Một câu chuyện về cuộc ly hôn chắc chắn sẽ khiến bạn rơi nước mắt
Đừng bao giờ tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử, đừng bao giờ từ bỏ nếu bạn vẫn cảm thấy mình làm được. Đừng bao giờ nói mình không còn yêu người đó nữa nếu bạn không thể buông tay.
Một căp vợ chồng đã lấy nhau được 20 năm thì quyết định ly hôn. Nguyên nhân là từ khi kết hôn hai người luôn cãi vã, bất đồng ý kiến, tính cách không hợp. Nếu không phải lo cho con thì hai người đã đường ai nấy đi từ lâu rồi. Dường như chỉ cần đợi con trưởng thành, không để cha mẹ phải lo lắng thì 2 người sẽ sống cuộc sống tự do của mình, không cần phải nhẫn nhịn những cuộc cãi vã vô nghĩa nữa.
Cuối cùng, họ quyết định ly hôn.
Sau khi kí đơn ly hôn, 2 người đi ra từ văn phòng luật sư, người chồng đề nghị: “Ăn cơm cùng nhau một bữa nữa nhé!”. Người vợ nghĩ rằng, tuy đã ly hôn rồi, nhưng hai người cũng không phải là kẻ thù, ăn bữa cơm cũng chẳng có gì không được cả. Vào nhà hàng ăn, người phục vụ mang lên một đĩa cá chua ngọt, người chồng liền gắp một miếng cá cho người vợ và nói: “Em ăn đi! Đây là món ăn em thích nhất mà.”
Người vợ lúc ấy đỏ hoe 2 mắt, nói: “Em thất vọng quá, tại sao anh cứ luôn khăng khăng làm theo ý mình, cái gì cũng tự mình đưa ra rồi quyết định, không quan tâm đến cảm nhận của em vậy. Kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào anh không biết cả đời này món em ghét nhất chính là cá sao?”. Lúc này người chồng cũng nghẹn ngào nói: “Em luôn không hiểu tình cảm của anh dành cho em, lúc nào anh cũng nghĩ phải khiến em vui thế nào, luôn dành cho em những gì tốt nhất. Em biết không, cả đời này món mà anh thích nhất chính là…cá chua ngọt.”
Hai người yêu thương nhau như thế, lại vì những vấn đề không hợp nhau mà chia cách. Đây là vấn đề tình yêu, hay là vấn đề về hôn nhân? Sau bữa ăn ấy mỗi người một ngả, anh đi đằng đông thì cô đi đằng tây, 2 người đều sợ mình sẽ hối hận, nên giao ước là trong 1 tháng sẽ không gọi điện cho nhau.
Người chồng đi được nửa đường thì có điện thoại gọi đến, là điện thoại của người vợ. Anh do sự rất lâu, cuối cùng cũng không nghe. Anh trở về nhà, cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được, trong lòng nóng như lửa đốt, dằn vặt vô cùng. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã gọi điện cho vợ thể hiện sự hối hận của mình.
Lại không có ai bắt máy cả. Sau khi gọi rất nhiều lần rồi, cuối cùng có người nhận, lại là giọng của 1 người đàn ông lạ: “Alo, xin chào!”. Trong lòng người chồng như có dao cắt, không cách nào giải thích được. Đang lúc giận dỗi toan cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: “Cho hỏi anh là ai vậy? Trong điện thoại rõ ràng hiện lên 2 chữ: “ông xã”.
“Alo, tôi là chồng cô ấy, anh là ai?” Trong câu nói biểu lộ rõ ý thách thức. “À, tôi là bác sĩ, mời anh nhanh chóng đến bện viện XXX ngay, vợ của anh bị tai nạn, hiện đang cấp cứu!” Lời bác sĩ như sấm đánh ngang tai anh, anh lao nhanh đến bệnh viện. Hóa ra sau khi 2 người chia tay ngày hôm đó, tinh thần cô ấy không ổn, lúc qua đường bị xe ô tô đâm vào. Người vợ trước khi bất tỉnh đã gọi điện cho chồng, nhưng anh lại không bắt máy.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, ông nhất định phải cứu cô ấy! Tôi năn nỉ ông!” Nói rồi, anh quỳ gối trước bác sĩ. Bác sĩ liền đỡ anh ta đứng lên, “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy, bây giờ đang phẫu thuật, đầu cô ấy bị va đập nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng trở thành người thực vật. Anh phải chuẩn bị tinh thần!”.
