Một tuần sau đêm “mặn nồng” với gái làng chơi, tôi chết lặng khi gặp lại em nói điều này!
Đám bạn khà khịa bảo tôi hèn nếu không dám qua đêm cùng em. Gã đàn ông thất bại trong sự nghiệp như tôi tức điên người nên gật đầu cái rụp để đưa em đi và có một đêm “tuyệt vời” như đám bạn tôi nói.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp em, em mặc chiếc váy ngắn ngang đùi, ôm thân, màu xanh dương. Thực ra, tôi chỉ nhớ được vóc dáng chứ không nhớ nổi khuôn mặt, vì… tôi say quá.
Đó là ngày tôi thất nghiệp, nói đúng ra là bị đuổi việc bởi một tay sếp vốn dĩ không ưa tôi. Bất mãn, tôi kéo đám bạn đi nhậu nhẹt dù khi ấy trong túi cũng đâu có nhiều nhặn gì. Em làm nghề phục vụ hát karaoke ở đó. Thực ra, tôi chọn em, vì trông em lóng ngóng… chứ cũng chẳng nhớ nổi nhan sắc em thế nào.
Đám bạn khà khịa bảo tôi hèn nếu không dám qua đêm cùng em. Gã đàn ông thất bại trong sự nghiệp như tôi tức điên người nên gật đầu cái rụp để đưa em đi và có một đêm “tuyệt vời” như đám bạn tôi nói.
Đêm hôm ấy, tôi và em ở trong một nhà nghỉ gần tụ điểm quán hát. Em dẫn tôi vào đó chứ tôi đâu có rành. Thực sự, đêm hôm ấy tôi thấy tuyệt vời. Không phải cảm giác hả hê của một kẻ bỏ tiền mua một đêm với cô gái, mà là thứ lâng lâng trong lòng khi hít hà mùi tóc của em… Em nằm bên tôi, nhỏ bé, nép vào bờ vai. Cứ như thể tôi với em là một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại chứ không phải là cuộc gặp gỡ của đổi chác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, em đưa cho tôi chiếc khăn mặt. Em mặc chiếc váy ngủ kín đáo và đẹp đến lạ thường. Không hiểu sao, tôi chỉ muốn lao tới và ôm em ngay lúc đó, như cách của hai kẻ yêu nhau. Tất nhiên tôi biết điều đó thật kì cục, vì thế tôi mặc chiếc áo của mình lại:
- “Đêm qua, nếu có gì quá đáng, mong cô bỏ quá cho… Tôi chỉ còn ngần này, nếu thiếu…đây là địa chỉ của tôi, số điện thoại nữa, tôi sẽ trả thêm cho cô”
Nghe những lời này có vẻ hơi lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng tôi quả thật không có kinh nghiệm. Tôi chỉ biết phải trả em đủ tiền vì kẻ ăn chặn hay xin bớt của cô gái làm cái nghề này mới mạt hạng và rẻ rúm làm sao. Em chỉ mỉm cười nhìn tôi:
Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi… (Ảnh minh họa)
***
2 tuần sau đó, tôi nhớ em cồn cào da diết. Tôi gọi cho em, bằng cái giọng lóng ngóng:
- “Cô… rảnh chứ, tối nay đi với tôi được không?”
Tôi thấy mình nói cứ như một kẻ có tiền đang vung ra để bao gái, mà thực, tôi chỉ là thằng nhân viên quèn còn đang ăn lương thử việc ở một công ty mới. Em đồng ý…
Video đang HOT
Cúp điện thoại, tôi ngạc nhiên khi em không cần hỏi mà vẫn nhớ tôi là ai. Lẽ nào, em nhớ khách của mình tốt đến vậy?
Tôi không nhớ mình gặp em thêm bao nhiêu lần. Lần nào tôi cũng đưa khoản tiền như lần đầu và em luôn nói: “Anh đưa nhiều quá”. Tôi cứ nghĩ mình hào phóng thật!
