Một tháng sau khi cưới, tôi hoảng hốt khi biết sự thật về chồng
Một tháng sau cưới, trong một lần dậy đi vệ sinh đêm khuya, tôi mới phát hiện ra sự thật về điều chồng tôi giấu giếm.
Tôi là con gái đầu trong một gia đình có 3 chị em. Mẹ tôi làm công nhân ở một nhà máy chế biến thực phẩm gần nhà, bố tôi chạy xe ôm. Cuộc sống của gia đình tôi vô cùng bình thường như bao gia đình có hoàn cảnh khó khăn ở nông thôn khác. Thỉnh thoảng bố mẹ tôi cãi cọ vì thiếu thốn. Tôi và hai em cũng cả năm chẳng được mua một chiếc áo mới nào mà đều mặc lại từ đồ được cho.
Học hết cấp 3, tôi nghỉ học mà chuyển sang học nghề cắt tóc làm đầu rồi mở cửa hàng gần nhà. Lúc này tôi cũng dần có thu nhập nên phụ giúp được bố mẹ đôi chút. Không ngờ, bố tôi lại sinh ra tật nghiện rượu. Ông thường uống say khướt rồi mắng c.hửi, đ.ánh đ.ập mẹ và hai em tôi. Thỉnh thoảng qua cửa hàng của tôi xin t.iền đi uống rượu. Nếu tôi cho, ông cười vui vẻ bảo con gái ngoan, con gái thương bố nhất. Nếu tôi không cho, ông đòi đ.ập p.há cửa hàng của tôi. Lúc tỉnh rượu, ông cũng chạy vài chuyến xe ôm k.iếm t.iền uống rượu. Lúc say, ông ngủ gần 2 ngày liền.
Em trai thứ hai học hết phổ thông thì lên đường đi nghĩa vụ quân sự. Còn em gái út vẫn đang học lớp 10. Vì thương mẹ và em, tôi lần lữa không đi lấy chồng dù có người tới hỏi. Năm tôi 26 t.uổi, bố tôi trong một lần say rượu đã cầm dao đuổi mẹ và em tôi ra ngoài đường. Để phản đối chuyện này, tôi đi buộc 2 chiếc khăn tang từ hồi ông bà nội mất, đến trước mặt bố định t.ự t.ử.
Tôi nói với ông, nhà nghèo, cuộc sống khổ lắm rồi. Mặt mẹ tôi bị cháy nắng, mới 48 t.uổi mà già khọm như bà lão 70. Bố không thương mẹ thì cũng đừng làm khổ mẹ nữa. Còn con M nó học giỏi thì để nó đi học cho đổi đời. Đừng có bắt nó bỏ học mà rồi lại khổ như con. Sau đó tôi tròng cổ mình vào chiếc khăn vắt trên xà ngang. Bố tôi hoảng sợ vội vã ôm c.hặt c.hân tôi, khóc lóc bảo tôi đừng làm chuyện dại dột. Mẹ và em tôi cũng du đổ cửa xông vào lôi tôi xuống.
Những người mai mối giúp tôi đều mắng tôi đã ế còn kén. Nhưng tôi phớt lờ (Ảnh minh họa)
Sau hôm đó, bố tôi cố gắng cai rượu dù thỉnh thoảng cũng len lén uống chút ít. Nhưng không còn say sưa tối ngày nữa. Ông đòi lên thị trấn để chạy xe ôm vì trên đó đông người đi hơn. Vậy là tờ mờ sáng, mẹ tôi nắm cho ông ít xôi, ông lên đường đến tối mịt mới về.
Từ ngày bố tôi đi làm xa, mẹ và em tôi được sống yên ổn. Cửa hàng của tôi cũng đông khách, thu nhập khá hơn. Năm tôi 29 t.uổi, em gái út đỗ đại học. Tôi chỉ phải chu cấp cho em trong học kỳ đầu, những học kỳ sau em đều được học bổng và đi làm thêm đủ t.iền đóng ký túc và t.iền ăn.