Video đang HOT
Người chồng hoảng hốt, bất an, anh cứ đi đi lại lại ở hành lang, “Nếu như cô ấy chết đi, tôi phải làm sao đây? Tôi làm thế nào mới đối diện được với chính mình?”
Đèn phòng cấp cứu đã tắt. Các bác sĩ đẩy cửa bước ra, 1 vị bác sĩ già nhất đến trước mặt anh, “Chúng tôi đã cố hết sức, cô ấy có lẽ không sống được đến sáng mai. Anh vào thăm cô ấy đi, chuẩn bị hậu sự! Cô ấy đã không thể nói được nữa rồi”. Anh dường như sụp đổ, đẩy cửa bước vào phòng.
Người vợ nằm trên giường đã không còn nhìn ra diện mạo, băng quấn quanh đầu chỉ chừa ra mắt và mũi. Người chồng đau như cắt, đến trước giường vợ nói: “Anh đến muộn mất rồi!” Nói chưa dứt lời, nước mắt anh đã trào ra. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, ngạc nhiên thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe ướt ướt, hai hàng nước mắt làm ướt vải gạc, miệng cô khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó.
Anh vội ghé tai sát vợ, giọng cô yếu ớt, ngắt quãng: “Em… đã điện thoại cho anh, chỉ là muốn… nói với anh, trong tủ lạnh có sủi cảo, còn giấy bảo hiểm và sổ tiết kiệm trong ngăn kéo, mật khẩu là ngày sinh của anh, còn có mì sợi mà anh thích nhất, còn có………….em…yêu………”. Chưa nói dứt lời, cô không còn nói được nữa. Cô cũng không thở được nữa rồi. Anh bật khóc nức nở. Đến lúc này đây cô vẫn nhớ căn dặn anh, nhớ tới món mì sợi! Kết hôn bao nhiêu năm, anh chỉ thấy cô ốm có 1 lần, mà món mì cô làm lại rất khó ăn.
1 tháng sau, người chồng mở giấy bảo hiểm trong ngăn kéo, ngày làm thủ tục bảo hiểm là ngày đăng kí kết hôn, người thừa hưởng tất nhiên là tên anh. Số tiền không lớn, chỉ có hơn 30 triệu, nhưng ở giữa có kẹp một tờ giấy ghi chú, “Chồng yêu à, lúc anh thấy tờ phiếu này có lẽ em đang ở thế giới bên kia rồi. Cho dù chúng ta sau này có thế nào, nếu có ly hôn thì em vẫn muốn anh biết, tình yêu của em với anh trước sau không đổi, thiên chức làm vợ em không tiếp tục được nữa, cho dù em đi rồi, nhưng số tiền bảo hiểm này sẽ thay em, phần nào tiếp tục chăm sóc anh, giống như là em vẫn ở bên anh. Trên thiên đường em sẽ cầu chúc cho anh, yêu anh!”
Đọc những dòng này, anh nấc lên, khóc không thành tiếng. Cô ấy trước khi chết vẫn muốn nói “Em yêu anh”!
Sinh mệnh mong manh như thế, ngắn ngủi như thế, vậy thì chúng ta có nói được bao nhiêu lần lời yêu thương? Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung một chút. Cảm thông một chút. Hiểu nhau một chút. Đừng để trong cuộc sống xảy ra những điều đáng tiếc như vậy. Nếu không thì bạn sẽ bỏ lỡ một người cả đời yêu bạn, cuối cùng chỉ nói được một lần câu “anh yêu em.” Lúc ấy thì có hối hận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nghe được lời bày tỏ yêu thương thêm lần nào.
