Một ngày nào đó, em bất chợt quên anh…
Giờ điều mà em mong mỏi chính là trong những ngày buồn triền miên này, bất chợt một ngày em quên anh.
Em, cô gái tuổi đôi mươi đón mỗi ngày mới trong niềm vui và niềm hứng khỏi. Em tràn đầy nhựa sống, hồn nhiên và yêu cuộc đời này. Ngày anh đến với ánh mắt, nụ cười thân thương làm lòng em xao động. Kể từ khoảnh khắc đó, em thấy lòng mình vu vớ nhớ. Một chút ngóng trông, một chút đợi chờ để em biết rằng em đã yêu…
Tình yêu ấy cứ nhẹ nhàng đến mà em không hề hay biết. Anh thật dịu dàng bước vào trái tim em, tự nhiên như hơi thở… Em quen với những ngày nhìn thấy anh cười, anh nói, thích thú với mỗi chiều đi dạo cùng anh. Và rồi em nhớ nhung, hờn giận, ghen tuông… Tất cả những cảm giác đó chỉ khiến cho em cảm thấy yêu và cần anh hơn. Em miên man trong hạnh phúc của những ngày bên anh. Tình yêu ấy đến thật nhẹ nhàng để khi em nhận ra được cũng là lúc em biết mình quá yêu và chẳng thể rời xa.
Em hỏi mình ta yêu nhau từ bao giờ, từ phút anh nhìn vào mắt em, từ khoảnh khắc anh nắm lấy bàn tay em hay ngày anh đặt vào môi em một nụ hôn? Em không thể trả lời được câu hỏi đó vì tình yêu cứ đến, cứ đến rất bất ngờ. Những cảm xúc tưởng chừng như quá đỗi bình thường lại chính là biểu hiện của tình yêu nhưng hai ta không hề hay biết.
Video đang HOT
Anh bước đến cuộc đời em khiến cho cuộc sống của em đổi khác (Ảnh minh họa)
Cứ thế thời gian trôi, ta trao cho nhau biết bao kỉ niệm. Mọi thứ trở thành một điều quen thuộc và không thể thiếu trong cuộc sống của em. Em cứ ngỡ rằng tình yêu này sẽ theo em cùng trời cuối đất. Em cũng cứ tin rằng lời anh nói: “Nắm tay em đi trọn cuộc đời” là sự thật. Vậy mà có một ngày, tình yêu ấy ra đi, cũng nhẹ nhàng như lúc nó vừa đến.
Anh đi rồi, em còn lại nơi này mà vẫn bần thần không hiểu mình vừa tuột mất tình yêu nơi đâu. Em miệt mài tìm lại trên con đường mình đã qua nhưng không còn tháy dáng hình anh ở đó. Anh cùng với những kí ức về một tình yêu ngọt ngào đã rơi xa em thật sự. Anh chia tay em nhẹ nhàng đến nỗi em vẫn không tin đó thực tế. Cái ngày em chợt nhận ra mất anh rồi cũng là ngày em chợt thấy tim mình đau.
Em đã không còn là cô gái hồn nhiên thủa nào nữa. Những ngọt ngào mà anh mang tới giờ găm lại nơi con tim em biết bao mảnh vỡ và nỗi đau. Em đã không còn có thể cười vang với cuộc đời. Anh đã cướp đi của em những ngày như thế. Anh đến phá vỡ vùng trời bình yên và tràn ngập tiếng cười của em rồi anh đi. Anh gửi lại một khoảng trời màu xám trong tâm hồn em.
