Một lần giận vợ bỏ đi và 20 cuộc gọi nhỡ định mệnh
Điện thoại anh rung liên hồi, là chị gọi, anh mặc kệ. Anh dự định sẽ đi hết đêm nay cho chị biết sợ. Số cuộc gọi nhỡ tăng dần lên, anh vẫn kiên quyết không nhấc máy.
Ban đầu anh chỉ thiếu quan tâm, thiếu thăm hỏi một chút thôi vậy mà càng ngày anh càng coi như chị vô hình. (ảnh minh họa)
Anh và chị là tri kỷ, trưởng thành bên nhau rồi yêu nhau và lấy nhau. Vì bằng tuổi nên lúc nào anh cũng trẻ con hơn, suy nghĩ thiếu chín chắn hơn chị. Anh thích thế vì ở bên chị anh thấy an toàn lắm, chẳng phải lo toan điều chi. Một tay chị thu vén chuyện nhà cửa, anh chỉ việc đi làm, về đến nhà đã có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn. Chưa bao giờ chị để anh mó tay vào việc nhà, cũng chưa bao giờ anh phải nghe lời than vãn nào từ chị. Thế nên anh 35 tuổi, làm chồng làm bố rồi mà vẫn trẻ trung, phong độ và tung tẩy như cái thời thanh niên.
Cách đây 4 tháng, chị báo tin có thai với anh. Đứa trẻ thứ 3 này là ngoài dự tính của hai người nhưng anh vẫn vui. Có điều, lần mang thai này sức khỏe chị không được tốt, đau ốm liên miên, có lẽ vì chị không còn trẻ nữa. Chị hỏi anh có thể cáng đáng kinh tế gia đình được không vì chị muốn nghỉ ở nhà để dưỡng thai được ổn định. Anh đồng ý không chút nề hà. Nhưng khi ấy anh chưa mường tượng được gánh nặng kinh tế dồn lên một mình anh sẽ nặng nề thế nào.
Mới tháng đầu chị nghỉ việc, anh đã lao đao với những khoản thu chi đội lên. Anh sinh cáu kỉnh, gắt gỏng khi tiền cứ chưa chạm đến tay đã hết. Anh nhận thêm việc nhưng khối lượng khổng lồ khiến anh muốn phát điên. Mỗi lần về nhà, nhìn chị nằm trên giường thiêm thiếp ngủ quên cả tắt TV, anh thấy chị thật phiền phức. Thế là anh lạnh nhạt dần, luôn lấy cớ bận việc để khỏi phải ở nhà chăm sóc chị. Ngày nghỉ anh rủ bạn bè đi nhậu, mặc kệ chị có nhờ vả điều gì.
Chị biết hết nhưng chị nhắm mắt cho qua. Chị hiểu ông chồng của chị còn trẻ con và thiếu chín chắn lắm.
Nhưng chị không ngờ anh lại ngày càng vô tâm đến thế. Ban đầu anh chỉ thiếu quan tâm, thiếu thăm hỏi một chút thôi vậy mà càng ngày anh càng coi như chị vô hình.
Hôm đó, chị đi khám, bác sỹ cho vài loại thuốc bổ để an thai. Đến lúc thanh toán, chị phát hiện ra mình thiếu 100 ngàn. Chẳng biết làm thế nào, chị đành gọi điện cho anh mang tiền đến. Vậy mà chờ mãi, gần 3 tiếng sau anh mới có mặt dù nơi chị khám chỉ cách chỗ anh làm chưa đầy 6 cây số. Vừa đến anh đã quát tháo, mắng mỏ chị không ngừng. Anh vứt tờ 100 ngàn lên quầy thu ngân rồi lôi xềnh xệch chị ra ngoài. Chị kêu xóc bụng anh cũng không buông tay. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía anh và chị. Chị nén không khóc, cam chịu ngồi đằng sau xe anh, nghe anh tiếp tục sỉ vả, chửi bới.
Tối đó anh chị cãi nhau to, bỏ cả cơm tối. Anh giận quá, khoác áo lên vai rồi dắt xe đi thẳng. Chị ngồi bệt xuống sàn, đến lúc này mới cho phép bản thân bật khóc.
Anh ra quán bia, uống hết cốc này đến cốc khác. Anh thầm trách chị vì sao không chịu hiểu cho cái khó của anh, cứ luôn đòi hỏi hết thứ này đến thứ khác thật phiền phức. Điện thoại anh rung liên hồi, là chị gọi, anh mặc kệ. Anh dự định sẽ đi hết đêm nay cho chị biết sợ. Số cuộc gọi nhỡ tăng dần lên, anh vẫn kiên quyết không nhấc máy.
