Một mình chăm mẹ chồng, anh em tôi định cho chị dâu nửa tài sản nhưng đổi ý ngay khi mẹ chị đến thăm
Em đừng bịa chuyện, ăn nói linh tinh. Không muốn cho chị phần đất thừa kế thì thôi đừng bán đứng danh dự của chị, mang tiếng ác đó.
Tuần trước chị dâu gọi điện báo tin mẹ sức khỏe yếu, sợ khó lòng qua khỏi. Ngay sau đó, 3 anh em tôi sắp xếp công việc để về thăm mẹ. Mấy tháng không nhìn thấy mẹ mà tôi xót quá, da dẻ xanh xao, còm nhom, khó nhọc mới nói được vài từ.
Nhìn thấy các con về đông đủ mẹ vui lắm nhưng toàn thân yếu ớt không thể ngồi dậy được, tay chân cử động cũng khó khăn, việc ăn uống và vệ sinh phải có người phục vụ.
Có lẽ các con về nên mẹ mừng và mỗi bữa ăn được tô cháo. Mẹ ăn được nên sức khỏe hồi phục nhanh chóng khiến anh em tôi rất hạnh phúc. Sau vài ngày ăn uống, xoa bóp, thuốc thang tốt, mẹ đã tỉnh táo và nói chuyện tươi cười với mọi người.
Hôm mẹ đẻ chị dâu đến thăm, tôi phát hiện ra 1 bí mật đau lòng. Trước lúc bà thông gia ra về, chị dâu lấy hộp thuốc bổ của mẹ chồng đưa cho mẹ đẻ. Biết mẹ tuổi già sức khỏe yếu, anh em tôi ở xa không chăm sóc được mẹ, thế nên thường xuyên mua thuốc bổ, sữa và tổ yến biếu. Chúng tôi cũng góp tiền để trả lương cho chị dâu phục vụ mẹ.
Hôm chúng tôi về trong nhà không có đồ bổ nào để cho mẹ ăn. Chị dâu nói là bà ăn uống hết rồi, không còn gì nữa. Lúc đó anh em tôi còn thấy hối hận vì mẹ ăn được mà không mua nhiều hơn cho bà dùng.
Vậy là những thứ chúng tôi gửi về bồi dưỡng cho mẹ chưa chắc chị dâu đã đưa cho bà ăn hay lại dấm dúi hết cho mẹ chị ấy. Cứ nghĩ đến đây là tôi giận không thể nói thành lời. Nhưng tôi chưa dám nói chuyện này cho ai biết, bởi mẹ tôi đang phải sống phụ thuộc vào chị dâu, chúng tôi ở xa không thể ở nhà chăm sóc mẹ được mãi.
Vài ngày ăn uống, xoa bóp, thuốc thang tốt, mẹ đã tỉnh táo và nói chuyện tươi cười với mọi người. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm kia, chị dâu bảo:
“Số chị không may mắn, lấy chồng được vài tháng thì anh mất. Cũng may có sự giúp đỡ của mọi người mà cuộc sống của 2 mẹ con chị được tươm tất. Nay sức khỏe bà yếu, chẳng biết sống chết ngày nào, mọi người ai cũng có chỗ ở đàng hoàng, sẽ không ai về quê nữa. Thế nên chị rất mong mẹ và anh em tôi cho tặng hết phần đất được thừa kế”.
Chị dâu vừa nói ra 2 anh trai của tôi đồng ý ngay nhưng tôi phản đối gay gắt. Tôi bảo:
Video đang HOT
“Vợ chồng con gái chị sống ở thành phố, bọn chúng đang phải thuê phòng trọ. Em sợ khi sang tên sổ đỏ cho chị rồi con gái con rể dụ dỗ ngon ngọt bán nhà lên phố ở cùng. Thế là đất đai của tổ tiên sẽ mất, những khi chúng em muốn về thăm quê không có đường về”.
Nghe tôi phân tích đúng nên anh trai cũng tán thành và đồng ý cho chị dâu nửa số đất của bố mẹ, phần còn lại để anh em tôi xây nhà lấy chỗ đi về. Đến lúc này, tôi mới nói ra con người thật của chị dâu. Tôi thuật lại việc đã nhìn thấy chị lấy thuốc bổ của mẹ chồng đưa cho mẹ chị ấy.
Tận mắt tôi nhìn thấy mà chị dâu còn đổi trắng thay đen, chị bảo:
“Lấy cái vỏ thuốc của bà nội đựng vài hạt bí đưa cho bà ngoại trồng. Chị lấy tính mạng của mình ra để thề với các cô chú, nếu chị làm sai sẽ bị phạt. Chị coi mẹ chồng như mẹ đẻ, không bao giờ có chuyện lấy đồ của bà nội cho bà ngoại. Sống thì phải biết trước biết sau, ai đi làm điều thất đức đó, phải tội chết”.
