Một người chồng cay độc
Cho đến bây giờ chị Linh vẫn còn nhớ nụ cười mãn nguyện của hai bên bố mẹ trong ngày chị về nhà chồng. Có ngờ đâu đằng sau vẻ mặt đứng đắn, lịch thiệp của chồng lại là con người nhẫn tâm như vậy.
Vốn là cô gái giỏi giang khéo léo, chị Linh được rất nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng rốt cuộc, với vẻ đẹp trai, sự điềm đạm, chững chạc và kinh nghiệm sống phong phú chị Linh đã dễ dàng bị anh Quân chinh phục.
Cuộc sống của hai vợ chồng tưởng như không có bất kỳ điều gì đáng phải phàn nàn và suy nghĩ khi chị mang thai đứa con đầu lòng anh hàng ngày chăm chỉ đưa đi, đón về, chịu khó nấu nướng tẩm bổ cho vợ… Nhưng tới ngày chị sinh con, niềm vui của hai bên nội ngoại còn vỡ òa vì chị sinh được cháu đích tôn cho bố mẹ chồng, anh Quân cũng rất mực cưng chiều con trai thì gia đình nhỏ bé của chị bắt đầu lục đục. Ban đêm, con nhỏ hay quấy khóc, không những anh không giúp chị dỗ dành con mà tỏ thái độ khó chịu, cáu bẳn vì tiếng khóc của con khiến anh mất ngủ. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai anh chỉ nhăn mặt nhưng những ngày sau đó, anh bắt đầu hoạch họe chị: “Vụng đến thế là cùng, có ru cho nó ngủ cũng không làm được. Thử hỏi ở cơ quan thì cô làm việc thế nào?!”.
Được thể bố mẹ chồng không biết chủ tâm hay bâng quơ nói đùa: “Mẹ nó vụng về, nuôi thằng cháu của bà cứ ngày một còi cọc thế này” anh lại lấy đó làm lý do để mình chán vợ. Vợ làm gì anh cũng chê, không có lỗi gì anh cũng cố soi cho ra lỗi để quát mắng chị ầm ỏm cả nhà. Dùng miệng để “trị” vợ chưa đủ, anh bắt đầu quăng, ném đồ đạc. Không biết bao nhiêu lần, bát đĩa trong tủ bát theo cơn tức giận của anh mà vỡ toang, văng tung tóe khắp nhà. Con ốm, anh đổ lỗi cho chị, bát đũa lại vỡ, canh không vừa miệng, anh hất tung cả bàn ăn, con khóc ré lên, anh lại đập vỡ thêm vô số thứ rồi gầm lên: “Cái loại người nói bao nhiêu lần không thể sửa đổi thì đầu óc không bằng con vật. Cô nghĩ xem, loại vợ, loại mẹ như cô có đáng bị đuổi cổ ra khỏi nhà không?!”. Những lúc như thế, chị Linh chỉ biết cúi đầu vừa nhặt mảnh vỡ khắp nhà vừa khóc rấm rức.
Có dạo đưa con về nhà ngoại chơi, thấy cách cho con ăn của chị không theo ý mình, anh xa xả mắng chị ngay trước mặt bố mẹ vợ. Bố mẹ vợ có nhớ con, nhớ cháu, đến nhà anh chị chơi thì thái độ anh lầm lì, cậy miệng cũng không trò chuyện lấy một câu. Trong mắt anh Quân chỉ có bố mẹ mình là chu toàn và thấu đáo, bởi thế không thèm bàn với vợ, anh bế phắt thằng cu còn chưa rời được hơi sữa mẹ, gửi sang nhà bà nội cho ông bà nuôi. Chị can ngăn thì anh lộ rõ bản chất cục cằn, thô lỗ: “ Sao cô ngu thế, ngu hết cả phần thế gian. Đã vụng về, ông bà nuôi cháu cho còn lắm chuyện. Tôi ngán đến tận cổ rồi, cô còn lằng nhằng, tôi tống cổ cô ra khỏi nhà”. Đến khi không chịu được cảnh chồng vừa chửi vừa thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, chị khổ sở, lén lút bồng bế con về nhà ngoại…
Video đang HOT
Có ngờ đâu đằng sau vẻ mặt đứng đắn, lịch thiệp của chồng lại là con người nhẫn tâm như vậy… (Ảnh minh họa)
Chị Hằng (Hoàn Kiếm – Hà Nội) những tưởng cả cuộc đời này sẽ được hạnh phúc vì cưới được người yêu mình và mình yêu, nhưng khi đã là vợ chồng, mọi chuyện mới thực sự bắt đầu bung bét. Mới ngày đầu bước chân về nhà chồng, do mệt mỏi vì đám cưới, tối hôm trước chị để nguyên chiếc váy cưới vào chiếc tủ trống mà không gấp cẩn thận thì sáng hôm sau bị anh nhắc nhở, chị phụng phịu đáp lại thì anh lập tức dằn mặt: “Cô ngồi dậy, gấp lại tử tế, cô đã là vợ tôi thì phải biết phục tùng cấm cãi”. Tưởng chỉ vì nóng giận anh Trung (chồng chị) mới tỏ thái độ cáu gắt nhưng những ngày sau đó đối với chị là chuỗi ngày cực hình.
