Một lần đến đón vợ, chồng kinh hãi hiểu vì sao con 3 tuổi vợ vẫn không cai sữa
Chị chẳng nói gì, anh lên giường, chị lại lấy nước ấm lau mặt cho anh. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống trong năm đầu tiên anh chị kết hôn.
Lấy được chị, ai cũng nói anh thật may mắn. Chị là người phụ nữ đảm đang, tháo vát, nhanh nhẹn còn vô cùng dịu dàng, hiền hậu nữa. Trước khi nhận lời làm vợ anh, chị đã có rất nhiều người theo đuổi nhưng chẳng ai trong số họ lọt vào mắt chị ngoài anh. Bởi vậy người ta mới nói anh thật may mắn. Nhưng anh không thấy vậy. Anh nghĩ rằng đó là quy luật bình thường và anh xứng đáng được hưởng nó. Anh là một người đàn ông tốt cơ mà. Nhưng đó là do anh tự nhận thôi chứ còn thực tế thì…
Anh tài giỏi, anh kiếm ra tiền nuôi vợ nhưng chị cũng đi làm, cũng đóng góp mọi khoản như anh. Cả anh và chị đều muốn có sự độc lập như vậy, vợ chồng mới tôn trọng được nhau. Nhưng còn về sự trách nhiệm…
Anh lúc nào cũng nói mình là người đàn ông trách nhiệm, nhất mực yêu vợ, thương con nhưng sự thực một tuần có 7 ngày thì có tới 6 ngày anh không ăn cơm tối ở nhà. Hôm nào anh về nhà sớm nhất cũng là 10 giờ đêm và lần nào anh cũng mang một lý do quen thuộc ra để nói với chị:
- Anh bận công việc, phải tiếp khách!
Chị chẳng nói gì, anh lên giường, chị lại lấy nước ấm lau mặt cho anh. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống trong năm đầu tiên anh chị kết hôn.
(Ảnh minh họa)
Chị mang thai, cái tin ấy khiến anh mừng lắm, nhất là khi đứa trẻ là con trai. Anh đã có người nối dõi, có thằng chống gậy rồi. Anh đi nhậu với bạn bè cũng có thể ngẩng cao mặt được rồi. Ấy nhưng, chị thay đổi còn anh vẫn vậy. Vẫn là những cuộc vui thâu đêm, có hôm tới gần sáng mới về. Chị vẫn đợi cửa anh để chăm sóc cho anh và lần nào anh cũng nói:
- Đợi làm gì, ngủ trước đi!
Những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi…
Chị trở dạ sinh con. Anh lao vội vào viện trong bộ dạng xộc xệch, hơi thở đầy mùi bia. Nhìn con trai, anh cười hô hố mà chẳng hỏi han được chị câu nào. Chị bắt đầu im lặng từ đó.
- Ông sướng thật đấy, vợ con rồi mà cứ như trai tân, muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi.
- Đương nhiên rồi, tôi có dạy vợ trị con mà.
Video đang HOT
Anh ngồi rung đùi cười sung sướng mà không biết rằng lúc đó ở nhà con anh đang sốt, còn chị, chị mệt rã rời mà vẫn phải thức lo cho con. Điện thoại của anh cũng đã vài lần hiện lên cuộc gọi nhỡ.
Anh cứ mải miết với những cuộc vui như thế, chẳng để ý gì đến chuyện nhà cửa, con cái và chị. Cho đến một ngày…
(Ảnh minh họa)
- Con 3 tuổi rồi mà sao em không chịu cai sữa đi. Lại còn suốt ngày không mặc áo ngực ra đường nữa. Đàn bà con gái ý tứ một tý đi đừng có làm anh mất mặt.
Con lớn tồng ngồng rồi còn bú mẹ, hư hết cả con. Anh thực sự bực bội khi thấy mấy gã hàng xóm cứ dán mắt vào vòm ngực thả rông của chị. Chị vốn là người con gái nết na, cẩn trọng ăn mặc lắm cơ mà. Sao sinh con xong lại đổ đốn ra thế này chứ? Có khi nào chị mặc thế này để dễ bề ngoại tình không? Chuyện con 3 tuổi rồi chị vẫn còn cho bú rốt cuộc có mục đích gì.
