Một đêm “buông thả”, tôi không biết đã… ngủ với ai
Khi em nhận ra sai lầm của mình thì mọi chuyện cũng đã quá muộn. Em sợ hãi vô cùng và không biết phải làm thú nhận. Em không muốn mất anh ấy, càng không muốn bị mọi người cười chê. Nhưng giờ đây mọi thứ với em đang là một tai họa. Một tai họa mà em không biết phải làm thế nào để đối diện với nó.
Em năm nay 21 tuổi. Em được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, bố mẹ em đều là cán bộ nhà nước, sống rất nghiêm túc và luôn khắt khe với em. Em được giáo dục như vậy nên cũng sống chỉn chu. Em có người yêu được 3 năm rồi nhưng chúng em không hề đi quá giới hạn như biết bao bạn đồng trang lứa khác.
Anh ấy hơn em 2 tuổi, ở gần nhà em và tính tình rất hiền lành, mẫu mực. Yêu em anh ấy chưa từng đòi hỏi “chuyện ấy” vì biết em không thích. Chính vì điều đó mà em càng yêu anh hơn. Em có tình cảm với anh từ năm lớp 12 nhưng lên đến đại học chúng em mới chính thức yêu nhau. Hơn 2 năm sống ở thành phố, anh chính là người luôn ở bên động viên, an ủi em mỗi khi em cô đơn, nhớ nhà. Bố mẹ em cũng biết chuyện tình cảm của chúng em và thấy anh tử tế nên cũng rất ủng hộ. Có thể nói em đã có những năm tháng rất hạnh phúc khi bên anh.
Chỉ vì cãi nhau với anh, em đã buông thả bản thân dẫn tới mất đời con gái vào tay người khác
Em là người chung thủy trong tình yêu. Yêu anh em chỉ biết có một mình anh thôi. Em không hề đi chơi riêng với ai là nam giới, cũng khước từ mọi lời tỏ tình với mình dù thú thật xung quanh em cũng có rất nhiều anh chàng khá khẩm tán em. Em nghĩ mình yêu ai thì phải một lòng, một dạ với người đó nên tuyệt nhiên không có ý hai lòng. Lúc nào em cũng chỉ biết đến anh mà thôi.
Cho tới cách đây 1 tháng em và anh giận nhau. Em ghen bởi vì anh đi riêng với một chị cùng lớp. Hình như họ đi làm tình nguyện viên gì đó theo sự phân công của một tổ chức. Em chỉ lấy làm lạ là lại sao anh ấy lại chọn đi riêng với chị ta trong khi có rất nhiều người nam giới khác. Họ đi với nhau hai ngày ở khu trại trẻ đó nên em tức tối vô cùng.
Khi anh về chúng em đã cãi lộn. Anh giải thích thế nào em cũng không tin. Anh nói anh khôn làm điều gì khuất tất với em cả vì đi như thế tới nơi có cả một đơn vị ở đó đâu phải chỉ có hai người mà em nghĩ vớ vấn nhưng em vẫn không tin. Chỉ nghĩ tới việc anh đi riêng với một cô gái em đã không thể chấp nhận nổi rồi. Vì ghen tuông nên em đã gây ức chế cho anh.
Em băn khoăn không biết có nên thú nhận mọi chuyện với anh hay không?
Hai tuần sau đó anh giận em không thèm điện thoại, liên lạc. Em cay cú vô cùng. Em nghĩ rằng em đã vì anh bỏ qua bao cơ hội, em không giao lưu, kết bạn với bất cứ một người nam giới nào vậy mà anh lại phụ lại tình cảm của em. Quá buồn chán, hận tình, nghĩ rằng mối tình của mình sẽ chấm dứt tại đây nên em đã đi gặp một hội bạn để xả stress.
Video đang HOT
Em và đám bạn đó ăn uống, hát hò, say khướt. Em thực sự không nhớ nổi điều gì nữa. Trong đám đó em chỉ quen hai người bạn, còn lại là những người quen của bạn em. Em chỉ nhớ hôm đó tới nhà một người bạn để liên hoan. Sau đó em say quá không còn biết trời đất gì nữa. 9h sáng hôm sau em tỉnh dậy, thấy mình ngủ ở một phòng trong căn nhà đó. Bên cạnh em là có 2 người con trai. Còn em, lúc đó em không một mảnh vải che thân…
Em đau đớn vô cùng vì em hiểu điều gì đã xảy ra. Em không biết em đã làm “chuyện ấy” với ai trong hai người đó nữa. Em sợ hãi và hoảng loạn. Gần 1 tuần trời em không ra khỏi nhà, gặp ai em cũng thấy hãi hùng. Em nghĩ mình mang một tội lớn. Lúc đó em cũng mất hết lí trí, chỉ nghĩ đến cái thân mình nhơ nhớp, không còn trong trắng mà không nghĩ cách phòng ngừa.