Phải đối xử với bản thân mình tốt một chút vì đời người đâu có dài. Phải đối xử tốt với những người bên cạnh ta, vì kiếp sau đâu ai biết là còn có thể gặp nhau nữa hay không. Người ta nói: “Tu 100 năm được ngồi chung thuyền, tu 1000 năm mới cùng chăn gối”. Vậy nên, hãy biết trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và bình thường bên cạnh bạn.
Theo Thế giới phụ nữ
Rơi nước mắt biết lý do 3 năm chồng không động phòng
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không thể tin nổi. Hóa ra, anh làm như vậy để bảo vệ tôi mà tôi không biết.
Viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Dù cố không cho nước mắt chảy ra nhưng nó như không nghe theo lý trí nữa. Tại sao tôi lại phải chịu nỗi đau lớn thế này chứ? Nhìn chồng nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, tim tôi đau nhói. Giờ đây, tôi chỉ mong anh tỉnh lại, để tôi được nói tiếng xin lỗi.
Tôi lấy chồng được 3 năm nay. Nhưng chúng tôi chưa từng đụng chạm vào nhau. Nói ra thì xấu hổ nhưng nếu tôi không ngoại tình, có lẽ đến giờ tôi vẫn là gái trinh.
Chồng tôi là bác sĩ ở bệnh viện tỉnh. Còn tôi là giáo viên cấp 2. Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Ai cũng bảo tôi may mắn khi cưới được một anh chồng soái ca đúng chuẩn.
Chồng tôi vừa điển trai, lại giỏi và kiếm được nhiều tiền. Đặc biệt, cách anh ứng xử với bệnh nhân rất ân cần và chu đáo khiến ai cũng cảm phục. Anh mở phòng khám tư ngoài giờ nhưng nếu ai nghèo khổ, anh sẵn sàng cho không cả tiền khám lẫn tiền thuốc. Vì thế, phòng khám của anh thường rất đông người.
Ảnh minh họa
Ngày kết hôn, tôi hạnh phúc khoác lên chiếc áo cưới, cùng chồng bước vào lễ đường. Nhưng chiều hôm đó, sau khi nghe xong một cuộc điện thoại thì chồng tôi tỏ ra bồn chồn, lo lắng. Anh không vui vẻ như hồi sáng nữa. Tôi gạn hỏi thì anh bảo bệnh nhân gọi điện đến chúc mừng ngoài ra không có chuyện gì nữa hết.
Đêm tân hôn, tôi cố tình chọn một chiếc váy mỏng, đỏ rực. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tôi, chồng tôi có vẻ không hứng thú lắm. Anh ôm lấy tôi, hôn rồi bảo anh mệt, chuyện động phòng để hôm khác hãy làm. Cũng có chút buồn bã nhưng thấy anh mệt, tôi cũng không đành lòng ép buộc anh.
Cưới xong, anh cũng chuyển việc. Anh không làm ngoại khoa nữa mà chuyển sang phòng hành chính, công việc giảm tải hẳn một nửa. Anh nói như vậy để có thời gian chăm sóc gia đình.
Thế nhưng sau đó cả tuần, dù đêm nào tôi cũng cố gợi chuyện nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng. Ban ngày, anh chăm sóc tôi ân cần nhưng đêm đến, chúng tôi gượng gạo, thậm chí không thể nói chuyện bình thường với nhau.
Tôi đau khổ dằn vặt anh. Một hôm, anh đưa đơn ly hôn cho tôi, khi cuộc hôn nhân chỉ mới hơn 2 tháng. Cầm đơn, anh bật khóc xin lỗi tôi. Anh nói anh là gay, anh không yêu tôi nhưng buộc phải cưới tôi để che mắt mọi người. Anh cầu xin tôi buông tay anh để anh đến với tình yêu của mình. Tôi bàng hoàng thẫn thờ đến mức không thốt nổi một lời.
