Một trời cô đơn!
Anh không biết rằng cô đơn không đáng sợ mà đáng sợ nhất là cô đơn khi ở bên người mình yêu thương.
Có lẽ anh ngạc nhiên nhiều lắm khi em nói lời chia tay. Một cuộc tình quá đỗi êm đềm, một tình yêu xuôi chèo mát mái, không một lời cãi vã, không một tiếng giận hờn…vậy mà em lại kết thúc tất cả bằng lời chia tay nhẹ bẫng. Anh trách em thay lòng. Em đã im lặng. Có lẽ anh không bao giờ biết được rằng khoảnh khắc nói lời chia tay anh là lúc em cảm thấy mình đau khổ nhất. Đau khổ vì em còn yêu anh. Nhưng sự vô tâm của anh khiến em không còn đủ sức để chịu đựng thêm được nữa
Anh có nhớ rằng đã quá lâu rồi anh không còn một cuộc điện thoại cho em giữa đêm khuya, chỉ đơn giản là hỏi em còn thức hay đã ngủ? Đã quá lâu rồi, kể từ khi cuộc tình này năm tháng cứ rộng dài ra, anh không còn nhớ em thích ăn món gì, không còn một buổi hẹn hò rong ruổi cùng nhau. Anh hầu như không điện thoại cho em để nói một câu chuyện vu vơ chừng…1 phút. Cuộc điện thoại nào cũng chỉ mang tính chất thông tin: Hỏi – Đáp! Và rồi anh cúp mắt còn nhanh hơn cả cái chớp mắt lăn dài lệ của em!
Anh không nhận ra rằng giọng nói của em reo vui hớn hở khi bất chợt nhận được một cuộc điện thoại của giữa một bữa trưa. Em hi vọng đó là một câu hỏi về việc em đã nghỉ ngơi dùng bữa chưa? Nhưng không phải thế, anh để quên một thứ gì đó và nhắc em cầm giúp. Đã từ rất lâu, cuộc điện thoại với anh chỉ là sự liên lạc thông thường. Anh không đủ tinh tế để nhận ra giọng em trùng xuống vì nội dung mà anh gọi sau chừng vài chục giây… Anh không nhận ra rằng, em hụt hẫng, em nấc nhẹ phía bên kia đầu giây khi anh nói: “Thế thôi nhé!” và cúp máy!
Phần lớn những lần em điện thoại cho anh đều chỉ nhận về một câu trả lời rất ngắn: “Anh đang bận, anh sẽ gọi lại sau”. Nhưng sau đó là những đêm ngủ vùi, những lần anh quên bẵng đi sự tồn tại của một người đang thức cả đêm chờ một cuộc điện lại của anh…Sự ngọt ngào của ngày đầu mới yêu nhường chỗ cho một sự vô tâm, vô tâm thành quán tính, thành thói quen của riêng anh.
Video đang HOT
Có đôi lúc em thèm một lần đi nắm tay anh đi dạo dọc công viên, một buổi tối ngồi hít hà hương hoa sữa trên chiếc ghế đá cạnh nhà…(Ảnh minh họa)
Anh thường nói em không còn giận hờn anh như trước nữa và điều đó làm anh vui. Anh biết không? Khi một người con gái còn biết giận dỗi, biết đỏng đảnh và rơi lệ vì sự vô tâm của người con trai là khi người ta còn cảm xúc. Khi mà em xem mọi lỗi lầm của anh là một điều quen thuộc trong cuộc sống, thì nhanh thôi, tình yêu đó sẽ dần rơi vào quên lãng, bởi vì nó không còn đủ sức gợi lên trong em điều gì nữa. Không hồi hộp, không âu lo, không giận dỗi, không đau khổ…có chăng là một sự…bình thường.
Có đôi lúc em thèm một lần đi nắm tay anh đi dạo dọc công viên, một buổi tối ngồi hít hà hương hoa sữa trên chiếc ghế đá cạnh nhà…Nhưng thay vào đó, mọi hành động lãng mạn nhất mà anh dành cho em đều được thực hiện như nghĩa vụ. Anh đưa em tới nhà hàng, gọi đồ và ăn thật nhanh. Anh thực hiện một cuộc hẹn hò bằng cách đó sao cho nhanh gọn nhất. Với anh, sự lãng đãng dù chỉ là rất ít cũng không cần thiết. Một bữa tiệc đắt tiền anh đặt nhưng được “xử lí” nhanh gọn trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể đã khiến em không thể nuốt nổi. Em sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu đó là một bữa cơm do anh tự tay nấu, dù vụng về, dù em cũng không thể ăn nổi món gì…nhưng em sẽ thấy yêu anh nhiều lắm!
Cuộc sống với guồng quay hối hả của nó đang cuốn dần anh đi. Anh trở nên quá xa lạ với em. Ngay cả một nụ hôn tạm biệt của anh cũng hờ hững. Một nụ cười chào em khi ra về cũng nhuốm màu vội vã. Anh khiến em trở nên cô đơn ngay cả khi nắm tay anh, ngồi bên anh hay nằm trong vòng tay anh…Ở bên anh, em không còn cảm giác an toàn, hạnh phúc nữa. Anh bận rộn với hàng trăm mối quan hệ, những công việc và đối tác…Anh quên mất rằng, em cần có anh, một sự hiện hữu bằng hành động, bằng cử chỉ, bằng sự quan tâm chứ không phải là sự hiện hữu về thể xác như một điều để em tự hào: “Em có một người để gọi là bạn trai”.
