Một phút nông nổi tôi đã trả cái giá quá đắt
Tôi không biết phải làm thế nào, chồng không còn tin tôi nữa, anh bắt tôi thu dọn quần áo về nhà mẹ đẻ.
Tôi 30 tuổi, công tác tại một cơ quan hành chính, lập gia đình khi vừa học xong trung cấp, công việc ổn định, có 2 con. Chồng là kỹ sư xây dựng, anh luôn đi công tác xa, có thể vài tháng hoặc nửa năm mới về. Điều đó không có gì trở ngại, ảnh hưởng đến tình yêu chúng tôi dành cho nhau.
Chồng tôi là người khô cứng, vô tư, không biết có phải do tuổi tác hay không nữa (anh hơn tôi 3 tuổi). Cuộc sống của chúng tôi cứ trôi đi như thế, anh đi công tác còn tôi ở nhà chăm sóc 2 đứa trẻ, kinh tế vừa phải, con cái đầy đủ, chăm ngoan, ai nhìn thấy cũng cho đó là gia đình lý tưởng, ít ai có được.
Không ai nói trước được điều gì, năm 2011 tôi có quyết định chuyển công tác sang làm văn phòng, một công việc mới mẻ (vì trước tôi làm chuyên môn). Tôi được mọi người quan tâm giúp đỡ rất nhiều, các anh chị trong cơ quan tôi trẻ trung, coi nhau như anh em trong nhà. Trong đó có một người anh hơn tôi 4 tuổi, làm bộ phận khác, tiếp xúc với anh tôi thấy có cái gì đó thoải mái, vô tư.
Thời gian trôi đi, tôi thấy anh càng ngày càng quan tâm đến mình (anh đã có gia đình, con cái đủ bề, vợ là giáo viên). Chúng tôi trao đổi, giúp đỡ nhau trong công việc, thường nhắn tin trao đổi, hỏi thăm sức khỏe của nhau và trong những tin nhắn đó có lời lẽ gần gũi quá. Chúng tôi chỉ nhắn tin và gọi điện chứ không đi quá giới hạn cho phép, cũng chưa từng đưa đón nhau đi đâu.
Chuyện gì đến đã đến, mỗi lần nhắn tin xong chúng tôi không lưu lại tin nhắn nhưng bằng cách nào đó chồng tôi biết được, anh rất bực tức, nói cho bố mẹ đẻ tôi biết. Chuyện vợ chồng tôi căng thẳng, anh cũng hẹn gặp cả đồng nghiệp tôi để nói chuyện. Sau cuộc nói chuyện đó chúng tôi thống nhất không nhắc lại nữa và anh cho tôi cơ hội để sửa chữa những sai lầm mình gây ra.
Gia đình tôi vui vẻ trở lại, anh thay đổi, gần gũi hơn, biết quan tâm đến gia đình, vợ con. Hiện tại anh không đi công tác xa nữa mà chọn làm gần để có thể giúp đỡ vợ con nhiều hơn. Nếu nói đến đây thì không còn chuyện gì phải suy nghĩ nữa, nhưng một chuyện lại xảy ra. Hôm đó là ngày phải đi thi ở bên trường mà tôi đang theo học thêm, anh đồng nghiệp tên Long cũng đi thi, tôi thi buổi sáng còn anh thi chiều. Anh nhắn tin cho tôi ngồi uống nước nói chuyện nhưng lớp tôi thi xong còn phải ở lại để họp lớp, tan thì đã muộn. Anh vẫn ngồi chờ tôi ở cổng trường, gặp nhau tôi vẫn từ chối không đi uống nước cùng, sau đó tôi về còn anh ở lại thi.
Nghĩ chuyện này cũng không có gì quan trọng nhưng khi đã xảy ra khó giải thích lắm. Hai hôm sau chồng lại đọc được những tin nhắn đó (bằng cách nào thì tôi không biết). Chiến tranh giữa vợ chồng tôi lại xảy ra, tôi giải thích nhưng chồng không chấp nhận, đã gặp vợ Long và nói tất cả với chị ấy. Tôi không biết phải làm thế nào, chồng không còn tin tôi nữa, anh bắt tôi thu dọn quần áo về nhà mẹ đẻ.
Tôi không thể làm thế được, nếu thế còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa. Tôi chưa làm điều gì sai trái vượt quá giới hạn, ảnh hưởng đến bản thân, đến chồng con, chỉ vì một phút nông nổi mà tôi đã phải chịu cái giá quá đắt. Tôi cứ nghĩ mình trả lời tin nhắn đó là vô tư không có ý gì khác nhưng đối với chồng thì ngược lại.
Mong bạn đọc cho tôi lời khuyên để có thể cứu vãn cuộc sống gia đình. Qua đây tôi muốn gửi lời xin lỗi đến chồng “Em xin lỗi anh rất nhiều, hãy tha thứ cho em, anh và các con là tất cả đối với em”.
Theo VNE