4 tháng sau đó, tôi điện thoại cho em như một thói quen mỗi tuần. Cuộc điện thoại kéo dài trong vô vọng. Tôi nghĩ em đã chán một vị khách như tôi. Nói gì thì nói, cái gì cũ quá cũng đều chán, kể cả là “khách” như tôi. Hoặc giả, em bận vì những khách hàng khác… nhiều tiền hơn tôi.
Tôi tìm thằng bạn thân đi nhậu. Tôi kể về em với hắn. Hắn bật cười bảo: “Trông mày cứ như thằng si tình bị bỏ rơi vậy”. Tôi gạt đi. Tôi còn kể với hắn vụ tôi cho nàng tiền, lần nào nàng cũng bảo nhiều quá. Nghe tôi nói, hắn vặn lại. Tôi khai giá tiền, chỉ thiếu chút nữa hắn phì cốc bia vào mặt tôi: “Thế mà nàng cũng bảo nhiều á? Chắc nàng thương mày khờ chứ giờ ai đi boa gái số tiền đó nữa”.
Tôi sững người. Một cô gái làm cái nghề như nàng không lí gì phải “bán rẻ” đến thế. Vậy vì điều gì mà nàng lại bên tôi mỗi khi tôi cần? Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiền nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật?
Tôi đi tìm nàng. Hôm ấy, nàng chủ động điện thoại cho tôi. Nàng hẹn tôi đi đến khách sạn nơi mà tôi và nàng thường gặp nhau. Tôi nhớ nàng đến da diết cồn cào. Tôi ôm vồ lấy nàng dù mới chỉ có 1 tuần xa cách. Tôi với nàng có một đêm nồng nàn bên nhau. Nàng bật khóc.
- “Đủ rồi anh, anh đưa nhiều quá”
Em vào nhà tắm thay đồ, không hiểu sao tôi lại ngồi đợi em. Rồi, tôi lấy điện thoại của em để nháy vào máy mình. Tôi làm việc đó một cách vô thức mà không hiểu vì sao…
Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiền nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật? (Ảnh minh họa)
Đêm hôm ấy, nàng tâm sự, mẹ nàng đã ổn định sức khỏe và nàng muốn dừng cái nghề nhơ nhớp này lại. Không hiểu sao, tôi khấp khởi mừng thầm như kẻ yêu đơn phương bao năm giờ mới có cơ hội được một lần yêu lại. Tôi nắm lấy tay nàng và nói:
- “Em quay lại đi, chúng mình sẽ yêu nhau rồi cưới như bao cặp đôi khác”.
Nàng nhìn tôi mỉm cười. Nàng hôn nhẹ lên môi tôi:
- “Nghe hấp dẫn quá nhỉ… Nhưng liệu có thể không? Em sẽ làm lại cuộc đời, sẽ yêu và cưới một người đàn ông làm chồng… Nhưng, đó không phải là anh!”
- “Em có người khác rồi ư?”
Nàng vừa mặc áo vừa trả lời:
- “Không… Chưa có ai ngoài anh trong tim em lúc này. Nhưng xin hãy giữ cho em sự tự tôn để làm lại cuộc đời. Làm sao em có thể sống bên một người chồng biết quá khứ của mình. Anh có thể quên nhưng em thì không… Vì thế, em muốn yêu một người chỉ biết em khi em là cô gái không làm cái nghề nhơ bẩn này”.
Tôi im lặng nghe nàng nói. Tôi muốn níu giữ nhưng tôi hiểu đấy là cách làm nàng đau hơn. Nàng bảo, nếu yêu thì chấp nhận buông tay. Giá mà đêm đó, tôi không trả tiền để lên giường cùng nàng, không coi nàng như một cô gái bán thân nuôi miệng thì có thể đã khác.
Tôi nhìn nàng bước ra khỏi cửa, cũng là bước ra khỏi cuộc đời mình, ra khỏi những nỗi ê chề của quá khứ. Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi…
Theo eva.vn
Câu chuyện về đêm ám sát kì lạ trở thành đêm tình nhân ngọt ngào của cặp đôi không cùng "chiến tuyến"
Cho đến bây giờ khi nàng qua tuổi 70 còn chàng đã về cõi vĩnh hằng thì nàng luôn tâm niệm một điều...
