Một tuần… có anh một ngày
Tôi chấp nhận làm kẻ thứ ba đi bên cạnh cuộc đời anh… nhưng trong lòng ngổn ngang những đớn đau, ân hận khi đã xen vào hạnh phúc gia đình người khác.
Sau khi tôi chuyển công tác đến đơn vị mới thì cũng chẳng bao lâu, anh chuyển công tác sang đơn vị của tôi. Tôi và anh hoàn toàn xa lạ với nhau nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi và anh đã rất quý mến nhau.
Chúng tôi thường xuyên đi công tác chung, rất hiểu và hợp tính nhau nên thường chia sẻ với nhau mọi việc, mặc dù anh lớn hơn tôi cả chục t.uổi. Lâu ngày dài tháng, chúng tôi nảy sinh tình cảm khi nào không hay… và tôi chợt nhận ra một điều, anh là người bấy lâu nay tôi đang kiếm tìm nhưng thật tiếc vì anh là người đã có gia đình và một cô con gái.
Vốn là con một trong gia đình nên tôi được mọi người yêu thương, cưng chiều từ thuở nhỏ. Đến khi gần tốt nghiệp đại học, do diều kiện làm ăn không thuận lợi, kinh tế gia đình tôi sa sút nghiêm trọng, thậm chí tôi không có t.iền đóng học phí và tôi sẽ bị cấm thi tốt nghiệp nếu không hoàn tất học phí… Nhưng rất may, tôi được những người bạn quý mến giúp đỡ tôi vượt khó và hoàn thành việc học.
Ra trường, tôi đã tự đứng lên trong cuộc sống, đỡ đần cho cha mẹ về kinh tế. Hiện giờ tôi đã đi làm và cũng dành dụm một số t.iền vừa trả nợ, vừa lo toan cuộc sống gia đình. Tôi may mắn trong cuộc sống nhưng luôn lận đận về đường tình yêu… để rồi số phận an bài như thế nào lại để cho tôi gặp anh.
Công việc tôi cứ thế tiếp diễn, đồng nghiệp, khách hàng, bạn bè thân vẫn luôn ở bên tôi những khi tôi cần. Và anh, anh vẫn âm thầm bên tôi, chia sẻ với tôi rất nhiều chuyện trong cuộc sống. Tôi biết mình đã mến anh từ lâu nhưng giữa tôi và anh đã có bức thành ngăn cản vì anh là người có gia đình. Vì thế nên giữa hai chúng tôi luôn tạo ra khoảng cách để không tiến đến chuyện xa hơn…
Chúng tôi rất quý mến và hợp tính nhau nhưng cả hai người vẫn giữ giới hạn nào đó mặc dù cả tôi và anh đều có điều kiện gặp gỡ nhau nhiều. Có những lúc chúng tôi tiếp khách, tôi cảm thấy mệt mỏi và không gian chỉ còn tôi và anh nhưng hai chúng tôi vẫn giữ được lý trí, rằng việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
Rồi một đợt đi công tác xa, chúng tôi đã không kìm nén được tình cảm của mình nên cả hai người đều mạnh dạn bày tỏ tình cảm thật lòng dành cho nhau bấy lâu nay. Từ đó, tôi và anh quyết định âm thầm đến với nhau. Chúng tôi đã vạch ra kế hoạch cho tương lai, chúng tôi sẽ dành dụm mua đất, cất nhà riêng và một vài năm sau, tôi và anh sẽ sinh ra những đ.ứa t.rẻ.
