Một tuần sau đêm “mặn nồng” với gái làng chơi, tôi chế.t lặng khi gặp lại em nói điều này!
Đám bạn khà khịa bảo tôi hèn nếu không dám qua đêm cùng em. Gã đàn ông thất bại trong sự nghiệp như tôi tức điên người nên gật đầu cái rụp để đưa em đi và có một đêm “tuyệt vời” như đám bạn tôi nói.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp em, em mặc chiếc váy ngắn ngang đùi, ôm thân, màu xanh dương. Thực ra, tôi chỉ nhớ được vóc dáng chứ không nhớ nổi khuôn mặt, vì… tôi say quá.
Đó là ngày tôi thất nghiệp, nói đúng ra là bị đuổi việc bởi một tay sếp vốn dĩ không ưa tôi. Bất mãn, tôi kéo đám bạn đi nhậu nhẹt dù khi ấy trong túi cũng đâu có nhiều nhặn gì. Em làm nghề phục vụ hát karaoke ở đó. Thực ra, tôi chọn em, vì trông em lóng ngóng… chứ cũng chẳng nhớ nổi nhan sắc em thế nào.
Đám bạn khà khịa bảo tôi hèn nếu không dám qua đêm cùng em. Gã đàn ông thất bại trong sự nghiệp như tôi tức điên người nên gật đầu cái rụp để đưa em đi và có một đêm “tuyệt vời” như đám bạn tôi nói.
Đêm hôm ấy, tôi và em ở trong một nhà nghỉ gần tụ điểm quán hát. Em dẫn tôi vào đó chứ tôi đâu có rành. Thực sự, đêm hôm ấy tôi thấy tuyệt vời. Không phải cảm giác hả hê của một kẻ bỏ tiề.n mua một đêm với cô gái, mà là thứ lâng lâng trong lòng khi hít hà mùi tóc của em… Em nằm bên tôi, nhỏ bé, nép vào bờ vai. Cứ như thể tôi với em là một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại chứ không phải là cuộc gặp gỡ của đổi chác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, em đưa cho tôi chiếc khăn mặt. Em mặc chiếc váy ngủ kín đáo và đẹp đến lạ thường. Không hiểu sao, tôi chỉ muốn lao tới và ôm em ngay lúc đó, như cách của hai kẻ yêu nhau. Tất nhiên tôi biết điều đó thật kì cục, vì thế tôi mặc chiếc áo của mình lại:
- “Đêm qua, nếu có gì quá đáng, mong cô bỏ quá cho… Tôi chỉ còn ngần này, nếu thiếu…đây là địa chỉ của tôi, số điện thoại nữa, tôi sẽ trả thêm cho cô”
Nghe những lời này có vẻ hơi lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng tôi quả thật không có kinh nghiệm. Tôi chỉ biết phải trả em đủ tiề.n vì kẻ ă.n chặ.n hay xin bớt của cô gái làm cái nghề này mới mạt hạng và rẻ rúm làm sao. Em chỉ mỉm cười nhìn tôi:
Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi… (Ảnh minh họa)
***
2 tuần sau đó, tôi nhớ em cồn cào da diết. Tôi gọi cho em, bằng cái giọng lóng ngóng:
Video đang HOT
- “Cô… rảnh chứ, tối nay đi với tôi được không?”
Tôi thấy mình nói cứ như một kẻ có tiề.n đang vung ra để bao gái, mà thực, tôi chỉ là thằng nhân viên quèn còn đang ăn lương thử việc ở một công ty mới. Em đồng ý…
Cúp điện thoại, tôi ngạc nhiên khi em không cần hỏi mà vẫn nhớ tôi là ai. Lẽ nào, em nhớ khách của mình tốt đến vậy?
Tôi không nhớ mình gặp em thêm bao nhiêu lần. Lần nào tôi cũng đưa khoản tiề.n như lần đầu và em luôn nói: “Anh đưa nhiều quá”. Tôi cứ nghĩ mình hào phóng thật!
4 tháng sau đó, tôi điện thoại cho em như một thói quen mỗi tuần. Cuộc điện thoại kéo dài trong vô vọng. Tôi nghĩ em đã chán một vị khách như tôi. Nói gì thì nói, cái gì cũ quá cũng đều chán, kể cả là “khách” như tôi. Hoặc giả, em bận vì những khách hàng khác… nhiều tiề.n hơn tôi.
Tôi tìm thằng bạn thân đi nhậu. Tôi kể về em với hắn. Hắn bật cười bảo: “Trông mày cứ như thằng si tình bị bỏ rơi vậy”. Tôi gạt đi. Tôi còn kể với hắn vụ tôi cho nàng tiề.n, lần nào nàng cũng bảo nhiều quá. Nghe tôi nói, hắn vặn lại. Tôi khai giá tiề.n, chỉ thiếu chút nữa hắn phì cốc bia vào mặt tôi: “Thế mà nàng cũng bảo nhiều á? Chắc nàng thương mày khờ chứ giờ ai đi boa gái số tiề.n đó nữa”.