Tình yêu luôn có một sức mạnh rất khó diễn tả. Không phải cứ gặp nhau, yêu nhau và ăn đời ở kiếp với nhau mới là tình yêu thực sự. Đôi khi, có những cuộc gặp gỡ vô tình, những cái chạm mặt định mệnh, hay cùng nhau đi qua những ngày tháng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để nhớ về nhau cả đời. Marita Lorenz chính là người phụ nữ đã từng trải qua cảm giác hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu như thế. Đó là cuộc tình dù chỉ tính bằng tháng của người đàn bà không biết gọi là may hay rủi được gắn đoạn cuộc đời mình với một nhà lãnh đạo có tiếng trong sử sách.
Ở cái tuổi đã ngoài 70, cô nàng Marita Lorenz xinh đẹp ngày nào đã trở thành một người phụ nữ gương mặt in hằn những vết thăng trầm của thời gian. Câu chuyện tình yêu với người đàn ông ấy sẽ là dấu ấn mà Marita nhớ mãi. Bà gặp vị lãnh đạo vào năm 1959 khi Marita mới 19 tuổi.
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày mùa xuân năm 1959, khi tàu du lịch của cha Marita thả neo ở cảng Havana. Đột nhiên có một chiếc thuyền phóng nhanh về phía họ với những người đàn ông mặc đồng phục chen chúc nhau. Trong số đó có chàng trai cao lớn nhất có vẻ đẹp phong trần đã vô tình lọt vào mắt cô thiếu nữ xinh đẹp.
Marita nhớ lại: "Khi ấy anh 33 tuổi, có đôi mắt sáng lấp lánh. Và tôi đã bị lạc vào ánh mắt đó, chìm đắm trong tình yêu". Rất may mắn là người đàn ông vạm vỡ kia cũng có tình cảm với Marita. Khi về New York vài ngày sau đó, Marita được mời trở lại Cuba.
Sắc đẹp của Marita thời con gái
Bà đã đến Cuba theo lời mời. Marita được sắp xếp ở trên tầng áp mái của một căn hộ tại Havana Hilton. Tình cảm kiểu "lửa gần rơm" chẳng mấy chốc mà tiến triển nhanh chóng. Hơn nữa, người đàn ông lắm tài vốn đào hoa khó lòng mà cưỡng lại được một cô gái quyến rũ như Marita. Một thời gian sau, Marita mang thai.
Thế nhưng khi thai kì đến tháng thứ 7, Marita đột ngột ngất đi sau khi uống một ly sữa. Điều đau khổ hơn cả là vài tiếng sau tỉnh dậy, bà thấy đứa con trong bụng đã hoàn toàn biến mất. Lúc ấy, Marita đã nghĩ ngay việc tàn nhẫn này chỉ có thể do tổ chức mà bà đang là thành viên gây ra.
Quá đau đớn và chịu đựng một cú sốc lớn sau khi mất đi đứa con, Marita buộc phải quay về New York để nghỉ ngơi và ổn định tinh thần. Người của tổ chức mà Marita đang làm việc đã đến thăm và tiết lộ rằng chính người đàn ông bà yêu đã sắp xếp cho thuốc mê vào sữa để hại đứa con Marita đang mang.
Marita kể lại với Radio Times: "Tôi không tin điều đó. Nhưng họ đã làm tốt việc tẩy não tôi, tôi bị mê muội vì quá đau lòng". Đặc vụ đã thông báo với Marita, người đàn ông bà yêu không những là mối đe dọa đối với Mỹ mà còn nguy hiểm đến mức đáng sợ.
Cuối cùng, Marita đã đồng ý thực hiện nhiệm vụ ám sát người đàn ông mà bà hết lòng yêu thương. Vào tháng 1 năm 1960, bà tới Miami để gặp Frank Sturgis - một thành viên trong tổ chức, người đã đưa cho Marita một lọ thuốc độc. Bà chỉ cần làm một việc rất đơn giản: thả thuốc độc vào trong đồ uống của nhà lãnh đạo cấp cao và sau đó trốn thoát.