Sau đó anh tìm gặp em. Anh nói rằng em đã suy nghĩ kĩ chưa vì anh còn yêu em và anh hoàn toàn không làm gì có lỗi với em cả. Em cứ ôm anh mà khóc. Anh nghĩ rằng em nhận ra sai lầm của mình nên đã bảo hai đứa bỏ qua, yêu nhau tiếp tục vì anh cần em rất nhiều. Nhưng anh không biết rằng em khóc vì em biết mình không còn xứng đáng với anh nữa.
Chúng em lại yêu nhau, anh yêu thương và chiều chuộng em hơn nữa. Từ trong lòng em vẫn tồn tại một nỗi lo mà em không biết phải giãi bày với anh làm sao. Giờ đây anh tốt với em, chúng em rất hạnh phúc nhưng em không biết mình có nên nói với anh về chuyện đó hay không? Liệu em nói ra anh có tha thứ cho em không hay là anh sẽ bỏ em, sẽ làm cho em bẽ mặt vì sự hư hỏng của mình. Nếu không nói thì em thấy mình có tội với anh. Anh đã giữ gìn cho em như vậy mà cuối cùng em lại buông thả để mất đời con gái vào tay kẻ khác. Nhưng nếu nói ra thì em lại sợ mất anh.. Em phải làm thế nào đây?
Theo VNE
Phút bừng tỉnh của cô gái xinh đẹp từng có quá khứ lầm lỡ
Tôi đã sống buông thả như thế cho tới ngày bị người vợ già nua của gã đầu hói đánh ghen, nhục mạ. Khi đó, tôi đang mang thai được 2 tháng.
Thực sự giờ đây, lòng tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Tôi không biết mình phải làm gì để xóa hết những vết thương, nỗi đau trong quá khứ. Dù đã cố làm những việc thiện, cố gắng chu toàn hương khói nhưng niềm thương nhớ 2 đứa con mà tôi đã tước bỏ đi thiên chức làm người cứ canh cánh trong lòng tôi.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình bố mẹ có điều kiện, nên từ nhỏ tôi đã quá quen với cuộc sống sung túc. Bố mẹ chưa bao giờ để tôi thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Bạn bè có, tôi muốn đều được bố mẹ dẫn đi mua hết. Đôi khi, tôi cứ nghĩ mình là một công chúa nên tôi luôn cố gắng đạt được hết những điều tôi thích.
Bố mẹ tôi giàu có, nhưng không phải là những người quan chức gì. Bố tôi kinh doanh hàng ngoại, còn mẹ tôi mở đại lý phân phối, bán hàng. Những món tiền kiếm được mẹ tôi gửi tiết kiệm và lo cho con cái ăn học. Khi gia đình đang tràn ngập hạnh phúc, bố tôi đột nhiên qua đời. Khi đó, tôi đang là cô sinh viên năm 2 một trường Đại học có tiếng ở Hà Nội.
Nỗi đau ấy cứ theo tôi đi suốt cuộc đời này, giày vò tâm trí tôi (Ảnh minh họa).
Không còn bố, mẹ con tôi dần rơi vào cảnh sống nghèo nàn thiếu thốn. Từ chỗ đầy đủ, không có tiền tiêu xài như trước, tôi phải vật lộn bươn chải đủ nghề. Nhưng rồi, chân tay yếu mềm, tôi làm ở đâu cũng được vài tháng. Cuối cùng tôi chạy bàn trong một quán ba. Vốn có ngoại hình xinh xắn, nên tôi có rất nhiều người theo đuổi.
Và rồi, tôi đã hiến dâng đời con gái của mình cho một gã đàn ông trung tuổi, đầu hói, nhiều tiền. Lần đầu ấy, tôi không cảm thấy hạnh phúc, mà vô cùng đau đớn. Tôi bị giày vò bởi rất nhiều điều. Có lẽ, tiếc nuối là cảm giác đau khổ nhất mà tôi trải qua lúc đó. Tôi ước, giá như thời gian quay trở lại tôi đã không làm thế.
Rồi tôi theo bạn bè xấu, trượt dốc vào những đêm vui chơi. Tôi đã sống buông thả như thế cho tới ngày bị người vợ già nua của gã đầu hói đánh ghen, nhục mạ. Khi đó, tôi đang mang thai được 2 tháng. Và rồi, tôi đã quyết định phá bỏ đứa con ấy, dù lão ta cố gắng nài nỉ cho tôi một danh phận "vợ bé". Nhưng tôi đâu cần cái danh phận ấy, cái tôi cần lúc đó là tiền.
