Một lần đi qua nhau một đời để lạc
Một tình cảm đẹp có lẽ luôn phải chứa đựng cả đắng cay lẫn ngọt ngào. Giống như cách chúng mình thi thoảng bất đồng khi đụng phải một vài câu chuyện vặt vãnh. Tại sao chúng ta lại cư xử như thế? Vì không hiểu nhau, vì lòng ích kỷ hay đơn thuần chỉ là chút
Ở trên đời, niềm vui luôn dễ quên hơn là nỗi buồn.
Tôi vẫn nhớ bản nhạc tôi với anh nghe chung khi mọi thứ còn say đắm. Chúng ta đến và làm phiền nhau như thế, dễ gì mà lại buông tha! Chúng ta còn phải làm khổ nhau thật lâu, người khác làm gì có đặc quyền chen ngang vào những gập ghềnh của hai đứa.
Có khi nào anh thấy thoáng vui khi nghĩ về những mảnh ghép đứt đoạn chúng ta từng cùng nhau tô vẽ? Sau này, những điều diễn ra giữa chúng mình không còn khiến tôi phải “tự hỏi” nữa.
Tôi trả lời được rồi: ở một vài thời điểm, con người ta buộc phải lìa bỏ nhau, ngay cả khi niềm thương trong họ rất nhiều. Bởi vì đôi bàn tay họ đang mong manh để có thể nắm giữ. Vì những áp lực bên trong hai con người đã chất chồng qua nhiều ngày tháng, đè lên sợi duyên đó, làm nó đến lúc phải đứt ra.
Vì chúng ta của những ngày tháng đó chưa thể chủ động cho câu chuyện của mình, theo cách này hoặc cách khác.
Video đang HOT
Cả tôi với anh khi đó đều cần thêm những ngày yên ổn. Đi bên một người thật vui, nhưng đôi khi cảm giác đó cũng là mệt mỏi. Khi mà chúng ta không thể cùng nhau trong những nghĩ suy và thói quen. Chúng ta thậm chí đã nhiều lớn lớn tiếng với nhau vì những điều không đáng phải thể.
Vì quá yêu, quá cần một người mà muốn nhận được sự quan tâm đặc biệt. Vì tình yêu nhiều khi là thứ kiêu kỳ, đỏng đảnh mà cả tôi với anh đều chẳng thể nuông chiều. Thế rồi chúng ta hiểu sai người còn lại. Ai đi đường nấy, ôm vào lòng muôn nỗi ức.
Người với người, một lần đi qua nhau có khi là sẽ một đời để lạc.
Hai chúng ta nhận được gì, từ sau lần chia tay ấy? Đáy mắt anh khi nhớ về tôi là nỗi thương, niềm hận hay chỉ còn lại những thờ ơ. Đi qua thêm gập ghềnh sóng gió, chúng ta biết có nhìn nhau bằng thứ bao dung đã yên vị. Cảm xúc của anh ngày gặp lại, liệu rằng có như tôi đang đợi mong.
Tuổi xuân ấy, việc chúng ta đến bên nhau lắm khi chẳng cần là vĩnh viễn. Sóng gió ngược xuôi trong tình cảm luôn đến thật nhanh chẳng khi nào báo trước. Chỉ cần những ngày gần cạnh đó, chúng ta đã đối xử với nhau thật tử tế.
Nước mắt hôm nay có rơi cũng là những giọt nước mắt thơm mùi hạnh phúc. Rồi tình cảm ấy yên vị, nhìn thấy nhau mình hãy nói “cám ơn”!
Theo guu.vn
Chúng ta lướt qua đời nhau như những làn gió ngược chiều
Thật khó để nhận ra hiện thực, khoảnh khắc anh bước qua tôi không cảm xúc. Tôi vẫn nghĩ đó chỉ là một lần anh vô tình và vội vã. Tôi còn định giận anh một vài ngày. Rồi thì tôi ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh, bâng quơ nhận ra chúng ta đã xa rồi.