Những cảm xúc giận hờn, ghen tuông, trách cứ năm nào khiến em yêu anh thì giờ đây mỗi lần nó ùa về lại chỉ khiến em thêm nhớ và thêm đau. Tình yêu này thật lạ. Nó đến khi em không ngờ và đi lúc em cũng không thể nào tin nổi. Ngày anh đi, em đã cố cười. Có lẽ vì thế mà anh tin em vẫn là cô gái năm xưa, cô gái anh từng ấn tượng để rồi yêu. Nhưng anh không hề biết rằng nụ cười đó là em cố tạo ra. Em không muốn anh thấy em khóc khi anh quay lưng đi vì điều đó sẽ chẳng thể thay đổi được quyết định của anh mà chỉ để lại trong anh một hình ảnh thật buồn về em. Dẫu rằng, cố tỏ ra là một người mạnh mẽ thật mệt mỏi biết bao.
Tình yêu của em và anh có quá nhiều bất chợt. Bất chợt anh đến, bất chợt em yêu, bất chợt trao nhau những ngọt ngào rồi… bất chợt anh đi… Giờ còn lại trong em là những nỗi đau bất chợt đến khiến em nhói buốt. Giờ điều mà em mong mỏi chính là trong những ngày buồn triền miên này, bất chợt một buổi sáng nào đó em thấy mình là cô gái năm xưa, bất chợt em hồn nhiên và yêu đời trở lại…
Theo Afamily
Đã sống thử nhưng tôi không muốn lấy anh
Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước khi tình cảm trong anh không còn?
Tôi không biết nên làm gì nữa vì cảm thấy bế tắc trong cuộc sống. Tôi đã từng yêu một người suốt 2 năm rất sâu đậm, đó là những ngày tháng hạnh phúc và đầy nước mắt, rồi đường ai nấy đi khi gia đình anh luôn phản đối tôi vì ở xa. Tôi vẫn nhớ và yêu anh lắm nhưng lại quyết định yêu một người khác để quên anh.
Có lẽ điều sai lầm nhất của tôi đó là đi yêu người khác. Tôi đến với người con trai bây giờ vì anh cùng quê với tôi, cũng gần nhà, bố mẹ anh rất quý và thương tôi, coi tôi như con dâu, mẹ anh dành nhiều tình cảm cho tôi nhất. Về phần anh, anh vẫn không quên được mối tình 5 năm, anh vẫn hay liên lạc với người ấy.
Điều sai lầm nhất của tôi đó là đến với anh để quên đi người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ trôi đi, anh không còn yêu tôi nữa. Tuy chúng tôi về sống cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, anh cũng không quan tâm tôi như trước. Anh và tôi đi làm trái giờ nhau nên khoảng thời gian gặp nhau rất ít. Tôi luôn quan tâm lo lắng cho anh, anh đi làm về muộn ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn đêm cho anh ăn và chăm sóc anh. Tôi không thuộc dạng khéo nhưng được mọi người nói là chăm chỉ, siêng năng và cũng xinh.
Ở với nhau nhưng chưa bao giờ tôi để anh đụng tới việc nhà, cái gì cũng đến tay tôi, mọi người bảo anh sướng khi yêu được tôi, nhưng anh lại không trân trọng điều đó. Chúng tôi cũng dự định cuối năm nay tổ chức đám cưới, nhưng liệu tôi có nên lấy anh khi tình cảm trong anh không còn? Dù tôi biết mình cũng không yêu anh nhiều, tôi lấy chồng cũng là kiểu nghĩa vụ của người con đối với gia đình, còn phần anh thì lấy tôi như thể là trách nhiệm với bố mẹ. Nhiều lúc muốn bỏ đi nhưng nghĩ về hai gia đình tôi lại thôi. Liệu tôi có nên lấy anh không hay đường ai nấy bước? Với tôi niềm tin vào tình yêu đã chết từ lâu rồi.
Theo VNE
"Anh cứ như kẻ biến thái ấy" Khi tôi ngỏ lời muốn được "yêu" em thì em vùng vằng bảo: "Em không thích, anh cứ như kẻ biến thái ấy". Duyên tình của cuộc đời đẩy đưa cho tôi được gặp em, một cô gái không đẹp nổi bật về hình thức nhưng lại rất cá tính và ăn nói dễ thương. Ở em có một sự thu hút lạ...