Tôi cần có một đám cưới để rạng rỡ với gia đình, dòng họ… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi tôi và anh ở cạnh nhau, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ. Cứ mỗi tuần anh lại dành cho tôi một ngày trọn vẹn. Ở bên cạnh anh, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ… nhưng bên cạnh đó, lương tâm vẫn dày vò tôi từng ngày vì tôi cảm thấy rất có lỗi với vợ và con anh. Tôi biết rằng mình không nên làm như thế nhưng vì tình cảm của mình dành cho anh quá nhiều nên tôi không thể rút khỏi con đường tội lỗi đó…
Có lần anh nói với tôi, “ Anh rất sợ sẽ có một ngày em rời xa anh, anh sẽ buồn lắm vì anh biết, bên cạnh em còn nhiều người quan tâm em“. Tôi không đẹp nhưng cũng khá dễ nhìn, dễ gần và dễ tạo cảm tình khi tiếp xúc với đối phương. Hơn nữa, tôi còn rất trẻ và công việc của tôi cũng được gặp gỡ rất nhiều đối tác nên cơ hội tìm bạn của tôi cũng nhiều hơn so với những người con gái khác. Đấy cũng là điều khiến anh lo sợ một ngày nào đó, anh sẽ mất tôi…
Dù chúng tôi đã lén lút quan hệ với nhau một thời gian dài nhưng hầu như không ai biết điều đó. Tôi vẫn gặp vợ anh thường xuyên nhưng chị không mảy may một chút nghi ngờ tình cảm giữa tôi và chồng chị. Chị cũng công tác chung ngành với chúng tôi nhưng lại là một trong những đối thủ cạnh tranh của đơn vị tôi. Còn về kinh tế, thu nhập của anh và chị đều độc lập và giữa tôi và anh cũng không có bất cứ sự lợi dụng, san sẻ nào về mặt kinh tế.
Tôi luôn mong anh được sống hạnh phúc, vui vẻ bên vợ con anh… còn tôi, tôi vẫn âm thầm, lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời anh và anh sẽ đến những lúc anh cần có tôi ở bên cạnh.
Tôi và anh giấu kín mối quan hệ bí mật này và tất cả bạn bè, đồng nghiệp, người thân đều nghĩ đơn thuần, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp… nhưng thật sự tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó “ Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” và tôi sợ mình sẽ không thể lường trước được những hậu quả của nó.
Tôi biết mình đã sai và tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày tôi sẽ làm kẻ thứ ba… nhưng vì tôi rất yêu anh, vì tôi không kiềm chế được tình cảm của mình nên tôi không thể dứt khỏi anh được. Tôi thường xuyên hỏi mình như vậy trong khi bản thân tôi có rất nhiều điều kiện để tìm bạn đời.
Tôi đang chấp nhận cuộc sống lặng lẽ bên anh… nhưng tương lai của tôi sẽ ra sao khi tôi còn có gia đình? Hơn nữa, tôi là con một, tôi cần có một đám cưới để rạng rỡ với gia đình, dòng họ tôi. Còn anh, anh hứa sẽ thu xếp ổn thỏa để không ai phải buồn nhưng tôi biết đó là một điều rất khó khăn.
Ngày qua ngày, tôi không thể nào tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống, trái lại, tôi luôn bị lương tâm dày xé trong nỗi đau khổ tột cùng khi gây ra tội lỗi với người phụ nữ khác và đ.ứa b.é tội nghiệp. Tôi thấy mình thật đáng trách và xấu hổ khi đã rơi vào hố sâu tội lỗi này.
Các bạn ạ! Tôi phải làm sao đây để giải thoát cho bản thân mình khỏi hoàn cảnh éo le này?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã giành em từ tay kẻ khác
Khi đã giành giật được em về tay mình, làm cho em bỏ tất cả mọi thứ để đến với tôi thì trong lòng tôi lại ngổn ngang trăm mối tơ vò...
Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê duyên hải miền Trung, cuộc sống khốn khó đã giúp tôi trưởng thành hơn trong cuộc sống. Tốt nghiệp đại học sư phạm, tôi quyết tâm bám trụ thành phố để lập nghiệp. Thấm thoát cũng đã mấy năm trôi qua, cuộc sống của tôi vẫn chưa có gì thay đổi. T.uổi trẻ ai cũng có những đắm say, mơ mộng. Tôi cũng trải qua những cảm xúc nhẹ nhàng trong tình cảm thời sinh viên, kể cả lúc đi làm. Tình cảm của tôi thực sự rơi vào tình trạng bối rối khi tôi quen em, một đồng nghiệp của tôi tại trường. Là giáo viên dạy môn xã hội nên em hay mơ mộng, luôn muốn tìm đến những điều mới lạ. Em rất tâm huyết với công việc, luôn dành thời gian để trau đồi kỹ năng, tri thức.