Lo sợ sẽ bị hải quan Cuba phát hiện, Lorenz giấu những viên thuốc bên trong hộp kem của mình. Quay trở lại căn hộ Penthouse ở Havana, Marita đã cố cho những viên thuốc vào ly nước nhưng bị dính kem.
"Tôi đã cố gắng xóa sạch nó, nhưng tôi không thể" , bà nhớ lại . "Tôi hoảng loạn và cố gắng đẩy chúng xuống, nhưng chúng lại không rơi xuống. Rồi anh ấy bước vào", bao năm trôi qua nhưng Marita vẫn không quên ngày kinh hoàng đó.
Không quá khó khăn để nhà độc tài đoán được điều gì đang xảy ra. Ông rút súng khỏi bao da. Đến lúc này Marita đáng thương đã cảm nhận được số phận của mình có lẽ kết thúc từ giây phút này. Bà kể lại: "Tôi nghĩ anh ta sẽ bắn tôi nhưng không ngờ anh ta lại đưa tôi khẩu súng và hỏi 'Em có muốn hại tôi không? Đến đây!'. Sau đó anh ta bình thản hút một điều xì gà và nhắm mắt lại. Trông có vẻ như anh ấy sẵn sàng được chết trong tay tôi nhưng có lẽ người đàn ông ấy biết tôi không thể làm điều đó. Anh ấy yêu tôi và tôi vẫn còn yêu anh ấy".
Bà Marita kể lại câu chuyện tình éo le của mình
Marita yếu ớt ngã vào vòng tay người đàn ông mình dành tất cả tình yêu. Sau bao lâu xa cách hai người họ lại quấn lấy nhau, một người quên đi mục đích và nhiệm vụ cao cả của mình, còn người kia thì cũng chẳng nhớ cách đây vài phút trước người đàn bà kia đã muốn lấy mạng mình. Đúng là chỉ có tình yêu mới làm người ta mụ mị, bao dung như vậy.
Mặc dù từ khi gặp gỡ, có những ngày tháng ngọt ngào ngắn ngủi bên nhau nhưng 2 người họ đã sống trong một tình yêu thật sự. Cho đến bây giờ khi Marita qua tuổi 70 còn người đàn ông của một thời thanh xuân dữ dội ấy đã về cõi vĩnh hằng nhưng bà luôn tâm niệm một điều: "Tôi có tiếng là một kẻ ám sát nhưng không thể hại được một con bọ. Và không ra tay với người đàn ông ấy chính là điều tôi thấy mình sáng suốt nhất".
Có duyên nhưng vô phận, Marita không thể ở bên người mình yêu nhưng xa nhau hàng nửa thế kỷ, khi biết tin người tình mất, bà đã không giấu nổi niềm xót thương mà khóc lặng. Cuộc đời nhà lãnh đạo đất nước Cuba có nhiều cái nhất: nhiều người ám sát nhất, nhiều vợ, nhiều con, nhiều người tình nhất. Nhưng có lẽ cái tên Marita Lorenz sẽ là người phụ nữ để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong cuộc đời ông.
Câu chuyện trên được dịch lại, dù chưa xác định được độ chính xác của nó, nhưng chỉ nói trên khía cạnh tình yêu, có lẽ cuộc đời này vẫn có thực nhiều người đi qua nhau để... ở lại như thế!
Theo afamily.vn
Tin nhắn lạ và cuộc gặp gỡ bất ngờ sau 3 năm với người đàn bà từng ám ảnh mình khiến tôi đau vô kể Tôi nhận ngay cô ta, vẫn khuôn mặt xinh đẹp có chút lả lơi đấy. Nhưng cô ta đang mặc bộ đồ ở nhà và tươi cười mở cửa cho tôi. Hình ảnh minh họa Cách đây 3 năm, tôi chuẩn bị cưới với tâm trạng hạnh phúc lâng lâng. Chồng chưa cưới của tôi là một người đẹp trai, thành đạt và...