Ngày anh bước đi, tôi như kẻ mộng mơ ôm trong lòng những điều nhẽ ra nên là dĩ vãng.
Tình yêu đó dù ít dù nhiều thì cũng đã để lại những thói quen. Ngày hôm nay nụ hôn còn ấm bờ môi, những chiếc ôm còn chưa tan cảm giác được ghì siết. Ân tình đó tôi từng ngỡ sẽ giúp bản thân mình quên đi nhiều dang dở. Con người ấy tôi từng cảm nhận là một phước phận chưa từng xảy đến, giữa quá nhiều ngang trái đắng cay.
Tôi hỏi anh rằng: hai chúng ta quay lại có được không? Tiếng chia tay hôm đó tôi nói ra đâu phải vì chê anh còn khó khăn, cũng chẳng phải vì tôi không thấy anh trong những cố gắng. Phút giây mình im lặng, tôi biết anh đang lao theo những mệnh lệnh của tuổi trẻ. Những ngày bắt nhịp với công việc, cố gắng phát triển bản thân mình đến giấc ngủ còn không được đủ đầy.
Tôi chỉ không kịp nhận ra là anh đang dần quên tôi trong những ngày ấy, giữa những điều không trọn vẹn của hai đứa mình.
Chúng ta nói chia tay, ban đầu tưởng đùa nhưng hóa ra lại là thật. Có nhiều rạn vỡ cách rời phải rất lâu sau tôi mới hiểu. Khi tôi hiểu thì mọi chuyện đã đi thật xa rồi.
Bạn bè nói với tôi anh là người không đáng. Họ thấy tôi khóc, dù tôi thật lòng chẳng muốn thế. Rồi những ngày dài chỉ biết tới bia rượu. Những buổi sáng vẫn đến trường nhưng là trong bộ dạng thật thần thiếu ngủ, cùng lớp trang điểm vội để che đi dấu vết của nước mắt.
Chúng ta lướt qua đời nhau như những làn gió ngược chiều, vội vàng cuộn lấy, vội vàng mơ ước. Rồi thì lao qua nhau, không một góc cạnh nào cho ta quẩn lại một lần. Tôi nhìn thấy anh bây giờ chỉ có thể là trong nỗi nhớ, lần nào nhớ cũng chỉ thấy nước mắt. Những gập ghềnh đó, không có tôi có lẽ anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Những điều cần thiết cho bước đường sắp tới, hẳn anh sẽ mau chóng học được. Anh đừng bao giờ để quên ước mơ của mình giống với cái cách anh làm rơi tôi. Góc phố anh đến không có tôi đứng đợi thì sẽ là một người con gái khác, hạnh phúc vẫn sẽ hiện lên trên môi anh, chẳng có gì thay đổi.
Những tin nhắn muộn màng anh gửi đến chỉ làm lòng tôi càng xao động.
Anh nói rằng anh xin lỗi, anh hỏi về những điều tôi phải trải qua. Nhưng anh tuyệt nhiên không nói về một cơ hội cho hai chúng mình. Đó mới là điều tôi mong nhất.
Đoạn đường ngắn ngủi ấy, tôi nên gửi lại anh lời cảm ơn hay hờn trách.
Hay vốn dĩ thời điểm ấy mình không nên gặp nhau. Tôi vốn dĩ nên nuôi dưỡng ngây thơ với một tâm hồn khác?
Theo guu.vn
Bao giờ anh hết bận để ở bên em? Tự hỏi đến bao giờ anh mới hết bận, hết bận để yêu em? Và khi anh hết bận rồi, em cũng chẳng biết mình có thể đứng đợi anh nữa không. Bạn thân mến! Nếu như người ấy thật sự coi trọng bạn thì bận đến mấy họ cũng cố gắng dành thời gian cho bạn. Họ bận chẳng qua vì họ...