Chia tay không có nghĩa là em hết yêu và cũng không có nghĩa là anh phụ bạc. Em chia tay vì em không còn cảm thấy mình được yêu thương khi bên anh nữa. Đừng lúc nào cũng nói với em rằng: “Chỉ cần anh yêu em chân thành là đủ”. Em cần sự chân thành đó được biểu hiện ra bằng hành động chứ không phải bằng lời. Anh không biết rằng cô đơn không đáng sợ mà sự đáng sợ nhất là cô đơn khi ở bên người mình yêu thương. Em chấp nhận đau khổ một lần, để quê với việc anh và em không còn là gì của nhau nữa. Khi ấy, dù không còn được đón nhận từ anh sự yêu thương nhưng em vẫn thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản. Em không còn cảm thấy đau dai dẳng vì là người yêu anh mà lại quá xa vời…Vì thế, em chia tay!
Theo Khampha
Hôn nhân của tôi mong manh quá!
Tôi đang tự mình ép mình phải thích nghi với cuộc sống mới, yêu thương anh theo một cách mới và có sự ràng buộc.
Sau hơn 10 năm quen biết, 3 tháng hôn nhân... tôi đang dần hiểu, vì sao nhiều người yêu nhau vẫn chọn làm người tình hơn việc đặt bút ký vào tờ giấy hôn thú.
Chuyện tình cảm của chúng tôi từ sau khi xuất hiện mảnh đăng lý kết hôn bỗng khác lạ, biến đổi nhanh chóng quá. Những ràng buộc xung quanh vợ chồng không là anh hay em mà là gia đình anh, gia đình em. Đôi lúc câu chuyện trở nên căng thẳng hơn là "anh - tôi", "tôi - cô". Bên cạnh đó, còn quá nhiều thứ vô hình khác đè lên vai, không rõ hình dạng, không biết kích cỡ... chỉ thấy nặng và có lúc quá nặng đến mức ngạt thở. Tôi làm gì để giải quyết những rắc rối đó đây? Kết quả tôi nhận được sẽ là gì? Hay tôi chỉ cần xé nát tờ giấy đăng ký kết hôn sẽ xong xuôi mọi chuyện?
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới phần tự bạch mới của mình: "30 tuổi, một đời chồng, chưa có con, nhân viên quèn, không tài sản riêng". Ôi trời! "Thành tích" thật sự quá xấu xí.
Bỗng tôi nghĩ tới bố mẹ và cuộc hôn nhân của họ. Suốt quãng thời gian sống cùng nhau hơn 30 năm qua, giữa họ có rất việc xảy ra, một tỷ vấn đề xung quanh họ, một tỷ câu chuyện anh anh, tôi tôi, có lúc nặng nề đến mày mày, tao tao...
Nhưng sóng gió cũng qua đi, đến giờ, cả hai vẫn sánh bước bên nhau, chấp nhận nhau. Dù tôi biết thỉnh thoảng mẹ có than khóc, kể lể, oán trách, nhưng mẹ vẫn cười và thích nghi với cuộc hôn nhân này như thể chỉ có bà là người duy nhất thích hợp. Tôi cảm thấy bố mẹ là những người rất giỏi chịu đựng nhau và tôi thật sự ngưỡng mộ họ đã bền bỉ bên nhau suốt thời gian qua.
Vì sao khi tôi đã có một gia đình riêng theo ý nguyện vẫn còn tư tưởng bất cần? (Ảnh minh họa)
Từ bố mẹ, tôi lại nghĩ về mình. Tôi chỉ mới trải qua hơn 3 tháng với cuộc hôn nhân, vì sao tôi lại có ý nghĩ chán chường và mệt mỏi như vậy? Hôn nhân không màu hồng, tôi biết, nhưng hôn nhân của tôi là nền tảng tình yêu kéo dài nhiều năm. Vì sao mọi thứ có lúc trở nên tồi tệ như thế này? Tại sao khi đụng phải khó khăn tôi chỉ muốn buông tay. Vì sao khi tôi đã có một gia đình riêng theo ý nguyện vẫn còn tư tưởng bất cần?
Có lẽ, vì tôi sợ. Tôi sợ một lúc nào đó mình mất đi hạnh phúc mình từng có, không biết phải làm sao nên tôi tự xây cho mình tường thành mới, học cách chấp nhận đau thương ngay từ bây giờ. Tôi sợ một ngày đẹp trời nào đó, người đàn ông mình yêu thương và thương yêu mình hết mực phản bội nên tôi học cách nén đau thương từ bây giờ.
Tôi cũng sợ chính mình bị tổn thương nhiều hơn bởi tôi yêu anh nhiều nên tôi học cách bất cần từ bây giờ. Tôi sợ ngày mai tôi không biết ai còn bên ai nên tôi muốn trong cuộc hôn nhân này cả hai phải sống như mai là ngày cuối.
Tôi đã sợ quá nhiều thứ vô hình, sợ mất quá nhiều thứ nên tôi hiểu ra, tôi muốn quá giữ quá nhiều thứ.
Tôi biết mình không còn ở lứa tuổi bồng bột để làm theo sở thích. Tôi không còn ở lứa tuổi để thể hiện sự nông nổi. Tôi đang tự mình ép mình phải thích nghi với cuộc sống mới, yêu thương anh theo một cách mới và có sự ràng buộc. Thế nhưng, chông chênh quá! Hôn nhân của tôi mong manh quá!
Theo VNE
Oái oăm bố chồng phải lòng mẹ đẻ Tình thế oái oăm khiến vợ chồng tôi đau đầu nát óc, đến bây giờ vẫn không biết phải giải quyết thế nào cho ổn định gia đình mà không làm các cụ đau khổ. Bố tôi mất 5 năm trước khi tôi kết hôn. Và khi tôi bước chân về nhà chồng thì mẹ chồng cũng đã quy tiên được hơn 3...