Hai vợ chồng chỉ tranh luận chuyện vu vơ cho vui nhưng cuối cùng anh hầm hầm mặt đỏ, tía tai, chửi mắng chị bằng những lời cay độc nhất. “Chỉ cần tôi làm vỡ một vật dụng nhỏ trong nhà thôi là tôi phải hứng chịu những lời mạt sát rằng &’đàn bà mà không làm được chuyện nhỏ sao làm được chuyện lớn’”, rồi “tôi đã sai lầm khi lấy cô, tôi thật ân hận”. Buông những lời lẽ miệt thị vợ mà anh không hề cảm thấy hối lỗi, hết lần này đến lần khác. “Tôi không ngờ sao một người bề ngoài hào hoa trí thức như anh lại có thể phát ngôn được những từ như kẻ đầu đường, xó chợ như thế. Nếu tôi ấm ức khóc, không những anh không nhún nhường mà càng tỏ thái độ hung hăng”.
Nghe những lời xấc xược, coi thường vợ của chồng: “Tao bảo mày câm họng! Mày có muốn khóc không? Mày cũng chỉ là một con đàn bà như bao con đàn bà khác, tao có thể bỏ mày nếu tao muốn”, chị choáng váng và đau đớn đến tột độ. Lắm hôm, vì quá uất ức với chồng, chị liều mạng phản ứng lại thì ngay lập tức anh cứ thế dùng tay, tát đôm đốp vào má vợ. Mặc cho chị Hằng khóc lóc van xin, anh vừa đánh vừa chửi: “Cho mày chừa cái thói cãi lại chồng. Để xem lần sau mày có dám nữa không”. Cay đắng vì bố mẹ, bạn bè ở xa không thể cầu xin sự cứu giúp, chị Hằng đành lòng nuốt nước mắt chịu đựng cảnh chồng coi mình còn không bằng đồ vật, lúc nào thích mắng, thích đánh thì làm.
Theo VNE
Bị mẹ chồng hắt hủi vì sinh con không đẹp
Cả gia đình chồng đổ thừa vì mang gien của tôi mà đứa bé không xinh đẹp.
Nhà chồng tôi là một gia đình rất kỳ lạ, vô cùng coi trọng nhan sắc và vẻ bề ngoài. Chồng tôi từng kể, từ nhỏ, dù nhà có thiếu gì thì cũng phải sắm sửa cho con ăn mặc tươm tất gọn gàng, quần áo vừa vặn, mặt mũi sạch sẽ. Theo gien di truyền, đa phần họ nội đều khá dễ nhìn, đàn ông thì cao ráo bảnh bao, còn phụ nữ thì duyên dáng,... chính vì vậy, bên gia đình chồng vô cùng tự hào về huyết thống xinh đẹp của mình và coi nó như một truyền thống phải được gìn giữ cẩn thận.
Do đó, nhà chồng tôi truyển vợ/chồng cho các con cũng kỹ lưỡng, phải ra mắt xem tướng coi dáng kỹ càng, điều này ăn sâu vào tư tưởng các anh chị em bên nhà chồng và gây cho họ không ít mệt mỏi trên con đường tình duyên. Chồng tôi không phải là người quá coi trọng nhan sắc và không để cái truyền thống kỳ hoặc đó tiêm nhiễm vào người. Anh yêu bằng trái tim và quyết đi theo tình yêu của mình.