Chị dâu lấy tính mạng của mình ra để thề với chúng tôi chuyện chị không lấy thuốc bổ biếu mẹ đẻ. (Ảnh minh họa)
Tôi bảo rõ ràng nghe thấy chị nói:
“Mẹ mang về mà uống”.
Chị dâu gặt phắt đi:
“Em đừng bịa chuyện, ăn nói linh tinh. Không muốn cho chị phần đất thừa kế thì thôi đừng bán đứng danh dự của chị, mang tiếng ác đó”.
Lâu nay, tôi luôn coi chị dâu là mẫu người phụ nữ đảm đang tháo vát hiền thục và kính trọng hết mực. Mỗi lần về quê chơi, tôi luôn giấu chồng cho chị 1 khoản tiền để nuôi con. Nhưng bây giờ gia đình gặp chuyện, tôi mới biết bản chất con người của chị dâu không tốt đẹp mà là con người tham lam giả tạo.
Thấy tôi vạch tội, chị dâu giận dỗi nói không chăm sóc mẹ chồng nữa, phải đi trông nom cháu ngoại. Chúng tôi muốn thuê ai phục vụ thì thuê.
Trước tình hình căng thẳng, 2 anh trai bắt tôi phải xin lỗi làm hòa với chị dâu, nếu không tôi phải nghỉ việc về quê chăm sóc mẹ. Rõ ràng chị dâu làm việc thất đức, tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi cũng không thể bỏ việc về quê ở bên mẹ được. Theo mọi người tôi phải làm sao đây?
Nỗi khổ của người vợ có chồng trí thức, làm giám đốc
Mỗi lần đi làm về muộn, tôi lại nghe chồng đứng ở cửa càm ràm: 'Đàn bà mà tầm này mới đi làm về, con cái bỏ bê.
Phải biết sắp xếp công việc chứ, nhìn người ta kia kìa'.
Ban đầu, tôi coi đó là lời trách cứ bình thường, bỏ ngoài tai. Nhưng mỗi ngày cấp độ nhân lên, cộng với áp lực từ công việc, những câu nói ấy trở thành thứ bạo hành tinh thần đày đọa tôi. Đến mức, hôm nào có việc phải về muộn, tôi phải đứng ở bên ngoài hít một hơi thật sâu để chuẩn bị đón những lời cay nghiệt từ chồng.
9 năm làm vợ, sinh hai đứa con, tôi từng có lúc stress vì phải ở nhà quá lâu. Thật may nhờ một người bạn giới thiệu, tôi tìm được công việc. Tuy có vất vả, thi thoảng phải tăng ca nhưng mọi thứ tốt hơn rất nhiều so với việc quanh quẩn 4 bức tường. Tôi nhờ mẹ đẻ lên hỗ trợ trông cháu vì chồng không chịu cho thuê giúp việc. Ấm ức trong lòng nhưng chồng cũng phải chấp nhận vì lần này tôi không nhượng bộ.
Nhưng cũng từ ngày tôi đi làm, cuộc sống vợ chồng xảy ra nhiều mâu thuẫn. Chồng tôi luôn quan niệm, đàn bà phải chăm lo cho gia đình, chăm sóc chồng con. Anh hài lòng với việc mình đi làm còn tôi ở nhà lo con cái. Thế nhưng, mỗi lần việc lớn việc nhỏ, tôi cần tiền thì phải ngửa tay xin anh. Rồi lại một trăm câu hỏi đổ lên đầu tôi như: "Tiêu gì mà nhiều thế; lấy tiền làm gì; lại mang đi biếu nhà ngoại à; lại mua hàng online à, hay cho bạn bè vay?...".
Tôi thực sự thấy mệt rồi. Ảnh minh họa. Nguồn: Pxfuel
Nhiều năm qua, những câu nói ấy ám ảnh tôi cả trong giấc mơ.
Ai cũng nói, số tôi sướng vì lấy được người chồng trí thức, đạo mạo lại làm giám đốc, thu nhập cao. Đó là họ không hiểu, cuộc sống của tôi phải chịu những ngày tháng áp lực, mệt mỏi thế nào.
Nhiều hôm, cơm canh sẵn sàng nhưng đến bữa, chồng chỉ nhắn một chữ "bận" rồi mặc kệ mấy mẹ con bà cháu ăn uống với nhau. Sợ mẹ đẻ buồn, tôi không dám than vãn một lời, cố tỏ ra mình vẫn thoải mái với việc đó và còn nói lời bênh vực chồng. Nhưng anh không hiểu.
Khi tôi đi làm, anh bắt tôi phải sắp xếp công việc về sớm, anh không cho tôi đi liên hoan tiệc tùng với đồng nghiệp. Anh càng không chấp nhận tôi ăn mặc đẹp ra ngoài.
