Một phút nóng giận thiếu kiềm chế tôi đã hất cả mâm cơm vào người vợ để rồi phải ân hận cả cuộc đời
Anh xem lại mình đi. Anh chẳng bằng một nửa chồng cô Hoa kia kìa, anh ta mới học hết cấp 2 chứ không phải là có bằng thạc sĩ như anh đâu.
Cả tôi và vợ đều sinh ra trong một gia đình gia giáo, được ăn học đàng hoàng và có công việc ổn định. Trong suốt thời gian yêu nhau, chúng tôi luôn dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp nhất. Tôi luôn tạo cho vợ niềm tin tuyệt đối về một người đàn ông mẫu mực, chỉn chu. Còn vợ cũng chứng tỏ là một người phụ nữ đảm đang, biết quan tâm tới gia đình.
Chúng tôi đã có 4 năm hạnh phúc bên nhau cùng với đứa con kháu khỉnh hơn 1 t.uổi. Thế nhưng sau khi vợ tôi sinh đứa con thứ hai hình như cô ấy bắt đầu có sự thay đổi về trí nhớ. Sau này tôi mới rõ đó là triệu chứng chung của những người phụ nữ sau sinh.
Vợ thường nhớ nhớ quên quên cả việc ở nhà đến việc cơ quan. Vài lần về nhà vợ cứ thút thít khóc vì bị sếp khiển trách. Lúc đầu tôi còn động viên vợ nhưng sau thấy vợ kêu ca nhiều quá tôi cũng phát bực. Rồi mỗi lần tìm đồ đạc trong nhà không thấy đâu là tôi lại muốn cáu. Vợ làm xong cất đâu cũng không nhớ. Sau này tôi mới rõ đó là triệu chứng chung của những người phụ nữ sau sinh
Một lần tôi chuẩn bị có cuộc tiếp khách hàng, muốn lấy cái áo mới mua để đóng bộ nhưng tìm mãi không thấy. Hỏi vợ thì cô ấy nói rằng đã thu hết quần áo giặt hôm nay cất vào trong tủ và còn là cẩn thận hết rồi rồi. Tôi bảo vợ có chắc không thì cô ấy khăng khăng là cô ấy nhớ như vậy, đồ của tôi cô ấy cất hết rồi. Tôi phát bực và cũng muộn rồi nên đành lấy chiếc áo khác mặc.
Lúc xuống nhà dưới chuẩn bị đi thì buồn đi vệ sinh nên tôi vào nhà tắm. Tình cờ ngó qua cái máy giặt đang mở thì mới thấy cái áo của tôi nằm trơ dưới đáy, vợ lấy đồ phơi đã quên nó ở lại. Vậy mà cô ấy cãi chày cãi cối là thu dọn rồi còn là cẩn thận nó rồi cơ đấy. Điên lắm nhưng sát giờ đi rồi tôi cũng không đôi co thêm với vợ nữa.
Cuộc gặp khách hàng hôm ấy khá căng thẳng. Sếp tôi nhăn nhó cả buổi và hai bên vẫn chưa đi tới thống nhất. Tôi thì lúc nào cũng căng như dây đàn để giải trình cho cả hai bên. Kết thúc cuộc gặp vẫn chưa kí được hợp đồng và còn phải gặp nhau nhau nữa. Thực ra là sếp tức đối tác vì họ đã thay đổi nhiều thứ so với thỏa thuận trước đó nhưng ông lại đổ hết lên đầu tôi. Vậy là suốt dọc đường về tôi phải hứng chịu cơn thịnh nộ của sếp.
Về đến nhà đã tối, người mệt nhoài. Định đi tắm rồi ăn cơm thì vợ giục ăn trước để cô ấy còn đưa con sang ngoại. Chiều ý vợ tôi ngồi vào bàn. Những lúc thế này chỉ mong một bữa cơm ngon, thế nhưng khi tôi động đũa gắp thức ăn thì ôi thôi… Món xào thì mặn chát như kho, canh thì lại nhạt thếch.
Video đang HOT
- Cô nấu nướng kiểu gì thế hả? Nấu cho người hay cho chó ăn?
- Anh đừng có nói thế chứ? Mặn một chút thì anh vừa chan canh vừa ăn có sao đâu. Anh thử là em xem, vừa việc ở cơ quan về đón con là lại lao vào bếp. Vừa nấu cơm vừa trông con nên nhỡ tay cho mặn chút thôi mà.