Lúc quen tôi, anh cũng đôi lần có kể về truyền thống đó nhưng cũng may là tôi giống mẹ nên ưa nhìn, không thuộc dạng sắc nước hương trời nhưng nét nào ra nét đó, không quá sắc sảo nhưng được nhận xét là phúc hậu, khả ái... Chính vì vậy, tôi cũng không gặp bất kì khó khăn gì khi đi đến con đường hôn nhân với anh.
Lấy nhau không lâu thì tôi có thai, trong suốt thời gian mang thai, mẹ chồng cho tôi ăn rất nhiều hoa quả, thức ăn bổ dưỡng để đứa cháu sinh ra được đẹp đẽ, trắng trẻo. Bà mướn người làm chứ không cho tôi đụng đến công việc nhà. Phải nói giai đoạn mang thai tôi được nhà chồng cưng chiều, chăm bẵm như một nữ hoàng. Nhưng những tháng ngày hạnh phúc đó nhanh chóng thay bằng giai đoạn khủng khiếp sau khi đứa bé ra đời. Những nét không được đẹp của hai vợ chồng dường như được tổng hợp lại vào con tôi khiến cả bên nội thất vọng. Tôi thì không quan tâm đến điều đó vì con mình rứt ruột sinh ra, chẳng ai có thể ghét bỏ, nhất là chỉ vì ngoại hình của cháu.
Ảnh minh họa
Tôi tưởng đó chỉ là cảm giác ban đầu, dù sao cũng là cháu ruột nên chắc sẽ được thương yêu. Nhưng không ngờ nhà chồng cực đoan đến mức hắt hủi cả hai mẹ con. Từ khi về nhà, ông bà nội hiếm khi bế bồng cháu, chỉ vài lần nựng cháu là mặt lại cau có làu bàu: "Giống ai mà sao nhìn chẳng đẹp chút nào thế này!", tôi cũng không được chăm sóc như trước mà phải tự mình lo cho con từng chút một.
Mẹ chồng cũng bắt đầu ghét bỏ, lườm nguýt tôi mỗi khi tôi bế bé đi vòng vòng xóm. Đôi khi đi thăm họ hàng, mẹ chồng cũng không hề muốn tôi bế đứa bé theo vì không đúng "truyền thống xinh đẹp" của gia đình. Gần như mẹ con tôi bị gia đình chồng hắt hủi, đứa bé còn nhỏ đã không được thương yêu chỉ vì không được đẹp như mong đợi.
Sống trong sự ghẻ lạnh và cay nghiệt của gia đình chồng quá mệt mỏi. Được vài tháng tôi liền lăn ra bệnh vì áp lực và buồn bã quá nhiều. Những ngày tôi bệnh, mẹ chồng chỉ chăm cháu qua loa cho qua bữa, đôi khi đứa bé khóc mà không ai đến dỗ dành. Tôi đang sốt cao vẫn phải ôm con dỗ, vừa dỗ vừa uất ức nuốt nước mắt nghẹn đắng trong lòng.
Chồng đi làm cả ngày về, không biết những tủi thân của vợ, mà đôi khi đôi mắt anh cũng buồn buồn khi nhìn đứa bé xấu xí đó, anh chỉ nói đùa như an ủi chính mình: "Người ta bảo còn nhỏ xấu xí thì lớn lên sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp". Thấy gia đình chồng quá coi trọng nhan sắc và bề ngoài, mà lại là trút lên một đứa trẻ vừa sinh ra, tôi uất ức xin cho về nhà mẹ đẻ để có những tháng ngày bình yên và đứa bé được nuôi dưỡng trong tình yêu, hạnh phúc, tiếng cười, chứ không phải là những cái nhìn thất vọng, tiếng thở dài và những lời cay độc như hiện tại ở nhà chồng.
Theo VNE
Sự thật loài cây độc nhất Trái đất Cây Manchineel Florida nước Mỹ, vùng biển Caribe và Bahamas được biết đến là loài cây độc nhất trên thế giới. Ở những nơi có loài cây này, người ta thường phải đặt biển đỏ để cảnh báo người qua đường cấm lại gần. Cây Manchineel có lá nhỏ, màu sáng, hình oval và cao tới hơn 20 mét. Chúng thường đánh lừa...