Một đêm “buông thả”, tôi không biết đã… ngủ với ai
Khi em nhận ra sai lầm của mình thì mọi chuyện cũng đã quá muộn. Em sợ hãi vô cùng và không biết phải làm thú nhận. Em không muốn mất anh ấy, càng không muốn bị mọi người cười chê. Nhưng giờ đây mọi thứ với em đang là một tai họa. Một tai họa mà em không biết phải làm thế nào để đối diện với nó.
Em năm nay 21 tuổ.i. Em được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, bố mẹ em đều là cán bộ nhà nước, sống rất nghiêm túc và luôn khắt khe với em. Em được giáo dục như vậy nên cũng sống chỉn chu. Em có người yêu được 3 năm rồi nhưng chúng em không hề đi quá giới hạn như biết bao bạn đồng trang lứa khác.
Anh ấy hơn em 2 tuổ.i, ở gần nhà em và tính tình rất hiền lành, mẫu mực. Yêu em anh ấy chưa từng đòi hỏi “chuyện ấy” vì biết em không thích. Chính vì điều đó mà em càng yêu anh hơn. Em có tình cảm với anh từ năm lớp 12 nhưng lên đến đại học chúng em mới chính thức yêu nhau. Hơn 2 năm sống ở thành phố, anh chính là người luôn ở bên động viên, an ủi em mỗi khi em cô đơn, nhớ nhà. Bố mẹ em cũng biết chuyện tình cảm của chúng em và thấy anh tử tế nên cũng rất ủng hộ. Có thể nói em đã có những năm tháng rất hạnh phúc khi bên anh.
Chỉ vì cãi nhau với anh, em đã buông thả bản thân dẫn tới mất đời con gái vào tay người khác
Em là người chung thủy trong tình yêu. Yêu anh em chỉ biết có một mình anh thôi. Em không hề đi chơi riêng với ai là nam giới, cũng khước từ mọi lời tỏ tình với mình dù thú thật xung quanh em cũng có rất nhiều anh chàng khá khẩm tán em. Em nghĩ mình yêu ai thì phải một lòng, một dạ với người đó nên tuyệt nhiên không có ý hai lòng. Lúc nào em cũng chỉ biết đến anh mà thôi.
Cho tới cách đây 1 tháng em và anh giận nhau. Em ghen bởi vì anh đi riêng với một chị cùng lớp. Hình như họ đi là.m tìn.h nguyện viên gì đó theo sự phân công của một tổ chức. Em chỉ lấy làm lạ là lại sao anh ấy lại chọn đi riêng với chị ta trong khi có rất nhiều người nam giới khác. Họ đi với nhau hai ngày ở khu trại trẻ đó nên em tức tối vô cùng.
Khi anh về chúng em đã cãi lộn. Anh giải thích thế nào em cũng không tin. Anh nói anh khôn làm điều gì khuất tất với em cả vì đi như thế tới nơi có cả một đơn vị ở đó đâu phải chỉ có hai người mà em nghĩ vớ vấn nhưng em vẫn không tin. Chỉ nghĩ tới việc anh đi riêng với một cô gái em đã không thể chấp nhận nổi rồi. Vì ghen tuông nên em đã gây ức chế cho anh.
Em băn khoăn không biết có nên thú nhận mọi chuyện với anh hay không?
Hai tuần sau đó anh giận em không thèm điện thoại, liên lạc. Em cay cú vô cùng. Em nghĩ rằng em đã vì anh bỏ qua bao cơ hội, em không giao lưu, kết bạn với bất cứ một người nam giới nào vậy mà anh lại phụ lại tình cảm của em. Quá buồn chán, hận tình, nghĩ rằng mối tình của mình sẽ chấm dứt tại đây nên em đã đi gặp một hội bạn để xả stress.
Video đang HOT
Em và đám bạn đó ăn uống, hát hò, say khướt. Em thực sự không nhớ nổi điều gì nữa. Trong đám đó em chỉ quen hai người bạn, còn lại là những người quen của bạn em. Em chỉ nhớ hôm đó tới nhà một người bạn để liên hoan. Sau đó em say quá không còn biết trời đất gì nữa. 9h sáng hôm sau em tỉnh dậy, thấy mình ngủ ở một phòng trong căn nhà đó. Bên cạnh em là có 2 người con trai. Còn em, lúc đó em không một mảnh vải che thân…
Em đa.u đớ.n vô cùng vì em hiểu điều gì đã xảy ra. Em không biết em đã làm “chuyện ấy” với ai trong hai người đó nữa. Em sợ hãi và hoảng loạn. Gần 1 tuần trời em không ra khỏi nhà, gặp ai em cũng thấy hãi hùng. Em nghĩ mình mang một tội lớn. Lúc đó em cũng mất hết lí trí, chỉ nghĩ đến cái thân mình nhơ nhớp, không còn trong trắng mà không nghĩ cách phòng ngừa.