Anh đến đón chị nhưng không nói cho chị biết, anh muốn theo dõi chị làm gì ở cơ quan. Đứng sau cánh cửa phòng làm việc của chị, anh chết lặng khi nghe được cuộc nói chuyện ấy:
- Sao em không nói với chồng về chuyện em có khối u ở ngực. Em sợ phẫu thuật ư? Cứ cho con bú giúp thông tia sữa và thả rông mãi thế này cũng không hay đâu em.
- Chồng em bận mà chị, đợi anh ấy xong công việc đã mới đưa em đi được.
Anh sững sờ, hóa ra chị hành động lạ như vậy là vì lý do này. Câu “Chồng em bận” của chị khiến anh cảm thấy cay đắng. Đúng vậy, anh bận đến mức đó ư? Bận ăn nhậu, tán ngẫu với bạn bè trong khi người anh cần quan tâm, chăm sóc là chị thì anh lại bỏ qua. Anh chỉ biết hưởng thụ cuộc sống an nhàn mà chị mang lại chứ đâu có quan tâm nhờ đâu mà anh mới có được nó. Anh cười như diên dại rồi bật khóc nức nở. Thấy tiếng động, chị mở cửa rồi sững sờ khi thấy anh. Lần đầu tiên chị thấy anh khóc.
Anh lại gần, bất ngờ quỳ xuống, ôm lấy chị mà rơi nước mắt:
- Anh sai rồi!
Nhìn anh như vậy chị lại mỉm cười vì chị biết, cuộc sống từ hôm nay sẽ khác. Căn bệnh này đã có anh cùng chị vượt qua, chị chẳng còn sợ hãi hay lo lắng gì nữa. Chị tin sau hôm nay anh đã thay đổi hoàn toàn. Sẽ trở thành người đàn ông của gia đình, của mẹ con chị. Trong cái rủi cũng có cái may, cuộc sống này hãy cứ tin tưởng và hy vọng.
Linh Đan/ Theo Thể thao xã hội
Một lần đến đón vợ,chồng kinh hãi hiểu vì sao con 3 tuổi vợ vẫn không cai sữa và đi làm...
Con lớn tồng ngồng rồi còn bú mẹ, hư hết cả con. Anh thực sự bực bội khi thấy mấy gã hàng xóm cứ dán mắt vào vòm ngực thả rông của chị. Chị vốn là người con gái nết na, cẩn trọng ăn mặc lắm cơ mà.
ảnh minh họa
Lấy được chị, ai cũng nói anh thật may mắn. Chị là người phụ nữ đảm đang, tháo vát, nhanh nhẹn còn vô cùng dịu dàng, hiền hậu nữa. Trước khi nhận lời làm vợ anh, chị đã có rất nhiều người theo đuổi nhưng chẳng ai trong số họ lọt vào mắt chị ngoài anh. Bởi vậy người ta mới nói anh thật may mắn. Nhưng anh không thấy vậy. Anh nghĩ rằng đó là quy luật bình thường và anh xứng đáng được hưởng nó. Anh là một người đàn ông tốt cơ mà. Nhưng đó là do anh tự nhận thôi chứ còn thực tế thì...
Anh tài giỏi, anh kiếm ra tiền nuôi vợ nhưng chị cũng đi làm, cũng đóng góp mọi khoản như anh. Cả anh và chị đều muốn có sự độc lập như vậy, vợ chồng mới tôn trọng được nhau. Nhưng còn về sự trách nhiệm...
Anh lúc nào cũng nói mình là người đàn ông trách nhiệm, nhất mực yêu vợ, thương con nhưng sự thực một tuần có 7 ngày thì có tới 6 ngày anh không ăn cơm tối ở nhà. Hôm nào anh về nhà sớm nhất cũng là 10 giờ đêm và lần nào anh cũng mang một lý do quen thuộc ra để nói với chị:
- Anh bận công việc, phải tiếp khách!!
Chị chẳng nói gì, anh lên giường, chị lại lấy nước ấm lau mặt cho anh. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống trong năm đầu tiên anh chị kết hôn.
(Ảnh minh họa)
Chị mang thai, cái tin ấy khiến anh mừng lắm, nhất là khi đứa trẻ là con trai. Anh đã có người nối dõi, có thằng chống gậy rồi. Anh đi nhậu với bạn bè cũng có thể ngẩng cao mặt được rồi. Ấy nhưng, chị thay đổi còn anh vẫn vậy. Vẫn là những cuộc vui thâu đêm, có hôm tới gần sáng mới về. Chị vẫn đợi cửa anh để chăm sóc cho anh và lần nào anh cũng nói:
- Đợi làm gì, ngủ trước đi!!