Tôi sững người. Một cô gái làm cái nghề như nàng không lí gì phải “bán rẻ” đến thế. Vậy vì điều gì mà nàng lại bên tôi mỗi khi tôi cần? Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiề.n nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật?
Tôi đi tìm nàng. Hôm ấy, nàng chủ động điện thoại cho tôi. Nàng hẹn tôi đi đến khách sạn nơi mà tôi và nàng thường gặp nhau. Tôi nhớ nàng đến da diết cồn cào. Tôi ôm vồ lấy nàng dù mới chỉ có 1 tuần xa cách. Tôi với nàng có một đêm nồng nàn bên nhau. Nàng bật khóc.
- “Đủ rồi anh, anh đưa nhiều quá”
Em vào nhà tắm thay đồ, không hiểu sao tôi lại ngồi đợi em. Rồi, tôi lấy điện thoại của em để nháy vào máy mình. Tôi làm việc đó một cách vô thức mà không hiểu vì sao…
Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiề.n nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật? (Ảnh minh họa)
Đêm hôm ấy, nàng tâm sự, mẹ nàng đã ổn định sức khỏe và nàng muốn dừng cái nghề nhơ nhớp này lại. Không hiểu sao, tôi khấp khởi mừng thầm như kẻ yêu đơn phương bao năm giờ mới có cơ hội được một lần yêu lại. Tôi nắm lấy tay nàng và nói:
- “Em quay lại đi, chúng mình sẽ yêu nhau rồi cưới như bao cặp đôi khác”.
Nàng nhìn tôi mỉm cười. Nàng hôn nhẹ lên môi tôi:
- “Nghe hấp dẫn quá nhỉ… Nhưng liệu có thể không? Em sẽ làm lại cuộc đời, sẽ yêu và cưới một người đàn ông làm chồng… Nhưng, đó không phải là anh!”
- “Em có người khác rồi ư?”
Nàng vừa mặc áo vừa trả lời:
- “Không… Chưa có ai ngoài anh trong tim em lúc này. Nhưng xin hãy giữ cho em sự tự tôn để làm lại cuộc đời. Làm sao em có thể sống bên một người chồng biết quá khứ của mình. Anh có thể quên nhưng em thì không… Vì thế, em muốn yêu một người chỉ biết em khi em là cô gái không làm cái nghề nhơ bẩn này”.
Tôi im lặng nghe nàng nói. Tôi muốn níu giữ nhưng tôi hiểu đấy là cách làm nàng đau hơn. Nàng bảo, nếu yêu thì chấp nhận buông tay. Giá mà đêm đó, tôi không trả tiề.n để lên giường cùng nàng, không coi nàng như một cô gái bán thân nuôi miệng thì có thể đã khác.
Tôi nhìn nàng bước ra khỏi cửa, cũng là bước ra khỏi cuộc đời mình, ra khỏi những nỗi ê chề của quá khứ. Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi…
Theo eva.vn
Tin nhắn lạ và cuộc gặp gỡ bất ngờ sau 3 năm với người đàn bà từng ám ảnh mình khiến tôi đau vô kể
Tôi nhận ngay cô ta, vẫn khuôn mặt xinh đẹp có chút lả lơi đấy. Nhưng cô ta đang mặc bộ đồ ở nhà và tươi cười mở cửa cho tôi.
Hình ảnh minh họa
Cách đây 3 năm, tôi chuẩn bị cưới với tâm trạng hạnh phúc lâng lâng. Chồng chưa cưới của tôi là một người đẹp trai, thành đạt và luôn rất tâm lý với một cô gái kém tám tuổ.i như tôi. Biết tôi còn trẻ và muốn nâng cao học vấn. Bố mẹ anh và anh đã đồng ý tổ chức đám cưới xong tôi sẽ tiếp tục được tu nghiệp tại Pháp 2 năm.
Tôi luôn tự hào vì mối quan hệ thân thiết và hiểu nhau của hai bên gia đình. Chúng tôi yêu nhau được 2 năm, anh đã 30 và trải qua vài mối tình nhưng không được bố mẹ ủng hộ. Khi gặp tôi, ông bà vui vẻ chào đón và nhanh chóng thân thiết. Với lợi thế cùng là người gốc Hà Nội, tôi hiểu chuyện và tâm lý của ông bà, những món quà qua lại, các dịp lễ tết hỏi thăm đều chu đáo. Đám cưới của chúng tôi được cả hai bên mong đợi.