Sau đó anh tìm gặp em. Anh nói rằng em đã suy nghĩ kĩ chưa vì anh còn yêu em và anh hoàn toàn không làm gì có lỗi với em cả. Em cứ ôm anh mà khóc. Anh nghĩ rằng em nhận ra sai lầm của mình nên đã bảo hai đứa bỏ qua, yêu nhau tiếp tục vì anh cần em rất nhiều. Nhưng anh không biết rằng em khóc vì em biết mình không còn xứng đáng với anh nữa.
Chúng em lại yêu nhau, anh yêu thương và chiều chuộng em hơn nữa. Từ trong lòng em vẫn tồn tại một nỗi lo mà em không biết phải giãi bày với anh làm sao. Giờ đây anh tốt với em, chúng em rất hạnh phúc nhưng em không biết mình có nên nói với anh về chuyện đó hay không? Liệu em nói ra anh có tha thứ cho em không hay là anh sẽ bỏ em, sẽ làm cho em bẽ mặt vì sự hư hỏng của mình. Nếu không nói thì em thấy mình có tội với anh. Anh đã giữ gìn cho em như vậy mà cuối cùng em lại buông thả để mất đời con gái vào tay kẻ khác. Nhưng nếu nói ra thì em lại sợ mất anh.. Em phải làm thế nào đây?
Theo VNE
'Hỏng đời' chỉ vì sống quá buông thả
Em lớn lên trong một gia đình nền nếp, được ăn học đàng hoàng nhưng em yêu cuồng sống vội nên giờ đời mới khổ.
Em là con gia đình khá giả, nền nếp nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh nên em tự cho phép minh yêu cuồng, sống vội... (Ảnh minh họa)
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đã suy nghĩ và phân vân rất nhiều mới quyết định viết lá thư này cho chị. Em mong chị cho em một lời khuyên để em thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc này. Giờ em hoang mang lắm!
Em năm nay 26 tuổ.i, em đã tốt nghiệp đại học. Em là con gia đình khá giả, nền nếp nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh nên em tự cho phép minh yêu cuồng, sống vội... Cách đây 2 năm em chia tay cuộc tình sinh viên. Em đau khổ và nghĩ sẽ không yêu ai nữa, không sống thử nữa... Em tìm đến một thành phố khác, tìm cho mình một công việc và tại đó em gặp anh.
Anh chỉ là người làm công nhân bình thường, không học hành giống em... Lúc đầu em đến với anh vì buồn chán, vì em muốn có người quan tâm, lo lắng cho em, vì em không chịu được cảm giác cô đơn khi đang ở nơi xa lạ. Em và anh yêu nhau, sống với nhau. Em lại sống thử. Chúng em yêu nhau, mà thật ra em cũng chẳng biết em yêu anh nhiều bao nhiêu, chỉ biết anh yêu em nhiều lắm.
Rồi những người xung quanh nói ra nói vào về anh với em. Rằng ở bên anh, em sẽ không có tương lai, nói nhà anh nghèo, anh lại không có học... Chúng em quen nhau được 6 tháng thì em có công việc mới ở thành phố. Em bỏ đi. Ngày đi em chẳng luyến tiếc gì anh, vì em biết anh yêu em nhiều lắm, nên em chẳng sợ mất. Có lẽ em lúc đó đang tìm cái gì đó mới mẽ hơn, cao hơn anh. Em đi mà chẳng nghĩ gì đến cảm giác của anh...
Khoảng hơn một tháng sau, em chia tay anh. Em xác định ở bên anh, em không cuộc sống giàu có như em từng sống... Anh không bằng ai, đi bên anh em thấy ngại. Em chia tay anh và tự trách mình sao lại làm anh khổ, sao lại làm anh đau, em sợ anh vì buồn mà không lo làm nhưng cảm giác đó chỉ được ít ngày, rồi cuộc sống làm em quên mất anh.
Được một thời gian, em trở lại nơi cũ để đi làm. Em về và cũng có tìm lại anh, nhưng được ít ngày rồi cũng lãng quên anh. Em lao vào công việc mới, em lao vào cuộc tình mới và hình như em không nhớ gì đến anh. Nhiều lần lên mạng em đọc được những tâm sự của anh, em biết anh còn yêu em nhiều lắm nhưng em không quan tâm, lâu lâu chỉ hỏi thăm nhau vài câu. Em ở gần anh hơn 1 năm mà chưa bao giờ em gặp anh, cũng chẳng cần gặp anh, vì em có người yêu mới rồi.
Mọi chuyện phức tạp lên khi em được chuyển vào công ty mà anh làm, không biết may mắn hay xui xẻo mà em làm chung bộ phận với anh, gặp anh hằng ngày. Lúc đó em cũng chia tay bạn trai, em lại cô đơn, và giờ nhìn anh khác lắm. Tuy vẫn là công nhân bình thường nhưng nhìn anh đẹp trai hơn, biết ăn măc hơn xưa,và quan trọng là anh có được nhiều người đeo đuổi và hình như anh cũng không còn yêu. Nhưng em lại muốn đeo đuổi lại anh, em muốn anh quay lại yêu em.