Vấn đề nằm ở chỗ là trước khi tôi cảm thấy quý mến em thì em đã có người yêu. Người yêu em cũng là một người có học hành tử tế, làm công chức nhà nước. Ai cũng khen em chọn được một người bạn đời thật xứng đôi. Khi nói chuyện với tôi, em cũng nói rằng gia đình cô rất quý anh ấy, xem anh ấy như con trong nhà.
Là đồng nghiệp công tác trong trường, lại là thanh niên nên thi thoảng chúng tôi có dịp nói chuyện, giao lưu với nhau. Nhìn ở em thoảng nét buồn lo, tôi bắt đầu chú ý đến em nhiều hơn. Qua nhiều lần tâm sự, tôi thấy ở em có nhiều nét làm thôi thực sự thấy yêu thương. Chúng tôi nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Buổi tối tôi và em thường nhắn tin cho nhau, chúng tôi như tâm đầu ý hợp. Những buổi gặp gỡ trên trường đã không qua khỏi con mắt mọi người. Đồng nghiệp nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ, dò xét. Mọi người biết em đã có người yêu, bởi có lần 2 người đi dự đám cưới 1 đồng nghiệp ở trường cùng nhau.
Là một giáo viên, tôi biết được rằng nếu mình là kẻ chen ngang, phá vỡ hạnh phúc của người khác thì thật là thất đức. Tôi cũng biết rằng nếu tôi làm vậy thì tôi cũng là một kẻ không ra gì, bị mọi người coi khinh, nhất là tôi còn phải ngày ngày đứng trên bục giảng nữa.
Tôi định nén lòng mình lại, giữ tình cảm âm thầm như vậy, cho đến một hôm tôi nghe em nói là gia đình người yêu cô chuẩn bị vào thăm nhà để bàn việc cưới hỏi. Lòng tôi như bùng cháy, đầu óc tôi quay cuồng. Sau khi gia đình người yêu em vào thăm nhà, mọi chuyện đã bàn xong xuôi, tôi được biết vài tháng nữa là họ chính thức tổ chức đám cưới.
Và tôi đã quyết định làm một điều trái với lương tâm, trái với đạo đức, đó là tìm cách kéo em về phía tôi, quyết tâm chia rẽ hạnh phúc của 2 người họ. Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng có lợi cho tôi, sau khi gia đình người yêu em về thì giữa hai người xảy ra chuyện. Tôi đã nhân lúc em bối rối để đưa ra những lời khuyên có lợi cho mình, để cô ấy lung lay ý chí, dứt ra khỏi người yêu của em. Sau đó em quyết định chia tay người yêu, bỏ ngoài tai tất cả sự ngăn cản, khuyên răn, đau khổ đến cùng cực của gia đình. Em đang chới với, đây là cơ hội tốt để tôi có thể chiếm được người tôi yêu.
Tôi sẽ rút lui và khuyên em nên quay lại với người yêu cũ hay tôi sẽ quyết tâm đến cùng để em là của tôi... (Ảnh minh họa)
Nhưng các bạn biết không, sau khi em từ bỏ tất cả để đến với tôi thì đồng nghiệp, bạn bè nhìn chúng tôi với ánh mắt thật khác. Họ không dám nói trước mặt tôi, nhưng thực sự họ tỏ ý khinh bỉ em ra mặt. Thậm chí có người còn gọi điện, nhắn tin c.hửi em. Em đau khổ nói cho tôi biết. Chúng tôi thực sự đang đứng trước những sức ép lớn.
Nhưng bây giờ, khi đã giành giật được cô ấy về tay mình, làm cho cô ấy bỏ tất cả mọi thứ để đến với tôi, trong lòng tôi lại ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Bây giờ tôi rất băn khoăn một điều: người tôi thương dám từ bỏ tất cả để đến với tôi, liệu có khi nào em sẽ bỏ tôi đi nếu em lại tìm thấy một người đàn ông khác quan tâm, hiểu em hơn hay không? Qua thời gian quen nhau, tôi nghĩ khả năng em làm chuyện này là rất lớn vì em là con người có tình cảm rất phức tạp. Liệu sau khi thành vợ chồng rồi, vì nhiều vấn đề của cuộc sống mà vợ chồng xảy ra chuyện, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tôi sợ cô ấy là người đàn bà lẳng lơ sau này.