Hận chồng, tôi không chấp nhận ly hôn mà bắt đầu lao vào các cuộc ngoại tình chóng vánh, thậm chí cả tình một đêm suốt 3 năm. Để dằn vặt anh, tôi còn chụp hình cùng những người đàn ông đó, thản nhiên lưu trong điện thoại.
Đáp lại, anh chỉ lạnh lùng chứ không tức giận. Không trách móc, không ầm ĩ nhưng thái độ đó của anh cũng đủ khiến tôi đau lòng. Chồng tôi vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng, chiều chuộng tôi. Tôi cần gì, anh đều đáp ứng. Bên ngoài, nhìn chúng tôi vẫn rất hạnh phúc.
Suy cho cùng, tôi vẫn yêu chồng, rất yêu chồng nên không thể buông tay được. Tôi làm mọi cách để anh đau, để anh hiểu được cảm giác của tôi. Nhìn anh ngày càng gầy ốm, xanh xao, tôi lại cười tự mãn. Anh vì ích kỷ mà bắt tôi chôn vùi cả tuổi thanh xuân của mình, tôi trả thù anh như vậy vẫn còn nhẹ nhàng.
Ảnh minh họa
Một hôm, anh chủ động ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận được anh đang khóc. Nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng khóc.
Sau đêm đó vài ngày, tôi nhận được tin báo khẩn của đồng nghiệp anh rằng anh ngất xỉu trong lúc làm việc. Tôi vội vã đến ngay bệnh viện anh làm. Bạn anh bảo tôi phải thật bình tĩnh mới nói bệnh anh được. Và tôi như ngã quỵ khi biết anh nhiễm HIV. Tuy chỉ mới 3 năm nhưng bệnh lại rất nặng, có lẽ do tinh thần anh không tốt nên bệnh tái phát sớm.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, không thể tin nổi. Một đồng nghiệp cũ thuộc phòng cấp cứu kể tường tận cho tôi nghe. Hóa ra, cách ngày cưới của chúng tôi nửa tháng, anh từng tham gia cấp cứu, cứu sống một cậu bé 4 tuổi bị tai nạn giao thông. Lúc đó, vì quá vội nên anh không kịp đeo bao tay, trong lúc gỡ mảnh sắt ra khỏi ngực cậu bé, tay anh bị một vết xước nhỏ.
Sau khi có kết quả xét nghiệm máu của cậu bé, cả đội của anh đều bàng hoàng vì cậu bé bị nhiễm HIV di truyền từ mẹ qua. Mọi người đều phải thực hiện xét nghiệm. Cho tới buổi chiều ngày cưới, bệnh viện có kết quả.
Bạn anh nói, anh đau khổ lắm, bởi anh vẫn rất yêu tôi. Nhìn tôi hận anh mà hủy hoại mình, anh càng bế tắc hơn, chỉ muốn ly hôn, giải thoát cho tôi nhưng tôi không chịu.
Tôi nghe mà khóc không ra tiếng. Hóa ra, anh không phải gay. Anh làm như vậy để bảo vệ tôi mà tôi không biết. Tôi còn cố tình hành hạ anh để trả thù. Nhìn anh nằm thiêm thiếp trên giường bệnh mà tôi đau khổ quá. Tôi đã sai rồi nhưng phải làm sao để chuộc lỗi lầm với anh đây?
Theo afamily
Rơi nước mắt chuyện người vợ xin dừng cuộc hôn nhân vì không sinh được con cho chồng 7 tháng ly thân, mình gặp nhau ở tòa. Cho em xin lỗi đã giữ chân anh suốt 7 năm qua... Giờ thật sự hết rồi. Anh đã có cuộc sống riêng. Cũng đã có con rồi. Những gì của hai đứa, em cất hết vào trong ký ức...". Mới hôm qua, tình cờ xem lại đoạn clip trong chương trình Thay lời...