Lúc đầu anh nói chuyện bình thường nhưng sau khi biết em muốn quay lại anh không còn trả lời tin nhắn và nghe điện thoại của em nữa. Theo em biết anh không quen ai hết, trên mạng anh vẫn giữ hình em. Em cứ níu kéo nhưng anh nói không yêu em nữa, tình yêu đã hết... Em cố gắng níu kéo anh bằng mọi giá. Anh nói rằng không thể tha thứ cho em vì em đã bỏ anh theo người khác, chắc em cũng sống cùng với người đó. Nghĩ thế nên anh không chấp nhận quay về.
Tuy nhiên, vì em tìm mọi cách níu kéo nên cuối cùng anh cũng quay về. Chúng em thuê nhà sống cùng nhưng em có cảm giác anh chỉ bên em vì tìn.h dụ.c. Anh không cho ai biết chuyện chúng em đang sống cùng với nhau. Tới công ty anh không hề nói chuyện với em. Anh không quan tâm em, em khóc hay buồn anh cũng mặc kệ. Nếu em nói gì thì anh lại bảo không muốn ở cùng em nữa. Vì thế em sợ và im lặng.
Cảm giác của em hoang mang lắm. Có phải em đã sai khi cố giữ anh bên cạnh, cố níu kéo anh nên anh thương hại em, anh ở với em chỉ để thỏa mãn tìn.h dụ.c, khi nào anh chán anh sẽ bỏ em chứ bọn em không có kết quả gì đúng không chị? Em đã có gắng nói chuyện với anh nhưng không thành công, em sợ mất anh, sợ anh bỏ em thật. Em sống buông thả quá, nếu lần này mất anh, em có tìm được ai yêu em nữa không? Và em nữa, em có yêu anh không, hay vì sự cố chấp khi níu kéo không được nên em cố giữ mà không buông? Nếu yêu anh thì sau lúc trước em bỏ anh mà k lưu luyến? Em không muốn cứ sống với hàng đóng câu hỏi như vậy nữa. Em mong chị hãy giúp em! Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang hoang mang không hiểu nổi chính mình và tình yêu của mình. Em cảm thấy đau khổ khi bên người đàn ông đó nhưng em lại không muốn buông tay. Em không biết đó là vì yêu hay chỉ đơn giản là cảm giác muốn chiếm giữ. Em lo sợ nếu buông tay, em sẽ không tìm được người khác chấp nhận mình sau những cuộc tình chớp nhoáng và buông thả mà em đi qua.
Có thể con đường tìm tới hạnh phúc của em sẽ khó khăn hơn nhưng nếu em biết vươn lên, biết sửa chữa lỗi lầm thì em vẫn có cơ hội để tìm thấy người đàn ông đích thực mà mình yêu thương và yêu thương mình. (Ảnh minh họa)
Quả thực, đọc lá thư của em, chị cảm thấy rất nhiều tiếc nuối. Em là một cô gái có những điều kiện tốt nhưng cuối cùng em lại tự cho phép mình sống và yêu dễ dãi đến như vậy. Những gì em phải đối diện ngày hôm nay là hậu quả từ chính lối sống đó mà ra. Em không thể trách ai ngoài chính bản thân mình. Nếu em biết suy nghĩ, sống và yêu có trách nhiệm hơn thì em đã không đẩy cuộc đời mình vào tình thế bi lụy thế này.
Giờ đây, rõ ràng cuộc sống chung chạ giữa em và anh chàng ấy là điều rất không có lợi cho em. Anh ta đã bộc lộ rõ thái độ như vậy mà em vẫn cố tình muốn níu kéo thì em chỉ đang tự chuốc lấy đau khổ vào thân mình mà thôi. Hơn nữa, điều quan trọng chính là bản thân em cũng không xác định mình có yêu hay không thì chuyện sống cùng nhau như vậy là điều không nên. Khi người ta phải tự hỏi chính mình có yêu không thì tình yêu đó không hề đủ khiến bản thân họ tin. Như vậy, làm sao có thể bền vững và vượt qua mọi khó khăn cùng nhau được.
Lúc này, chị thành thật khuyên em nên chấm dứt mọi chuyện. Em hãy dọn ra ở riêng, học cách sống nghiêm túc, có trách nhiệm và biết suy nghĩ cho tương lai. Những sai lầm mà em mắc phải là bài học cho em sau này. Đừng vội vàng yêu, đừng vội vàng sống thử. Hãy nghiêm khắc với bản thân mình hơn. Có thể con đường tìm tới hạnh phúc của em sẽ khó khăn hơn nhưng nếu em biết vươn lên, biết sửa chữa lỗi lầm thì em vẫn có cơ hội để tìm thấy người đàn ông đích thực mà mình yêu thương và yêu thương mình.
Hi vọng em trưởng thành hơn sau những sai lầm như vậy. Chúc em mạnh khỏe!
Theo Eva
"Hỏng đời" vì sống quá buông thả Em lớn lên trong một gia đình nền nếp, được ăn học đàng hoàng nhưng em yêu cuồng sống vội nên giờ đời mới khổ. Chị Thanh Bình thân mến! Em đã suy nghĩ và phân vân rất nhiều mới quyết định viết lá thư này cho chị. Em mong chị cho em một lời khuyên để em thoát khỏi hoàn cảnh bế...