Lần đó, công ty kỉ niệm 10 năm ngày thành lập, tôi xin phép đi tiệc rồi về muộn. Vì khuya nên có vài người đồng nghiệp đưa về, cả nam và nữa. Vậy mà tối đó, tôi mất ngủ bởi những lời lẽ cay nghiệt từ chồng. Anh nói tôi không biết giữ thể diện cho chồng. Anh còn mua cho tôi cuốn sách dạy cách làm vợ, học đạo lý thủy chung của phụ nữ để tôi đọc. Đó là sự sỉ nhục với người vợ như tôi.
Hôm nay, tôi phát hiện sự thật sốc về chồng. Cứ 3 tháng, anh lại thay một trợ lý. Trợ lý của anh đều là các cô gái trẻ, xinh đẹp, mới ra trường. Anh cho họ cơ hội, đào tạo họ làm việc nhưng khi anh cảm thấy chán, ngắm đã con mắt thì anh tìm cách loại bỏ họ.
Trong điện thoại của anh còn lưu rất nhiều hình ảnh các cô gái xinh đẹp trên mạng. Anh cũng liên tục khen ngợi vợ của bạn bè, đồng nghiệp. Thậm chí cô hàng xóm mới chuyển đến cũng được anh khen ngợi hết lời dù chưa hiểu gì về họ.
Anh luôn dùng những người đó để chê vợ, bắt vợ nhìn người ta làm gương. Nhưng anh chưa từng nhìn những người chưa bằng vợ, nhìn những điểm mạnh của vợ để dành lời động viên, khích lệ. Gần 10 năm bên nhau, một lời khen vợ cũng chưa từng được thốt ra từ miệng của chồng.
Mỗi bữa cơm, anh chẳng nể mặt mẹ vợ hay các con, buông những lời giáo huấn đến đau đầu. "Làm đàn bà thì phải quán xuyến gia đình, làm tốt rồi thì hãy nghĩ đến việc khác. Con cái của mình, mình phải chăm, giao cho người khác cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa, phụ nữ thì phải giữ mình khi ra ngoài, đừng lúc nào cũng cười nói hơ hớ, bỗ bã vô duyên. Người ta cười vào mặt tôi chứ không cười vào mặt cô đâu".
Chưa kể, anh còn liên tục nhắc vợ phải sống tiết kiệm, chi tiêu hợp lý, không được biếu xén lung tung... Mà anh không hề để ý, cả năm nay, vợ chưa từng sắm một bộ quần áo mới.
Nói với vợ là thế nhưng khi có đồng nghiệp nữ gọi điện tới, anh lại vội đứng phắt dậy, buông những lời có cánh, ngọt ngào với người ta. Ra ngoài, anh ga lăng với tất cả phụ nữ còn vợ mình, mọi việc đến tay.
Đến nhà đồng nghiệp chơi, anh tự tay vào bếp, thể hiện mình là người đàn ông hoàn hảo, giỏi kiếm tiền, biết nấu ăn. Tất cả chị em, bạn bè ghen tị, chúc mừng tôi có được người chồng như ý. Thế nhưng ở nhà, một cái bát anh cũng không chịu dọn, cũng chưa từng đỡ vợ việc nhà, con cái cũng chẳng chăm. Đối với anh, kiếm tiền cho gia đình này, mang danh dự về cho vợ con đã là điều quá lớn lao mà anh phải làm.
Tôi tự hỏi, ngày trước anh yêu tôi và lấy tôi vì điều gì? Anh cũng từng hứa hẹn, thề ước rằng cả đời sẽ mang lại cho tôi hạnh phúc. Anh còn quỳ gối cầu hôn tôi ở không gian lãng mạn khiến bao người ghen tị. Thế mà giờ đây, anh trở thành một con người khác? Liệu có phải chức danh giám đốc, sự sĩ diện hão, hay những đồng tiền kiếm được từ chức danh ấy khiến anh tự cho mình ở địa vị cao hơn vợ?
10 năm bên chồng, tôi chưa từng cảm thấy mình là phụ nữ, được yêu thương và che chở. Khi tôi đề cập chuyện ly hôn, người thân đều choáng. Họ không tin tôi có thể bỏ một người chồng tốt như vậy. Bởi họ không thể hiểu được, có những thứ bạo hành tinh thần còn ghê gớm, khủng khiếp hơn cả bạo hành thể xác.
Anh ta kiếm được tiền, anh ta không đánh đập, không chửi bới tôi nhưng những lời "giáo huấn" anh ta dành cho tôi mỗi bữa cơm chẳng khác gì dạy một đứa trẻ. Tôi thực sự thấy mệt rồi...
Để tang vợ 3 năm mới đi bước nữa, trước ngày tái hôn tôi "quay xe" hủy hôn luôn Mất cả vợ lẫn con chỉ trong 1 đêm khiến tôi suy sụp hoàn toàn. Phải mất một năm sau mới vực dậy tinh thần trở lại công việc. Tôi vốn là người ham công việc. Ngược lại, vợ tôi hướng nội, lúc nào em cũng yêu cầu chồng phải dành thời gian bên vợ, trong khi tôi lại muốn phấn đấu nhiều...