Video đang HOT
Đến lúc này tôi cũng khát khao có cuộc sống gia đình của riêng mình. Nhưng những đối tượng đến tìm hiểu tôi đều không tật này thì tật nọ. Bản thân tôi không hề có ý kén chọn nhưng tôi không muốn lấy người ở quá xa, không muốn lấy người đã có một đời vợ và phải làm mẹ kế. Tôi cũng không muốn lấy người không nghề nghiệp, cờ bạc…
Những người mai mối giúp tôi đều mắng tôi đã ế còn kén. Nhưng tôi phớt lờ. Tôi không muốn lấy chồng vội vàng rồi lại sống đời khổ sở. Nhưng bố mẹ tôi lại rất sốt ruột. Mẹ tôi nói con gái không chồng cô đơn và khổ lắm. Ai hợp ý thì cưới đi.
Vài tháng sau, có một vị khách nam thường xuyên qua cửa hàng tôi gội đầu, cắt tóc. Anh hơn tôi 3 t.uổi, người cao gầy. Anh kể anh là dân lái xe bắc nam, phải đi suốt nên chưa vợ con. Giờ đang tính xin về làm quanh nhà để lấy vợ sinh con. Sau vài lần chuyện trò, tôi cảm thấy anh vui tính nhưng cũng rất tình cảm. Anh cũng có ý tán tỉnh tôi. Chuyện này bị chủ nhà tôi thuê cửa hàng phát hiện ra, đi kể cho bố mẹ tôi. Vậy là chỉ 2 tháng sau, khi anh đến cửa xin cưới, bố mẹ tôi đã đồng ý.
Đến tận ngày đưa dâu, tôi mới biết nhà cửa nhà chồng tôi. Đó là một căn nhà cấp 4 khang trang hơn nhà tôi một chút, nằm cách nhà bố mẹ tôi khoảng 50km. Bố mẹ chồng đều là người làm công ăn lương, tính tình cũng dễ sống chung.
Mấy hôm nay tôi luôn sống trong sợ hãi (Ảnh minh họa)
Những ngày đầu cuộc sống hôn nhân, tôi hoàn toàn không phát hiện ra biểu hiện gì khả nghi của chồng. Anh rất ân cần với vợ, chịu khó giúp đỡ việc nhà cửa, chạy chọt tìm chỗ cho tôi mở cửa hàng làm đầu. Nhưng chỉ một tháng sau, trong một lần dậy đi vệ sinh đêm khuya, tôi phát hiện ra chồng lén chích thuốc trong nhà vệ sinh. Hoảng hốt khi biết được sự thật đó, cả đêm ấy tôi nằm bên mà nơm nớp lo sợ.
Sáng ra, chờ lúc anh đi làm, tôi gọi điện về cho mẹ kể rõ tình hình. Lúc này tôi mới biết hóa ra mẹ tôi đã biết chuyện này rồi. Bà vừa khóc vừa kể, ngay trong hôm cưới, bà dì họ xa lấy chồng về xóm nhà tôi đã mắng bố mẹ tôi một trận. Vì chuyện không chịu đi điều tra hỏi thăm con rể trước. Chồng tôi có tiếng nghiện hút, cả xóm ai cũng biết. Bà dì tôi đến tận hôm cưới mới biết cháu gái mình bị lừa, cản thì không kịp. Mẹ tôi là người nhu nhược, không dám nói cho tôi biết. Đến giờ khi tôi phát hiện ra thì bà chỉ biết khóc chứ chẳng biết phải giải quyết thế nào.
Tôi bèn tìm đến nhà bà dì ngồi nói chuyện, bà khuyên tôi ly hôn ngay lập tức bởi chồng tôi nghiện nặng rồi. Từng cai nghiện một lần thất bại. Nếu không bỏ, sớm muộn tôi cũng bị đày đọa đến c.hết.
Tôi lập cập về nhà ngồi viết đơn ly hôn. Bị chồng nhìn thấy anh xé ngay lập tức bảo tôi đừng mơ tưởng thoát khỏi anh. Sau đó anh bộc lộ luôn bản tính của mình, bắt tôi đưa t.iền cho anh. Mấy ngày đầu sợ anh đ.ánh, tôi đều đưa t.iền cho anh. Một mặt, tôi gọi điện cho mẹ, bảo mẹ nhờ các bác các anh trong họ đến giúp tôi về.