- Cô lại còn cãi à. Lúc nào cũng chỉ cãi là giỏi thôi. Sáng nay tôi đã không thèm nói với cô rồi đấy, cái áo vất trong máy giặt mà cãi bằng được là giặt sạch là ủi hẳn hoi rồi. Không biết người như cô làm được cái trò trống gì ra hồn.
- Anh đừng có xúc phạm người khác như thế? Anh xem lại mình đi, anh đã tốt hơn đã tử tế hơn ai chưa mà nói người khác như vậy. Anh chẳng bằng một nửa chồng cô Hoa kia kìa, anh ta mới học hết cấp 2 chứ không phải là có bằng thạc sĩ như anh đâu.
- Cô…
Không thể nào chịu đựng được câu nói xúc phạm của vợ, tôi đã thẳng tay hất luôn mâm cơm trên bàn về phía cô ấy. Mặt và đầu vợ tôi dính đầy thức ăn còn đứa con mới hơn 1 t.uổi ngồi bên cạnh thì khóc ré lên đau đớn. Lúc này tôi mới nhìn sang con thì hoảng hốt nhận ra con tôi đã bị cả bát canh nóng hất vào mặt.
Lúc đấy vợ tôi chỉ kịp lau qua cái mặt rồi cùng tôi đưa con vào viện ngay. Nhìn con bị rộp hết cả mặt mà tôi xót xa vô cùng. Đêm con ngủ không ngủ ngon vì đau, chốc chốc lại hết lên hoảng loạn. Bác sĩ bảo vết bỏng không quá nguy hiểm vì canh cũng đã bớt nóng và da con non nên nhanh lành. Nhưng vì canh có dầu mỡ nên những chỗ bỏng cũng dễ bị n.hiễm t.rùng nên phải chú ý chăm sóc con cẩn thận.
Ngày con ở viện về vợ nhất quyết đòi ly hôn. Tôi tìm mọi cách năn nỉ, xin lỗi mà không được. Tôi biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình đây?
Theo Một thế giới
Cho anh ra ngoài… kiếm thằng con trai! Anh chỉ cần 1 đứa thôi!
Tôi như c.hết đứng khi nghe câu nói gần như khẩn cầu của chồng: "Vợ ơi! Cho anh ra ngoài kiếm thằng con trai nối dõi. Nếu không, có c.hết anh cũng không thể nhắm mắt vì bị mang tiếng là đứa con bất hiếu".
Tôi và anh quen nhau trong hoàn cảnh khá éo le. Hôm đó, vì muộn giờ học, tôi vội vàng phi như tên bay trên chiếc xe đạp cà tàng đến trường học. Gần đến cổng trường, bỗng đ.âm sầm vào chiếc ô tô rẽ sang đường, tôi nằm sõng xoài trên đường và bất tỉnh. Mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện tôi mới hay mình vẫn còn sống, đưa mắt sang phải, tôi lấy một người đàn ông lạ hoắc đang nằm gục xuống dường bệnh.
Cả thời gian tôi nằm viện, vì không muốn bố mẹ phải lo lắng nên tôi không báo cho mọi người biết. Trong suốt những ngày ấy, anh là người lo cho tôi từng bữa cháo, chạy đi chạy lại với viện phí.... Cũng đáng thôi, vì anh đã gây ra tai nạn cho tôi và giờ đó là những việc đương-nhiên -phải-làm.
Sau ngày ra viện, anh vẫn muốn giữ liên lạc với tôi. Tình cảm dần nảy sinh trong những lần trò chuyện, hẹn hò, và cuối cùng, đám cưới là cái kết cho một tình yêu đẹp.
Tôi nhanh chóng có cô con gái đầu lòng, chồng tôi từ trước đến giờ vẫn thích có một thằng con trai nên khi thấy tôi sinh con gái anh không hào hứng lắm. Ba năm sau, chúng tôi lại tiếp tục đón chào một nàng công chúa. Lần này anh tỏ thái độ ra mặt, anh vẫn rất thương con yêu con nhưng nhất quyết không chịu bế, chịu dỗ dành mỗi khi con khóc.
Khi con thứ hai được một t.uổi, tối nào anh cũng gạ gẫm, thủ thỉ mong tôi sinh thêm đứa nữa, cố lấy thằng cu. Ban đầu tôi nhất quyết không đống ý, nhưng sợ anh vì muốn có con trai quá mà làm liều ra ngoài vụng trộm, tôi cố gắng mang bầu lần ba mặc dù trong lòng không hề muốn vì mỗi lần sinh đẻ của tôi rất vất vả.
