 đứa đã lập gia đình, tức là tôi đã lên chức mẹ chồng lẫn mẹ vợ rồi. Tôi nghĩ rằng trừ những trường hợp đặc biệt thì thường những bà mẹ có cả con dâu lẫn con rể đều sẽ biết cách cân đối hành xử vì họ dễ đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ hơn.
Con trai tôi lấy vợ trước, lấy nhau xong 2 đứa xin phép ra ở riêng. Điều duy nhất khiến tôi chần chừ không muốn đồng ý đó là sợ 2 đứa nó không biết cân đối tài chính. Thuê nhà hay mua nhà trả góp thì cũng là 1 khoản cố định phải chi ra mỗi tháng, nếu chúng nó không cẩn thận thì kiểu gì cũng thiếu trước hụt sau.
Sau đó, chồng tôi cũng nói vào rằng ngày xưa chúng mình cũng thế, khi con cái có gia đình riêng là lúc chúng nó đã trưởng thành, kể cả có vài tháng đói ăn đi chăng nữa thì cũng là bài học để mà lớn lên. Cuối cùng, tôi đồng ý cho vợ chồng con trai ra ở riêng.
Thực tế chứng minh là con dâu tôi rất khéo vun vén, chúng nó chẳng thiếu thốn gì hết, 2 đứa tự biết cân đối thu chi, thậm chí hở tí là đòi biếu bố mẹ. Chúng tôi vẫn còn khỏe, vẫn còn đi làm ra tiền nên cầm của 2 đứa trẻ con làm gì. Được cái, không ở gần nhau nên cũng có lẽ vì thế mà tôi và con dâu không có va chạm sinh hoạt hàng ngày thành thử mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu êm đềm vô cùng.
Tôi với thông gia nhà bên ấy thì ít giao du với nhau, gần như cả năm chẳng ai nói chuyện với ai, Tết nhất thì chúc nhau vài câu rồi bình thường không ai liên quan gì đến cuộc sống của ai hết.
Vợ chồng con cái chúng nó có cái gì không nên không phải thì người lớn giải quyết tại chỗ chứ không có cái vụ phải gọi điện sang cho thông gia để mách tội con cái đâu.
Thế nhưng khi con gái tôi đi lấy chồng thì lần đầu tiên trong đời tôi mới biết rằng thông gia có thể có nhiều cái để nói với nhau đến thế.
Bố mẹ chồng con gái tôi thì không ở Hà Nội, có mỗi 2 đứa chúng nó ở trên này làm ăn với nhau, cũng thuê nhà ở như anh chị nó. Kinh tế 2 đứa nó chưa vững nên tôi cũng hay hỗ trợ cái này cái kia, thế nhưng về cơ bản, cuộc sống của chúng nó độc lập không liên quan gì đến chúng tôi hết.
Dù không ở gần con trai và con dâu nhưng không hiểu sao bà thông gia bên đó lại có rất nhiều vấn đề với vợ chồng chúng nó, mà cứ hễ có vấn đề gì là bà ấy lại gọi điện cho tôi.
Bà ấy muốn con dâu ngày nào cũng phải gọi điện hỏi thăm bố mẹ chồng nhưng khổ lắm 2 đứa chúng nó công việc đặc thù, có những hôm đi làm đến 3h sáng mới về nhà. Về đến nhà đặt lưng 1 cái là ngủ luôn chứ còn biết trời đất gì nữa. Có mỗi chuyện này thôi mà bà thông gia cũng gọi điện cho tôi để kể chuyện con dâu không gọi điện hỏi han gì mẹ chồng.
Mỗi lần như vậy tôi lại nói khéo là chúng nó cũng chẳng gọi điện cho tôi đâu, chúng nó bận lắm mà khổ gọi suốt làm gì, ngày nào chẳng như ngày nào, gọi cũng có biết nói gì với nhau đâu. Thế nhưng bà thông gia không đồng ý, bà bắt đầu kể hết chuyện này đến chuyện khác, kể hết về dâu nhà này đến dâu nhà khác để củng cố cái quan điểm con dâu là phải gọi điện hỏi thăm mẹ chồng hàng ngày của mình. Mỗi lần như vậy thì thời lượng cuộc gọi trên điện thoại phải đến vài chục phút.
Rồi cũng có những hôm, bà thông gia gọi cho tôi chẳng để mách mỏ chuyện gì hết mà chỉ để kể chuyện trên giời dưới đất của nhà mình, thỉnh thoảng hỏi han sức khỏe vợ chồng tôi rồi lại tiếp tục thao thao bất tuyệt những chuyện đâu đâu mà tôi không nhớ hết nổi.
Thậm chí có hôm, hơn 11h đêm rồi, tự nhiên tôi thấy điện thoại rung bần bật. Điện thoại nửa đêm thì tôi luôn bắt máy vì sợ có chuyện gì, người nhà hay người thân cần gấp nên kể cả là số lạ thì tôi cũng nghe. Ai ngờ là bà thông gia lấy sim rác gọi điện tâm sự vì không ngủ được!
Có hôm, tôi bà bên ấy gọi điện buôn chuyện họ hàng nhà bà ấy, toàn những người tôi chẳng biết ai vào với ai nhưng bà ấy vẫn buôn nhiệt tình. Tôi cứ để điện thoại đấy rồi làm việc của mình, thỉnh thoảng nói vào "vâng, vâng" vài câu, thế là cuộc gọi kéo dài đến 1 tiếng 50 phút. Tôi phải xin phép tắt máy để đi sạc điện thoại thì bà ấy mới thôi nhưng vẫn không quên chèn thêm câu "lát nữa tôi gọi lại".
Bây giờ tôi phát sợ mẹ chồng của con gái mình, mỗi lần nhìn thấy số điện thoại của bà ấy là tôi chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Cũng không phải không có lần tôi nói góp ý chuyện này đâu nhưng bà ấy không để vào đầu. Nếu tôi không nghe máy thì bà ấy sẽ lấy sim rác, số lạ hoặc mượn điện thoại của hàng xóm để gọi điện.
Thật ra chuyện bà thông gia gọi điện nhiều cho tôi cũng chẳng phải là chuyện xấu xa gì để mà tôi phải căng thẳng, chỉ là tần suất quá nhiều khiến tôi cảm thấy bị làm phiền mà thôi. Thà rằng cứ quá đáng hẳn đi tôi còn có hướng mà xử lý, đây cái gì nó cũng ẩm ương nên tôi thật sự chẳng biết phải làm sao.
Đúng là con gái đi lấy chồng nhưng người sợ mẹ chồng nó lại là tôi đây!
Đi làm về muộn bị mẹ chồng đuổi đi, con dâu nói một câu khiến bà quay ngoắt 180 độ Mẹ chồng tôi luôn lấy cớ o ép, dọa dẫm đòi trả con dâu về nhà ngoại. Tôi mới đi làm dâu được có 2 năm thôi mà cảm thấy cuộc sống nơi nhà chồng thật bế tắc, chỉ ước được ra ở riêng, dẫu có ở nhà thuê cũng là may mắn lắm rồi. Thời gian ở nhà chồng tôi cố gắng...