Một đoạn đường, một tình yêu
Đến khi nào em sẽ thôi khóc thầm mỗi đêm? Đến khi nào những ký ức buồn thôi dày vò em?
Ngồi một mình suy nghĩ về anh, em không ngờ anh lại là con người như thế, không dám đứng lên đấu tranh cho tình yêu của chúng ta, em thật sự thất vọng khi có một người yêu như anh. Em buồn quá! Đến khi nào thì nỗi đau này có thể nguôi ngoai? Đến khi nào em sẽ quên được hình ảnh của anh để trái tim em bớt đau hơn? Đến khi nào em sẽ thôi khóc thầm mỗi đêm? Đến khi nào những ký ức buồn thôi dày vò em?
Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau không? Đó là một cuộc gặp gỡ rất tình cờ của chúng ta. Hôm ấy xe buýt rất đông, nên không thể tránh khỏi chuyện đụng chạm và anh đã té vào người em. Lúc ấy em nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh mà em không thể trách anh một lời vì hành động đó. Sau đó anh mời em đi uống nước để nói thay lời xin lỗi. Tưởng rằng em và anh chỉ gặp nhau một lần rồi quên, và cũng sẽ giống như những người xa lạ vì chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây, cũng như chưa để lại số điện thoại liên lạc. Nhưng trái đất này có lẽ quá nhỏ, anh lại là anh trai của một người bạn học của em hồi cấp 3. Phải chăng từ giây phút đó em đã không còn thấy lạnh lẽo mà thay vào đó là sự ấm áp. Anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim bé nhỏ và mong manh này của em.
Em yêu anh và dành cho anh một tình yêu chân thật nhất, trong sáng nhất. Em luôn tin rằng em sẽ là người nắm giữ trái tim anh mãi mãi trong cuộc sống này. Em biết là cuộc sống có nhiều ngã rẽ bất ngờ nhưng em không nghĩ đến điều đó. Em không muốn tương lai của em sẽ sống trong chuỗi ngày đau khổ và lo lắng. Anh bảo em đừng suy nghĩ gì cả, mọi chuyện để nó tự nhiên y như cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa anh và em. Chúng ta gặp nhau trong sự tình cờ, yêu nhau trong sự tin tưởng và đến với nhau bằng niềm hy vọng.
Em không ngờ em lại trao hết tình yêu cho một người như anh (Ảnh minh họa)
Người ta thường nói tình yêu của thời sinh viên không bền vững, mười cặp yêu nhau thì có đến chín cặp tan vỡ. Em mong tình yêu của anh và em sẽ là cặp đôi còn lại, vì em không muốn chia tay người em yêu và tin tưởng nhất. Đừng buông tay em ra vì bất cứ lý do gì anh nhé, không có anh bên cạnh em chỉ có con đường là gục ngã anh có biết không?
Sự việc này đã xảy ra gần bảy tháng rồi mà em vẫn nhớ như in ngày chúng ta bắt đầu yêu nhau, không biết anh có còn nhớ không nhưng tình yêu của anh ra đi cũng như nó đến vậy đó. Tay em run, tim em đau thắt lại khi biết anh là con người yếu đuối như vậy, không dám đứng lên đấu tranh cho tình yêu của mình. Em không ngờ em lại trao hết tình yêu cho một người như anh. Con đường này là do em chọn em không thể cứ oán trách anh. Ai bảo em yêu anh nhiều quá? Ai bảo em chọn yêu một người không dám mạnh mẽ đấu tranh cho mình để em tự chuốc lấy đớn đau một mình?
Video đang HOT
Giờ đây thì em lại thấy mình quá nhỏ bé và bất lực trước những hành động không thể tha thứ của anh. Em sai rồi, em là người xấu xa nhất, ngu ngốc nhất… vì thế nên giờ em phải chịu tất cả như mọi sự trả giá? Mong rằng anh sẽ biết trân trọng hơn những giá trị mà cuộc sống này ban tặng cho anh! Đừng để khi mất đi rồi, anh mới biết mình đã có những gì!
Giờ đây em và anh chỉ là hai người xa lạ, không phải là bạn vì trước đây chúng ta là người yêu của nhau. Không thù hận nhau vì chúng ta đã từng yêu nhau mà chỉ có cách là hai người xa lạ để những tổn thương kia có thể phai nhạt theo thời gian, để thời gian xóa đi dấu vết cuộc tình xưa. Âu cũng là cách phổ biến nhất của những cuộc chia tay. Em và anh, hai con người đang đi trên hai con đường khác nhau, có thể nó cùng một con đường nhưng hai người đi về hai hướng khác nhau. Một đoạn đường, một tình yêu kết thúc như thế đấy.
Theo Buu Điện Việt Nam
Thầm lặng một tình yêu
Có một người đã luôn dõi theo cuộc sống của anh và yêu anh thầm lặng trong suốt bao năm qua
Chuyện tình yêu là đề tài muôn thuở khiến ai cũng trở nên khờ dại. Nó sẽ thành kỷ niệm, thành nỗi nhớ... hay trở thành bất cứ điều gì đó tuỳ tính cách và phụ thuộc vào quan điểm của mỗi người... Với người này có thể là sâu sắc nhưng với người kia là nhạt nhoà... Còn với tôi, dù đã đi qua rất nhiều thăng trầm của cuộc sống tôi vẫn không thể nào quên được kỷ niệm với người đàn ông đó.
Tôi không biết phải định nghĩa hay kể nó như thế nào bởi giữa tôi và anh chưa bao giờ chính thức kết thành một đôi. Có thể mọi người nói tôi mù quáng, điên dại... nhưng với tôi, tình cảm đó thực sự là thần tượng dù anh chẳng phải nghệ sỹ, cũng chẳng phải ngôi sao...