Nhưng "người tính không bằng trời tính", lần thứ ba cũng vẫn là một cô con gái. Lần này anh không kêu ca, than vãn nữa mà ít nói, tính tình trở nên trầm lặng hơn. Vì muốn bù đắp cho anh, tôi càng chuyên tâm hơn với nhiệm vụ làm vợ, làm mẹ, chăm sóc chu đáo cho chồng, con. Ba cô con gái của tôi càng lớn càng xinh xắn, học giỏi, còn anh cũng được thăng chức. Đi đến đâu, tôi cũng được khen có ba con con gái đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy.
Thời gian 10 năm thấm thoắt trôi qua, tôi cứ ngỡ chồng cũng hài lòng về gia đình nhỏ của mình ai dè những thể hiện yêu thương, lo lắng với mẹ con lâu nay là do trách nhiệm phải làm thế. Trong lòng anh vẫn chưa khi nào nguôi ngoai chuyện cần phải có con trai. Tối hôm trước, khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, anh nói gần như khẩn cầu: "Vợ ơi! Cho anh ra ngoài kiếm thằng con trai nối dõi. Nếu không, có c.hết anh cũng không thể nhắm mắt vì bị mang tiếng là đứa con bất hiếu".
Dĩ nhiên, chẳng bà vợ nào chịu đồng ý trước lời nói ấy của chồng và tôi cũng vậy. Tôi khóc và bảo anh ích kỷ, và rồi anh cũng khóc, thậm chí, anh còn quỳ xuống xin lỗi tôi, mong tôi bằng lòng cho anh đi kiếm đứa con trai.
Chồng tôi nói rằng: "Em thực sự không hiểu được nỗi khổ của anh. Bao nhiêu năm nay, lần nào về quê ngồi mâm cơm cùng anh em họ hàng, anh cũng bị mọi người nói bóng gió về chuyện vô phúc nên không có đứa con trai. Bố mẹ lại chỉ có mình anh, nếu không có đứa cháu trai chỉ sợ ông bà ra đi mà không thể nhắm mắt. Rồi bạn bè đồng nghiệp, cả phòng anh đứa nào cũng có con trai, chỉ riêng anh là sếp mà lại thua kém chúng nó. Anh uất lắm. Hơn nữa bây giờ, em nhiều t.uổi không thể đẻ được. Xin em, cho anh đi kiếm thằng con trai".
Tôi đã sốc thực sự khi nghe chồng nói vậy. Càng sốc hơn khi không thể tưởng tượng được tại sao một người có học thức, có địa vị như anh ở trong xã hội này lại vẫn còn những suy nghĩ và tư tưởng lạc hậu như vậy.
Ngày hôm sau, tôi dẫn con ra ở riêng. Tôi thương mình, thương các con bao nhiêu thì càng hận anh bấy nhiêu. Tôi đau khổ không dám tin chồng mình lại ích kỉ đến như vậy. Hóa ra lâu nay, tôi và các con chỉ là cái gai trước mắt chồng.
Chồng tôi hôm sau tìm đến và khuyên tôi quay trở về nhưng tôi vẫn không chấp nhận, mặc dù anh nói anh vẫn luôn yêu tôi và các con. Tôi nói với chồng tôi sẽ chỉ trở về khi nào anh từ bỏ hẳn ý nghĩ kiếm con trai nối dõi nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh nói bằng giá nào anh cũng phải có một đứa con trai.
Tôi yêu chồng nhưng cũng hận chồng. Tôi sẽ không để các con tôi trở về với người cha lúc nào cũng chỉ "con trai, con trai". Các con tôi đã lớn và chắc chắn chúng sẽ bị tổn thương bởi một người bố như vậy.
Theo Khám phá
Chồng hất tung cả mâm cơm vì cái bát có dính lá rau Và trong lúc ăn cơm, tôi vừa xới bát cơm đưa anh, nhìn thấy lá rau ở bát, lập tức anh hất tung cả mâm cơm văng khỏi bàn ăn, khiến bát đũa vỡ tung tóe. Mới kết hôn được hơn một tháng nhưng cuộc sống chung của tôi dường như quá mỏi mệt. Trước lấy chồng, ai cũng khen tôi trẻ đẹp...