Khi mất đi đứa con, lão ta cũng biến mất và không thèm quan tâm tôi nữa. Từ hôm đó, tôi lại cặp với Tuấn một gã trai hơn tôi 2 tuổi. Tuấn cao ráo đẹp trai và đậm chất chơi. Có lúc tôi tưởng chừng như mình đã yêu người đàn ông đó. Nhưng rồi khi tôi có thai, Tuấn đã bỏ rơi tôi với một câu nói phũ phàng "Cô là đàn bà mà không biết phòng tránh thì tự chịu lấy hậu quả". Nói rồi anh ta bỏ tôi lại một mình.
Tôi đã cố để đứng vững, tự nhủ mình sẽ làm mẹ đơn thân mà không cần tới cha nó. Nhưng rồi khi cái thai được 3 tháng, trong một phút lầm lỡ tôi đã nhẫn tâm tước đi quyền làm người của nó.
Sau lần đó, tôi đau đớn vô cùng, tôi đã dằn vặt bản thân bởi phút chốc tôi nghĩ tới những sinh linh đó cũng sẽ lớn lên thành hình hài như một con người thật sự. Tôi đã khóc rất nhiều, và rồi tôi quyết định vào chùa gửi gắm những đứa con của tôi và bắt đầu lại cuộc sống mới. Tôi đã lập những ngôi mộ gió để nhớ tới các con tôi.
Tôi khóc, khi nghĩ tới An An khi được 8 tuần tuổi, BuBu 12 tuần tuổi. Mỗi lần tôi bước chân vào bệnh viện, các bác sĩ họ đã nhìn tôi với ánh mắt đầy hờn trách. Những tiếng sợ sệt, những giọt nước mắt rơi trên má những cô gái ngây thơ, và những cô gái trải đời như tôi. Có lẽ, chúng tôi cùng chung một tâm trạng giống nhau, đau khổ, hụt hẫng.
Tôi đã khóc rất nhiều, và rồi tôi quyết định vào chùa gửi gắm những đứa con của tôi và bắt đầu lại cuộc sống mới (Ảnh minh họa).
Tôi chỉ có một mình, tôi đau đớn chỉ mình tôi chịu. Còn những người đàn ông đi qua đời tôi, họ không một chút thương cảm bởi trong mắt họ tôi chỉ là đồ chơi, là cô gái làm tiền hay cô ả lẳng lơ. Chưa một ai gọi điện hỏi han tôi cho tới sau này.
Tôi tốt nghiệp với tấm bằng Trung bình- Khá, và xin được việc ở một công ty du lịch. Cũng nhờ tiếng Anh lưu loát, cùng với khả năng giao tiếp hoạt bát, tôi sớm được lòng anh chị trong cơ quan. Tuy nhiên, tôi vẫn là một cô nhân viên sống khép kín, tôi không hòa đồng, không cởi mở.
Chính vì thế, tôi đã lọt vào tầm ngắm của anh - Trưởng phòng kế toán công ty tôi. Anh đã sưởi ấm trái tim tôi. Anh đã cho tôi biết thế nào là yêu thương, trân trọng. Trước khi kết hôn, tôi đã kể cho anh nghe cuộc đời của tôi, những gì tôi làm, tôi trải qua, còn anh đã đủ bình tĩnh, lý trí để tiếp tục yêu thương cô gái như tôi.
Sau 6 năm kết hôn, chồng tôi hiện đã là phó Giám đốc công ty, tôi có một cuộc sống đầy đủ, có nhà lầu có xe hơi, nhưng chưa một lần tôi quên đi quá khứ của mình. Mỗi dịp rằm, tháng Giêng tôi đều dành thời gian đi chùa, làm từ thiện để sưởi ấm những trái tim trẻ thơ ấm ấp. Trong phút chốc tôi nghĩ tới những đứa con của mình. Lòng tôi chỉ cầu mong sao các con tôi ở nơi xa ấy thấu hiểu và thông cảm cho người mẹ như tôi.
Tôi kể ra câu chuyện cuộc đời mình không phải để cầu xin sự tha thứ, cảm thông. Tôi chỉ hi vọng rằng, câu chuyện cuộc đời tôi sẽ là bài học đắt giá cho những cô gái trẻ sống vội, sống thoáng và yêu hết mình. Đừng bao giờ đi vào vết xe đổ như tôi các bạn trẻ nhé!
Theo Doisongphapluat
'Hỏng đời' chỉ vì sống quá buông thả Em lớn lên trong một gia đình nền nếp, được ăn học đàng hoàng nhưng em yêu cuồng sống vội nên giờ đời mới khổ. Em là con gia đình khá giả, nền nếp nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh nên em tự cho phép minh yêu...