Những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi...
Chị trở dạ sinh con. Anh lao vội vào viện trong bộ dạng xộc xệch, hơi thở đầy mùi bia. Nhìn con trai, anh cười hô hố mà chẳng hỏi han được chị câu nào. Chị bắt đầu im lặng từ đó.
- Ông sướng thật đấy, vợ con rồi mà cứ như trai tân, muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi.
- Đương nhiên rồi, tôi có dạy vợ trị con mà.
Anh ngồi rung đùi cười sung sướng mà không biết rằng lúc đó ở nhà con anh đang sốt, còn chị, chị mệt rã rời mà vẫn phải thức lo cho con. Điện thoại của anh cũng đã vài lần hiện lên cuộc gọi nhỡ.
Anh cứ mải miết với những cuộc vui như thế, chẳng để ý gì đến chuyện nhà cửa, con cái và chị. Cho đến một ngày...
- Con 3 tuổi rồi mà sao em không chịu cai sữa đi. Lại còn suốt ngày không mặc áo ngực ra đường nữa. Đàn bà con gái ý tứ một tý đi đừng có làm anh mất mặt.
Con lớn tồng ngồng rồi còn bú mẹ, hư hết cả con. Anh thực sự bực bội khi thấy mấy gã hàng xóm cứ dán mắt vào vòm ngực thả rông của chị. Chị vốn là người con gái nết na, cẩn trọng ăn mặc lắm cơ mà. Sao sinh con xong lại đổ đốn ra thế này chứ?? Có khi nào chị mặc thế này để dễ bề ngoại tình không?? Chuyện con 3 tuổi rồi chị vẫn còn cho bú rốt cuộc có mục đích gì.
Anh đến đón chị nhưng không nói cho chị biết, anh muốn theo dõi chị làm gì ở cơ quan. Đứng sau cánh cửa phòng làm việc của chị, anh chết lặng khi nghe được cuộc nói chuyện ấy:
- Sao em không nói với chồng về chuyện em có khối u ở ngực. Em sợ phẫu thuật ư?? Cứ cho con bú giúp thông tia sữa và thả rông mãi thế này cũng không hay đâu em.
- Chồng em bận mà chị, đợi anh ấy xong công việc đã mới đưa em đi được.
Anh sững sờ, hóa ra chị hành động lạ như vậy là vì lý do này. Câu "Chồng em bận" của chị khiến anh cảm thấy cay đắng. Đúng vậy, anh bận đến mức đó ư?? Bận ăn nhậu, tán ngẫu với bạn bè trong khi người anh cần quan tâm, chăm sóc là chị thì anh lại bỏ qua. Anh chỉ biết hưởng thụ cuộc sống an nhàn mà chị mang lại chứ đâu có quan tâm nhờ đâu mà anh mới có được nó. Anh cười như diên dại rồi bật khóc nức nở. Thấy tiếng động, chị mở cửa rồi sững sờ khi thấy anh. Lần đầu tiên chị thấy anh khóc.
Anh lại gần, bất ngờ quỳ xuống, ôm lấy chị mà rơi nước mắt:
- Anh sai rồi!!
Nhìn anh như vậy chị lại mỉm cười vì chị biết, cuộc sống từ hôm nay sẽ khác. Căn bệnh này đã có anh cùng chị vượt qua, chị chẳng còn sợ hãi hay lo lắng gì nữa. Chị tin sau hôm nay anh đã thay đổi hoàn toàn. Sẽ trở thành người đàn ông của gia đình, của mẹ con chị. Trong cái rủi cũng có cái may, cuộc sống này hãy cứ tin tưởng và hy vọng.
Theo Blogtamsu
Vợ mới sinh 3 ngày đã làm "chuyện đó" và cái kết kinh hãi khi chồng về bất ngờ Cưới nhau được 3 tháng thì Thắng chồng Thủy phải đi công trình xa. Biết vợ mới ở cùng mẹ chồng sẽ chịu nhiều áp lực nên Thắng chồng thường xuyên gọi điện về động viên vợ cố gắng. 5 tháng sau trong 1 lần chồng về nhà nghỉ tầm nửa tháng thì Thủy đã hạnh phúc khi biết mình có bầu. Thắng...