Mấy hôm nay tôi luôn sống trong sợ hãi. Tôi vẫn đưa t.iền cho anh để anh ra khỏi nhà nhằm tránh những trận đòn roi của anh. Tôi cầu cứu bố mẹ đẻ, nhưng bố tôi bảo con gái gả đi rồi là con nhà người ta, bố mẹ chẳng thể làm gì được. Còn mẹ tôi thì cứ khóc lóc bảo tôi ráng nhịn, chiều ý anh là anh thôi không bắt bẻ nữa. Họ hàng thì xa, chẳng ai quản chuyện nhà khác. Tôi rất đau buồn và không biết phải làm gì tiếp theo.
Theo Phunutoday
Bên mộ người cũ, tôi khóc ngất đi khi biết bí mật của em
Nhìn vào bia mộ, tôi thấy thời gian Thủy mất đúng năm con tôi được mổ mắt. Kể cả ngày cô mất cũng gần với thời gian ca phẫu thuật diễn ra.
Cô gái nói cả đời sẽ ở bên tôi bỗng nhiên muốn chuyện tình yêu của chúng tôi dừng lại. Hai sự việc dồn đến cùng một lúc khiến tôi tưởng mình không gượng dậy nổi. Trước thái độ cương quyết của Thủy, tôi biết mình có níu kéo cũng vô ích.
Ba năm yêu nhau, chúng tôi chưa một lần đi quá giới hạn. Nhưng đúng vào lúc chia tay, Thủy nói muốn trao đời con gái cho tôi. Vì yêu và hận Thủy nên tôi đồng ý. Vậy là Thủy trở thành người phụ nữ của tôi, tôi coi đó là cách Thủy xin lỗi cho việc rời bỏ tôi vào lúc khốn khó và bởi thế, tôi hoàn toàn không có chút day dứt nào. Chuyện của chúng tôi kết thúc sau đêm đó.
Hai năm sau, công ty của tôi may mắn thoát khỏi giai đoạn khó khăn và bắt đầu khởi sắc. Tôi trở thành ông chủ nhỏ, trong tay cũng có chút t.iền. Lúc này tôi muốn gặp lại Thủy xem cô sống ra sao và quan trọng hơn để cô thấy bản thân đã sai lầm khi rời bỏ tôi. Và tôi được gặp Thủy thật. Cô vẫn xinh đẹp như xưa, cuộc sống xem chừng nhàn hạ bởi trên người cô toàn hàng hiệu, một bước lên xuống xe đưa, xe đón. Thủy nói chuyện với tôi chừng mười phút, cô thông báo đã lấy chồng, sẽ sang Mỹ định cư.
Năm xưa, Thủy kiên quyết chia tay tôi, đồng ý lấy một người giàu để anh ta bỏ t.iền đầu tư, cứu công ty tôi khỏi bờ vực phá sản.
Gần 4 năm sau, tôi kết hôn. Tôi không yêu vợ nhưng kết hôn là một việc nhất định phải làm để tròn bổn phận làm con. Tôi chọn cho mình một cô gái hiền lành, không tham vọng, biết chăm lo gia đình. Đêm tân hôn, nhìn tấm ga trải giường trắng xóa cùng thái độ hoảng sợ của vợ, tôi biết vợ không còn trinh trắng trước khi lấy tôi. Hơn một năm sau đó, vợ chồng tôi đón đứa con đầu lòng.
Lúc này tôi mới thấy có sợi dây liên kết vợ chồng. Nhìn đ.ứa b.é nhỏ xíu, nằm ngoan ngủ trong nôi, tôi nghĩ đã đến lúc mình sống cùng gia đình và hoàn toàn quên Thủy. Nhưng mọi chuyện không toàn vẹn như tôi mong muốn. Con trai tôi bị viêm võng mạc bẩm sinh nên mất khả năng nhìn. Chúng tôi liên hệ với nhiều bệnh viện, chờ đợi có người hiến tặng mắt cho bé. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình đau đớn đến vậy.