Tôi cũng biết được rằng, giữa họ không chỉ là tình cảm nhạt nhẽo như em nói, nếu vậy thì sao họ có thể kéo dài cả năm trời, đến mức em đồng ý cho gia đình người yêu vào thăm nhà. Liêu em có còn trong trắng khi đến với tôi không? Em có đáng tin không? Còn nữa, là giáo viên, tôi lại đi cướp người yêu của người khác, tôi sẽ bị báo ứng hay không? Rồi đồng nghiệp, học sinh sẽ nói sao về tôi đây? Nhất là chúng tôi lại dạy cùng trường các bạn à.
Cả gia đình tôi nữa, liệu gia đình tôi có chấp nhận một người con gái dám từ bỏ tất cả như vậy không? Gia đình tôi rất gia giáo, tôi không biết khi họ biết cô ấy từ bỏ tất cả đến với tôi thì ba má tôi sẽ nghĩ thế nào, họ có sẵn sàng chấp nhận một người con dâu như vậy không?
Về phía gia đình em, liệu gia đình em có sẵn sàng chấp nhận tôi không? Khi tôi được biết rằng lâu nay họ luôn coi người kia là người nhà trong gia đình. Còn tôi, tôi chỉ là kẻ phá ngang hạnh phúc, tôi rất sợ ánh mắt ghẻ lạnh của gia đình họ dành cho tôi. Hai gia đình đã thống nhất đi lại, chỉ chờ ngày cưới, vì tôi mà làm tan nát tất cả, danh dự của gia đình cô ấy chắc chắn bị tổn hại. Giờ tôi không dám đối mặt với việc này, cũng không dám qua nhà nữa.
Điều cuối cùng làm tôi thực sự đau đầu, đó là đến thời điểm này, ngoài công việc ra, tôi chưa có gì cả. Tôi vẫn thuê nhà trọ như hồi đi học. Thời buổi giá cả đắt đỏ, lương giáo viên ít ỏi, gia đình không có điều kiện, biết đến lúc nào tôi mới lo được một mái ấm gia đình đây. Gia đình em cũng nghèo khổ, chắc chắn họ không muốn tôi lại là gánh nặng cho gia đình họ. Có lần em nói rằng, gia đình em không quan trọng chuyện giàu nghèo, nhưng họ muốn ít nhất con gái mình khi lấy chồng thì cũng phải có nơi ăn chốn ở đàng hoàng, họ không chấp nhận con gái họ phải sống tạm bợ. Tôi cũng biết rằng, người yêu cũ của em đã chuẩn bị đầy đủ những điều đó trước khi hai nhà nói chuyện rồi. Chắc chắn giờ chúng tôi về sống với nhau, em và tôi sẽ phải chen chúc trong căn nhà trọ ẩm thấp, nóng nực. Nghĩ điều này tôi đau lòng lắm các bạn ạ.
Nhiều lúc tôi suy nghĩ rằng, sao mình lại độc ác vậy. Nếu không có tôi thì giờ chắc hai người họ đã đang chuẩn bị cho hôn lễ rồi. Có thể hai người họ chưa hiểu nhau lắm, nhưng về với nhau họ sẽ có thời gian quan tâm, hiểu nhau hơn. Hai gia đình họ cũng mừng vì con cái thành đôi, có nơi ở ổn định.
Tôi phải làm sao đây các bạn? Một người con gái dám từ bỏ tất cả như vậy có đáng tin không? Gia đình tôi có chấp nhận em không? Tôi sẽ rút lui và khuyên em nên quay lại với người yêu cũ, để hai người sống hạnh phúc với nhau, để gia đình hai bên mãn nguyện, hay tôi sẽ quyết tâm đến cùng để em là của tôi, để em phải sống cuộc sống khổ cực cùng tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi mãi chỉ yêu ở trong lòng Anh có biết không giờ này em đang nhớ anh nhiều lắm anh à! Em đang làm việc như mọi khi, còn anh có lẽ anh đang say sưa trong giấc nồng, anh nhỉ. Em đang buồn và nhớ anh nhiếu lắm, anh có hay chăng? Em biết anh sẽ mãi mãi không bao giờ nghe, đọc, hiểu được những lời này của...