Trước ngày chụp ảnh cưới, tôi sốt ruột vì anh đến muộn, gọi mãi cũng không bắt máy. Đến 10 giờ vẫn không thấy anh đâu, tôi tức giận lên phòng nằm khóc. Điện thoại báo tin nhắn, tôi nghĩ là anh liên lạc nên vội mở ra. Nhưng không, là một số máy lạ: "Chào Thu, em chuẩn bị chụp ảnh cưới đúng không? Em có thắc mắc bây giờ chồng chưa cưới của em đang ở đâu không?". Tôi vội trả lời: "Ai đấy ạ?" thì nhận được tấm hình gửi đến. Chồng chưa cưới của tôi đang ngủ say sưa, cô gái với gương mặt lả lơi đấy đang nằm bên cạnh anh, chỉ để lộ gương mặt.
Tôi hét lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những tin nhắn tới tấp gửi tới, hình ảnh, từ ngữ cứ thế xuyên thủng đầu óc tôi. Anh ta lấy lý do để tôi tập trung chuẩn bị cho đợt du học, không đi chơi cuối tuần, cả tháng mới gặp nhau một lần. Tôi tưởng anh ta tâm lý, không ngờ đã có người đẹp thế thân. "Chị đã yêu anh ấy được 6 tháng rồi, đồng nghiệp ủng hộ và ai cũng khen đẹp đôi. Nhưng hôm qua anh ấy say khướt và thú nhận, chưa bỏ được em vì bố mẹ yêu quý em và ép cưới. Em buông tha cho anh ấy đi. Chị xin em đấy".
Tôi hoảng loạn và ném đồ đạc khắp phòng, chiếc áo dài chuẩn bị cho đám cưới bị xé nát. Cho đến khi mẹ tôi, mẹ anh và anh xuất hiện. Tôi đã nằm bẹp trên giường. Tôi đưa chiếc điện thoại cho mọi người xem và quay sang anh nói duy nhất một câu: "Hủy bỏ đám cưới đi".
Sau cú sốc lớn đấy, tôi vẫn tiếp tục hành trình du học Pháp của mình. Guồng quay học hành và nước Pháp xinh đẹp đã nâng đỡ tôi.
Ngày trở về tôi đã vui vẻ trở lại và mở lòng mình khi gặp một người đàn ông khác tên Nam. Khác với mối tình đầu, Nam là một người đàn ông có ngoại hình bình thường, từ một tỉnh miền núi xa xôi lập nghiệp ở Hà Nội. Anh dịu dàng và có vẻ gì đó chân chất. Anh bằng tuổ.i tôi nhưng chín chắn và nhìn già hơn. Yêu nhau được gần một năm, chúng tôi quyết định sẽ ra mắt gia đình.
Chuẩn bị cho việc ra mắt gia đình Nam, bố mẹ anh từ quê sẽ lên ở nhà anh trai Nam. Anh Nam đã lập gia đình và sống ở đây, vì thế chúng tôi kết hợp gặp gỡ cả gia đình cho thuận tiện. Tôi chuẩn bị quà và ăn mặc chỉn chu đi cùng anh.
Chuông cửa mở, trước mặt tôi là một người đàn bà xinh đẹp và khuôn mặt lả lơi ngày nào đã ám ảnh tôi. Nó quen thuộc quá, như hai năm trước đêm nào tôi cũng mơ về cô ta và hình ảnh chồng chưa cưới của tôi. Tôi đứng chế.t trân tại chỗ, cô ta cũng nhận ra tôi và bắt đầu lạnh mặt lại. Tôi nhìn Nam bối rối nhưng không biết phải làm sao. Cả nhà đang đợi, tôi đành phải bước vào.
Buổi gặp gỡ không được suôn sẻ vì tôi im lặng và thẫn thờ suốt buổi, còn cô ta lóng ngóng làm đổ trà vào váy tôi. Bây giờ tôi phải làm sao? Sao cô ta lại kết hôn với anh trai Nam? Liệu tôi có nên kể với Nam sự thật về người đàn bà ấy và những nỗi bất hạnh ám ảnh tôi hay không? Tôi thực sự không quên được nỗi đau cô ta và người yêu cũ đã gây ra cho tôi. Tôi lo sợ phải sống cảnh chị dâu em chồng với người đàn bà quỷ quyệt ấy.
Theo afamily.vn
Chia tay xong, tình cũ ngày càng đẹp khiến tôi chán tận cổ cô vợ sắp cưới quê mùa Tôi thấy hổ thẹn và tự x.ỉ v.ả bản thân mình khi đang lừa dối vợ sắp cưới nhưng tôi không có cách nào dứt ra được mối quan hệ này. Mỗi ngày qua đi tôi lại càng lún sâu hơn vào. Tôi phải làm gì đây? Có nhiều lí do để tôi không thể nào thoát ra khỏi nỗi nhớ nhung với...