Lúc này Thủy lại xuất hiện. Bao năm xa cách, không hề có chút liên lạc, vậy mà nghe giọng Thủy, tôi bật khóc rồi kể cho cô nghe về bất hạnh của gia đình. Cô ấy động viên tôi: "Rồi bé sẽ ổn thôi, anh đừng lo lắng quá". Như một phép màu, mấy ngày sau phía bệnh viện thông báo có người hiến tặng mắt cho con tôi. Ca phẫu thuật thành công, một tháng sau con tôi bắt đầu nhìn được những vật đơn giản, ít màu sắc.
Tôi rất muốn biết ai là người hiến tặng mắt nhưng bệnh viện từ chối tiết lộ thông tin, chỉ cho tôi biết đó là một người phụ nữ đã mất vì bệnh ung thư. Tôi lấy ngày phẫu thuật cho con làm ngày giỗ người ấy. Hàng năm gia đình tôi đều làm cơm cúng, thắp hương như một lời cảm ơn từ đáy lòng.
Thời gian trôi qua, mọi việc đều trôi chảy. Có điều tôi vẫn không thể yêu vợ. Tôi vẫn nhớ đến Thủy, có khi nỗi nhớ cồn cào xé tâm can. Tôi vẫn luôn để ý tìm kiếm tin tức về Thủy nhưng thật kỳ lạ, hệt như Thủy đã biến mất khỏi thế giới này bởi bạn bè cô chẳng ai gặp Thủy hay có bất cứ thông tin gì về cô. Cứ thế nhắm mắt đã hơn mười năm trôi qua kể từ lần gặp Thủy cuối cùng. Cho tới cuối năm ngoái tôi mới tìm thấy cô. Cuộc hẹn không gặp trước khiến tôi chỉ muốn c.hết đi vì đau đớn.
Chiều 30 Tết, tôi theo một người bạn đến nghĩa trang ngoài thành phố. Bố cậu mới mất được vài tháng. Vì trước đó chưa đến chia buồn nên cuối năm tôi cùng bạn đến nghĩa trang mời người đã khuất về ăn tết cùng gia đình. Ở đây tôi gặp Hân, Hân là bạn của Thủy. Tôi tiến lại định hỏi thăm vài câu. Nhìn vào ngôi mộ nơi Hân vừa thắp hương, tôi c.hết đứng khi thấy hình của Thủy.
Tôi lờ mờ hiểu ra câu chuyện. Nhìn vào bia mộ, tôi thấy thời gian Thủy mất đúng năm con tôi được mổ mắt. Kể cả ngày cô mất cũng gần với thời gian ca phẫu thuật diễn ra. Đầu óc tôi quay cuồng, hỗn loạn với hàng trăm câu hỏi. Tôi hỏi Hân, cô đáp ngắn gọn: "Ung thư". Không khó để xác nhận chính Thủy là người hiến mắt cho con tôi.
Năm xưa, Thủy kiên quyết chia tay tôi, đồng ý lấy một người giàu để anh ta bỏ t.iền đầu tư, cứu công ty tôi khỏi bờ vực phá sản. Câu chuyện nghe như chỉ có trong phim lại xảy ra với tôi. Về đến nhà, tôi không dám nhìn vào mắt con trai mình. Tôi cảm thấy Thủy ở khắp nơi trong nhà tôi. Ăn Tết xong, tôi thu dọn đồ đạc và rời nhà đi. Cho đến nay tôi vẫn chưa tìm được sự bình yên và thanh thản cho tâm hồn.
Theo Phunutoday
Bí mật trớ trêu về chồng bị phanh phui ngày tôi sinh con Tất cả hành động của chồng khiến tôi ngờ ngợ và thoáng nghi ngờ. Nhưng cảm giác này nhanh chóng qua bởi vì tôi có nằm mơ tôi cũng không nghĩ anh lừa dối tôi, anh có bí mật ghê sợ như thế. Chào các chị em! Tôi mới chỉ sinh con được 1 tuần. Nhưng hôm nay, khi bà ngoại đang sang...