Anh lao vội đến vị bác sỹ đầu tiên bước ra, liên tục hỏi “Vợ tôi sao rồi bác sỹ? Cô ấy sao rồi bác sỹ?” (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thế rồi chị không gọi nữa. Anh nghĩ chị đã nản nên lại thấy hơi chạnh lòng. Nhìn đồng hồ đã gần 2 giờ sáng, anh thở dài, gọi tính tiền rồi lái xe về. Cổng nhà anh mở toang, nhiều người còn đang đứng lố nhố trong sân. Xe cứu thương vừa đến, còi hụ inh ỏi. Anh lạnh toát sống lưng, vứt xe một bên rồi chạy vào. Chị đã ngất lịm từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch, chiếc váy chị mặc nhuốm một màu đỏ thẫm. Anh run rẩy nắm lấy tay chị, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một cái tát khiến anh nổ đom đóm mắt. Bố anh đứng đó nhìn anh đầy phẫn nộ. “Mày làm cái gì mà giờ này mới về? Vợ mày nguy kịch mày có biết không?”.
Anh gục xuống trước cánh cửa phòng cấp cứu. Đã gần 2 tiếng trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì bên trong đó cả. Bố anh kể, ông bà đang ngủ thì nhận được cuộc gọi của chị, nghe giọng yếu lắm, không còn hơi nữa, chỉ còn nghe được có 4 chữ “Bố mẹ cứu con!”. Hai người chạy sang, may mà có chùm chìa khóa dự phòng nên mở được cổng, vào thì chị đã ngất từ lúc nào.
“Tao chưa từng thấy loại chồng nào khốn nạn như mày!” – Bố anh liên tục trách móc anh, khuôn mặt ông hằn lên vẻ giận dữ và cả lo lắng nữa. Chưa bao giờ anh thấy bố anh mất bình tĩnh đến như vậy.
Tờ mờ sáng, ca mổ mới kết thúc. Anh lao vội đến vị bác sỹ đầu tiên bước ra, liên tục hỏi “Vợ tôi sao rồi bác sỹ? Cô ấy sao rồi bác sỹ?”. Vị bác sỹ đẩy gọng kính lên, cất giọng ôn tồn: “Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi… nhưng đứa bé thì không giữ được.”
Anh bật khóc như một đứa trẻ. Sự vô tâm của anh đã cướp đi sinh mạng đứa con còn chưa kịp chào đời. Ngày mai khi chị tỉnh lại anh biết nói với chị sao đây? Tất cả là tại anh! Anh hối hận quá rồi…
Theo blogtamsu
16 cuộc gọi nhỡ và cái chết oan uống của người vợ
Ngày vợ mất, anh như hóa điên. Anh tự đổ lỗi cho mình trước cái chết của chị và có lẽ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Mỗi lần được bạn bè, họ hàng giới thiệu bạn gái, anh lại đây đẩy chối từ. Anh đã góa vợ 7 năm nay nhưng chưa bao giờ người ta thấy anh nói đến chuyện sẽ đi bước nữa.
Dường như nỗi đau từ cái chết của vợ vẫn chưa thôi rỉ máu trong trái tim anh. Ngày vợ mất, anh như hóa điên. Anh tự đổ lỗi cho mình trước cái chết của chị và có lẽ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Vợ anh mất bởi một vụ tai nạn giao thông, khi anh vẫn đang mê mải say sưa bên bàn nhậu với bạn hữu. Anh không gây ra cái chết cho chị, đó là một tai nạn mà không ai ngờ tới nhưng anh không bao giờ có thể chấp nhận được việc mình đã không có mặt bên vợ trong những phút cuối cùng của cuộc đời chị, khi mà chị cần anh nhất. Anh vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy.
Chị ra đi sau một tai nạn giao thông... (Hình minh hoạ).
7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được.
Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác, đời sốngcủa đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu nói hài hước nhưng đầy triết lý: "Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào", cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.
Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình.
Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý. Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị.
Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt.
Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên... Nhưng vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh.
Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về.
Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ "quản lý". Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu.
Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân (Hình minh hoạ).
Chán nản cảnh chồng vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề.
Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.
Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần khác. Càng về khuya, cuộc rượu càng vào hồi rôm rả. Khi rượu đã ngà ngà, những người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau, nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui.
Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị.
Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang chế độ im lặng rồi nhanh chóng đút lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa, vui vẻ.
Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối.
Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn.
Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông.
Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi rượu. Anh sực tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng rằng nó cũng đang rời bỏ anh.
Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết khi ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát.
Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: "Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh".
Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí.
Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Theo Phunutoday
Ân hận vì những cuộc gọi nhỡ để rồi vợ ra đi mãi mãi...! Những dòng chữ viết lên trang giấy trắng đã thấm nhòe, loang lố. Có lẽ chị đã quá tuyệt vọng với cuộc sống này, chị khóc nhiều. Chị không muốn mình là con búp bê trong tủ kính. Mỗi tháng, anh đưa cho vợ 30 triệu, anh nghĩ đơn giản thế là đủ mà quên rằng chị cần hơi ấm của người chồng....