Với mọi người, có thể anh chẳng có gì là đặc biệt nhưng với tôi, anh là một cái gì đó thật cao và xa vời... Tôi chỉ dám nhìn và ngắm anh từ xa.
Một con nhóc học lớp 10 cũng biết yêu, biết xao xuyến khi nhìn thấy dáng anh thấp thoáng đâu đó. Tôi trẻ con đến mức chả bao giờ dám ngẩng mặt nói
chuyện cùng anh dù rất nhiều lần anh gọi hay bắt chuyện... Chúng tôi gặp nhau vào tất cả các buổi chiều trong một khoảng sân của nhà văn hoá chỉ để đánh cầu lông cùng các "bô lão" trong xóm.
Hết trận cầu là tôi lại lẳng lặng đi về trước dù anh luôn đến gần chuyện trò hỏi han... Tôi bẽn lẽn thẹn thùng với một người lớn hơn mình 4 tuổi. Ngại ngùng
vì tôi biết trong tôi đã dành cho anh tình cảm rất nhiều..
Tôi yêu anh vì nụ cười với 2 cái lúm đồng tiền rất duyên, yêu anh vì cái dáng chạy ục ịch, yêu anh vì cái tính pha trò hài hước khiến tất cả bật cười. Ba năm cấp 3, tôi yêu anh trong im lặng, vẽ ra những ước mơ sẽ ở bên anh. Tôi định sau khi tôi ra trường tôi sẽ nói với anh tất cả... nhưng khi tôi chưa kịp ra trường thì anh đã yêu người khác.
Tôi đau khổ, ôm mối tình câm lặng trong nhiều năm. Nhìn anh đèo người yêu, tay trong tay hạnh phúc khiến tôi ứa nước mắt. Tôi quyết định lao vào ôn thi để quên những gì thuộc về anh...
Ngày vác ba lô lên trường nhập học, tôi nghĩ anh sẽ là một miền ký ức xa xôi nào đó, mãi mãi không thuộc về tôi. Ngày anh gọi điện, tôi giật mình vì trước đyâ, chúng tôi chưa bao giờ liên lạc với nhau nhưng mọi thông tin về anh, tôi đều biết.
Trái tim anh chưa bao giờ thuộc về tôi (Ảnh minh họa)
Tôi hiểu vì sao lại có cuộc điện thoại này. Là vì anh đang cô đơn khi người yêu đi du học ở Trung Quốc. Tôi đón nhận nó với tất cả sự tự ái vì tôi hiểu, anh gọi điện chia sẻ với tôi chỉ là để lấp chỗ trống...
Buồn và hụt hẫng... Tôi chỉ gặp anh rồi lại xa rời anh dù anh rất muốn tôi nhận lời làm người yêu anh. Tôi không muốn là kẻ lấp chỗ trống đó nên tôi đã từ chối. Và cũng từ đó, anh không liên lạc với tôi nữa.
Tôi hiểu rằng, với anh, tôi chẳng là gì cả. Thế nhưng, sau mỗi lần gặp anh lại càng khiến tôi đau khổ và buồn hơn. Vậy mà tại sao tôi vẫn không thể xóa bỏ hình bóng của anh trong tim mình.
Rồi người yêu anh về nước khi kết thúc khoá học sớm hơn dự định. Tôi không biết lý do vì sao, chỉ biết họ lại tay trong tay nhau rất hạnh phúc. Một nỗi buồn lại xâm chiếm trái tim tôi... tôi tự hỏi, mình có đủ cơ hội, đủ thời gian để giành lại anh nhưng sao tôi không làm thế? Có lẽ không phải vì tôi quá tốt mà tôi hiểu, trái tim anh chưa bao giờ thuộc về tôi.
Khi anh đang hạnh phúc bên người khác thì giờ đây, tôi lại đang hối hận và đau khổ rất nhiều. Giá như ngày xưa tôi đủ dũng cảm đón nhận tình cảm của anh... thì giờ đây, anh đã là của tôi, chỉ riêng mình tôi thôi. Nhưng khi anh đã yêu người khác rồi thì tôi đến bên anh còn có ích gì nữa?
Càng ngày, tôi càng nhận ra rằng, tình cảm của tôi dành cho anh quá sâu sắc. Nó không phải là tình cảm trẻ con như tôi nghĩ. Tôi chỉ thấy tiếc vì mình chưa bao giờ dám sống thật với những cảm xúc của mình.
Giờ đây, cả tôi và anh đều đã có cuộc sống riêng. Anh đã có hai cô công chúa nhỏ xinh xắn, tôi cũng có hai cậu con trai kháu khỉnh. Chúng tôi đều rất hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình... nhưng những hoài niệm của tôi về anh mãi chỉ là những ký ức đẹp.
Chắc anh sẽ không bao giờ biết được, có một người đã luôn dõi theo cuộc sống của anh và yêu anh thầm lặng trong suốt bao năm qua. Dù sao đi nữa, tôi cũng mong anh sống hạnh phúc và vui vẻ bên gia đình, còn tôi... tôi mãi mãi chỉ là cô hàng xóm tốt bụng của anh mà thôi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu thơ ấu Có người nói tình yêu từ thời thơ ấu chỉ là tình yêu bồng bột nhất thời... ... nhưng nó có thể đi đến đích cuối cùng nếu hai người thật sự yêu nhau. Nếu chỉ xuất phát từ một tình yêu câm nín thì tình yêu đó chỉ là một tình yêu ảo mà thôi, ảo vì chỉ có một người biết,...