Một đứa con ra đời…
Nhiều người nói với bạn điều đó từ khi bạn mang bầu, và thực tế đúng là như vậy.
Tôi làm việc trong ngành giải trí. Cuộc sống của tôi từng là bận điên cuồng, đầy hưng phấn với những chuyến di chuyển liên tục bằng máy bay, ô tô, là làm việc đến khuya rồi ra ngoài uống cùng bạn bè, ê kíp, tiệc tùng với những người nổi tiếng. Tôi yêu cuộc sống đầy hưng phấn ấy, lúc nào cũng không đủ thời gian cho cả núi công việc, lúc nào cũng đầy hào hứng. Tôi từng lo sợ, rất sợ có con, sợ rằng đứa bé sẽ tước tôi ra khỏi cuộc sống hiện tại, sợ hơn nữa là, bước ra khỏi cuộc sống đó, tôi không còn là tôi.
Thế rồi tôi vẫn phải kết hôn, và có bầu. Dù muốn hay không, tôi dần phải rời xa những cuộc vui, dần giải phóng mình khỏi công việc để bước vào thời kỳ làm mẹ. Trong quãng thời gian chuyển giao đó, tôi nhận ra rằng, hóa ra mình rất yêu đứa bé. Tình yêu đủ lớn để tôi chuẩn bị tâm thế sẵn sàng cho một cuộc thay đổi lớn. Bất chấp điều mà thằng bé đã gây ra cho vòng eo của tôi, cái bụng nhẵn và săn chắc của tôi, đôi bàn chân tôi (trời đất có lúc nó trở nên mập ú vì ngậm nước), bất chấp cảm giác nôn nao khó chịu muốn ói vào mỗi sáng, bất chấp đau đớn khủng khiếp tôi phải trải qua trước khi gặp thằng bé, khi nó xuất hiện, tôi biết tôi yêu nó vô cùng.
Và thế là tôi “về hưu”, rời xa cuộc sống hào nhoáng tôi luôn tin là duy nhất hợp với mình, trong nỗ lực trở thành bà mẹ gần gũi, thân thương nhất của con trai. Ngập mặt trong bỉm sữa, tôi nhận thấy mình chỉ còn có thể theo dõi cuộc sống của các bạn bè, đồng nghiệp qua instagram hay facebook. Thế mà tôi ổn. Em bé giống như một quả bom nhỏ trong nhà, lúc nào cũng phải trông chừng. Và điều mọi người cảnh báo khi tôi mang bầu đã đúng, “khi một em bé ra đời, mọi ưu tiên của bạn đều thay đổi”. Đối với tôi lúc này, chẳng gì tuyệt vời hơn sinh vật bé nhỏ kia, nó đáng yêu và xứng đáng để tôi hy sinh tất thảy mọi thứ trên đời.
Tôi cũng nhận ra rằng thật tuyệt làm sao khi mình không còn phải quan tâm đến tin tức làng giải trí trong ngày như một phần tất yếu, không phải bận tâm chuyện làm việc cho kịp deadline, không cần phải lo buổi tiệc nào mình đã bỏ lỡ, bởi vì, “tại sao chứ? hiện tại ư?”. Hiện tại với tôi chỉ có thiên thần bé nhỏ. Bé ngủ có đủ thời gian mỗi ngày không, một cữ bú như vậy có đủ no và đủ lớn không. Mỗi khi bé hắt hơi sổ mũi là tôi lo sót vó. Thế mà tôi thấy vô cùng ổn. Những đêm mà mọi người đều đang ở ngoài tiệc tùng, vui chơi, tôi nhận ra mình cảm thấy rất nhẹ nhàng, không đến nỗi ghen tị như tôi vẫn tưởng. Tôi có một “tổ chim cúc cu” nho nhỏ, trong đó con chim bố hết lòng hỗ trợ tôi, còn con chim non phiền phức thì đáng yêu không tưởng!
Đêm nọ, một cô bạn cùng nghề đăng tải bức ảnh đứa con tuổi chập chững của cô ấy vịn thành cũi dò dẫm những bước đầu tiên, tôi nhắn cho cô ấy, đầy phấn khích: “Quá tuyệt bồ ạ!”. Rõ ràng đó là phần tuyệt vời nhất, và tôi không hề cảm thấy mất mát khi bỏ lỡ ánh đèn, tiếng nhạc, hơi rượu và sự hỗn loạn của những bữa tiệc đêm.
Theo Dantri