Một kí ức
Anh đã im lặng rời xa tôi, không một lời giải thích, không một lời từ biệt.
Tôi và anh là đôi bạn thân từ cái hồi còn lẽo đẽo trên chiếc xe đạp chở nhau đến trường. Năm tháng trôi qua, tình cảm trong sáng ấy lớn dần lên với bao mộng mơ đẹp đẽ. Bạn bè chúng tôi ai cũng nghĩ rằng, sau này tôi với anh sẽ là một đôi…
Tốt nghiệp THPT, cả hai cùng vào Sài Gòn lập nghiệp. Gia đình có điều kiện, lại học giỏi nên anh thi đậu vào một trường Đại học ngay trung tâm thành phố. Còn tôi chỉ học khá, lại là con cả trong một gia đình nghèo, đông anh em nên tôi không có điều kiện thi Đại học. Tôi xin vào làm công nhân cho một công ty ở quận Thủ Đức. Đồng lương ít ỏi hàng tháng, tôi gom góp gửi một phần về nhà phụ cha mẹ lo cho các em ăn học, phần còn lại tôi dành dụm để sau này có cơ hội sẽ thi Đại học hoặc học thêm một nghề gì đó. Vậy là chúng tôi xa nhau, mỗi người một cuộc sống học tập và mưu sinh. Dù vậy, chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau, động viên nhau cùng cố gắng cho cuộc sống mai này.
Vào những ngày nghỉ cuối tuần, được nghỉ học, anh lại đón xe buýt về dãy phòng trọ công nhân thăm tôi. Rồi anh dẫn tôi vào thành phố chơi, nơi có trường Đại học của anh, nơi đó có những giảng đường rộng thênh thang, cho tôi thả những bước chân thỏa thích.
Video đang HOT
Anh đã không đủ kiên nhẫn để vượt qua áp lực từ phía gia đình (Ảnh minh họa)
Chúng tôi âm thầm ngồi bên nhau dưới hàng ghế đá, kể biết bao chuyện vui buồn về cuộc sống xa nhà, về những dự định sau này của hai đứa. Anh ước về một giảng đường có tôi cùng đi chung. Và lần trú mưa chiều tháng 8 năm ấy, anh đã can đảm ngỏ lời yêu tôi. Một lời yêu thương chôn dấu biết bao năm trời mà cả hai đều chờ đợi. Ngày ấy, chúng tôi thật hạnh phúc, dưới hàng cây và giảng đường của anh… Một tình yêu đầu tiên vô cùng trong sáng.
Nhưng rồi sóng gió ập đến khi gia đình của anh biết mối quan hệ của chúng tôi và hết sức phản đối. Anh không nói nhưng tôi hiểu được lý do, bố mẹ anh không muốn sau này anh lại lấy một người không có tương lai, sự nghiệp như tôi, chỉ vì tôi là một đứa con gái làm công nhân. Mặc cảm, sụp đổ một thời gian khá dài. Nhưng sau đó, vì anh, vì tình yêu cả hai, tôi đã vực mình đứng dậy và phấn đấu để vào Đại học. Nhưng anh đã không đủ kiên nhẫn để vượt qua áp lực từ phía gia đình. Anh đã im lặng rời xa tôi, không một lời giải thích, không một lời từ biệt. Anh đã trốn chạy tất cả…
Thế mà cũng đã 4 năm trôi qua. Bây giờ anh đã ra trường và nghe đâu sắp sang Mỹ du học. Còn tôi đang là sinh viên năm cuối của một trường Đại học. Tôi đã thực hiện được ước mơ ngày ấy của cả hai, đặt chân trên những giảng đường. Nhưng mãi mãi, anh đã chẳng còn đi bên tôi. Hai giảng đường xa cách.
Theo 24h
Em là người có lỗi!
"Khẽ rơi bên đồi vắng, giọt sương mai còn vương lá cành, gió ơi xin nhẹ lướt, để thơm mãi nụ hoa. Vẫn trôi bên dòng sông,Thuyền ai hững hờ, Ta còn thương tiếc loài hoa đã ép trong tim".
Anh còn nhớ bài hát này không? "Cánh hoa ép trong tim", bài hát mà em và anh vẫn thường nghe bởi vì chúng ta đều thích nó. Giờ em ngồi đây, vẫn bài hát đó, vẫn ca sĩ đó, vẫn lời ca tiếng nhạc đó nhưng sao nó lại làm em rơi nước mắt, từng câu từng lời như vết dao đâm thấu trái tim em làm em đau buốt, bài hát thật buồn đúng không anh? buồn như câu chuyện tình của em và anh vậy. Đến giờ này đây em vẫn không thể hiểu nỗi tại sao em lại chia tay anh và bắt anh phải quên em đi trong khi tim em vẫn còn yêu anh nhiều đến thế, em biêt để quên đi một người là một điều thật sự khó, em đã làm anh buồn và đau lòng biết bao, nhớ ngày đó mình yêu nhau, trên bãi biển của Thành Phố Tuy Hòa thân yêu luôn có bước chân của em và anh từng đêm dạo bước, mình cúng nhau ngắm trăng sao và những tưởng sẽ không gì có thể làm ta xa cách được. Và rồi điều không thể đó lại biến thành điều có thể, em đã ra trường và rời xa mãnh đất Tuy Hòa thân yêu đó, rời xa bao nhiêu kỷ niệm và rời xa anh để bước chân vào cuộc sống bon chen, đông đúc nơi Phố Thị Sài Gòn này, em đã thay đổi, em đã sống không thật với lòng mình và đã lừa dối anh khi nhận lời yêu của một người con trai khác, em không muốn mình tiêp tục lừa dối anh nên đã chia tay anh, nhưng em đâu biết rằng em không thể nào hạnh phúc với người tình mới trong khi tim em lại luôn nhớ đến anh, và giờ em muốn quay lại thì đã muộn mất rồi, anh đã quên em.
Anh thường nói, người ta sống trên đời nên biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để mất đi rồi dù có hối tiếc thì cũng đã muộn màng rồi, em bảo anh em sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình trạng như thế. Vậy mà giờ đây, em đang trong hoàn cảnh như thế đó, em đã để mất đi cái quý giá nhất trên đời và suốt cuộc đời này em sẽ luôn sống trong hối tiếc. Anh bảo em "Em đã sống không thật với lòng mình, em như vậy có thấy dễ chịu hơn không?", em sao mà dễ chịu được chứ, em đã rất đau khổ vì đã để mất anh, giờ em có hối tiếc thì cũng đã muộn rồi, em làm sao có thể quên những ngày tháng tươi đẹp của một thời sinh viên đó, khoảng thời gian em hạnh phúc nhất đó là khi em có anh. "Sao bắc đẩu" em là " vịt mũi to" của anh đây, ông xã của em, đây là lần cuối cùng em gọi anh như thế, từ giờ em sẽ không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa, hãy sống tốt nha anh, chúc anh luôn hạnh phúc, vĩnh biệt tình yêu của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy hạnh phúc bên người con gái ấy Không gặp lại nhau có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống hiện tại của hai đứa mình. Trở về thăm ngôi trường cũ sau bảy năm trời xa cách mà tâm trạng em cứ man mác buồn. Được gặp lại thầy cô, bạn bè, được đi dạo quanh sân trường, sống lại cảm giác của một thời học trò ngây thơ và...