Một cái nắm tay
Trước từng cơn gió mùa muộn màng, em thấy lòng mình chông chênh quá. Đôi bàn tay lạnh buốt trở nên lạc lõng hơn, và cần biết bao một cái nắm tay thật chặt của anh.
Em không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu trong mùa đông này em ngơ ngác giật mình khi bước chân ra khỏi nhà mà không có bàn tay anh chào đón. Đôi tay gầy guộc, bé nhỏ của em như yếu đuối hơn bao giờ hết. Và rồi những ký ức ngày xưa như ùa về, hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vài tháng trước đây, em và anh vẫn còn tay trong tay đi dọc đường Thanh Niên. Thế mà giờ đây chỉ còn lại mình em, lầm lũi, cô đơn trên con đường quen thuộc.
Mình yêu nhau là nhờ cái nắm tay vô tình hai năm về trước mà anh vẫn thường nói là do duyên số. Trong một buổi xem phim với đứa bạn thân, đến đoạn chàng trai liều mình cứu người con gái anh ta yêu, trong khi tất cả đều nín lặng, nín thở theo dõi thì em hồi hộp quá mà nắm thật chặt bàn tay đứa bạn. Bộ phim kết thúc với hình ảnh hai nhân vật chính nắm tay nhau hướng về tương lai. Tới lúc đó, anh quay sang nhìn em cười nhăn nhó: “Móng tay em nhọn quá đấy”. Chuyện của chúng mình đã bắt đầu như vậy đó.
Tình yêu đến với em thật bất ngờ. Em không biết từ khi nào mình đã yêu anh. Trước đây, một cô gái mơ mộng là em luôn nghĩ, điều cần nhất là một bờ vai vững chắc để tựa vào khi mệt mỏi, cô đơn. Nhưng giờ đây, em biết có một điều vô cùng quan trọng là một cái nắm tay thật chặt. Em yêu cảm giác bàn tay mình được đặt trọn trong đôi tay ấm áp của anh. Em yêu mùa đông hơn, em thích những chỗ sang đường bởi khi ấy, anh sẽ lại nắm tay em thật chặt, rồi mình cùng bước qua.
Cứ thế, em mong chờ ngày tháng trôi qua thật nhanh để mùa đông yêu thương kéo theo những cơn gió lạnh tràn về. Lúc ấy, em sẽ cố tình để quên bao tay ở nhà, để được cảm nhận hơi ấm của anh khi cầm tay em bước đi thật lâu. Em sung sướng với cảm giác bàn tay anh cứ giữ thật chặt tay em trong túi áo khoác của mình.
Nhờ đôi bàn tay anh, chúng ta từ hai người xa lạ trở nên thân thiết như thể sinh ra là để cho nhau. Nhưng cũng đôi bàn tay ấy, cũng trong không khí se lạnh của đầu đông, đã buông tay em và xa em mãi. Chẳng có lí do gì cụ thể, chẳng hờn giận, tội lỗi, có lẽ là chúng ta không hiểu nhau.
Em luôn động viên và tự nghĩ mình sẽ đủ sức mạnh để vượt qua được cảm giác trống vắng khi thiếu đôi bàn tay nồng ấm kia. Nhưng rồi em biết mình đã sai. Em trách bản thân đã không thể dũng cảm để giữ lại bàn tay ấy. Để giờ đây, bàn tay em phải đơn độc trong những mùa đông tiếp theo.
Một cái nắm tay thật chặt có ý nghĩa biết bao với em trong cuộc đời này.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những lối mòn cũ kĩ
Anh ghét cái lối mòn cũ kĩ trên con đường trở về nhà, ghét những cái hỏi han nhàn nhạt của vợ: "Anh có mệt không? Em chuẩn bị nước cho anh tắm nhé?".
Giờ đây, lối mòn có bước chân của vợ và con đã trở nên xa lạ với anh...
Anh thử ngoảnh đi một lúc để quên cái thê giới mơ hô mà anh đã ân náu bây lâu anh mới thấy quý giá cái bầu không khí trong lành, mát dịu của riêng mình biết mấy. Nhưng anh đã không chọn cách chiêm nghiệm lại cuộc sống mà anh đi kiếm tìm niềm vui từ những khoảng trời khác. Đến khi quay trở lại, lối mòn dẫn về bầu trời ấy đã không còn nguyên vẹn...
Thời gian xoay lại những ngày quá khứ...
Ngoài trời mưa xối xả, lá xào xạc vì gió rung. Chỉ có anh và cô con gái bé nhỏ đang nghịch búp bê nhựa trong căn phòng rộng thênh thang. Vợ anh chưa tan sở làm. Đây là một trong những ngày hiếm hoi anh chờ vợ đi làm về vì ít khi vợ anh về muộn đến thế.
Anh nằm dài ra ghế xem Tivi. Một bộ phim tình cảm lãng mạn Hollywood mà nhân vật chính là nữ diễn viên xinh đẹp. Cô gái có bộ tóc vàng óng ả với nụ hôn nồng cháy giữa đêm mưa. Và chàng trai kia là một anh quét rác nghèo nàn... Anh đang mải theo dõi đến mức cô con gái phải khua tay trước mắt, anh mới trở lại thực tại để nghe câu hỏi của nó: "Bố ơi, sao mẹ lâu về vậy? Bố làm ngựa cho con cưỡi đi. Nhanh lên, bố...".
Anh nôi cáu: "Đi ra ngoài kia cho bố xem phim. Suốt ngày léo nhéo. Mệt...!".
Mặt cô bé ỉu xìu đi. Không để bố nói câu thứ 2, nó vội vã leo lên giường ngủ.
Còn anh, lại mải mê với những cảnh tượng tươi đẹp, nồng cháy trong phim. Bỗng dưng, anh thấy cuộc sống hiện tại của mình thật là nhàm chán. Giờ anh đã là một người đàn ông thành đạt, có địa vị trong xã hội, lại rất đỗi hào hoa, lịch sự. Nhưng anh cứ thấy thiếu thiếu một cái gì trong cuộc sống, một gia vị lạ mà cuộc sống của một ông chồng hàng ngày chỉ biết ăn một vài món do vợ nấu, chở con đi học và nhìn ngắm mỗi hình bóng đang già nua dần của vợ thật là nhàm chán.
Cuộc sống cứ xoay vần với những lối mòn cũ kĩ. Sáng dậy được uống một vài loại cafe từ bàn tay của vợ pha, nó cứ đều đều đắng - ngọt. Ăn những món ăn quen thuộc đến mất vị giác cảm nhận chính món ăn đó. Nghe con gái nũng nịu và trèo lên đầu, lên cổ đòi cưỡi. Đi trên con đường từ nhà đến công ty, từ nhà về quê rồi trở lại...
Nhìn đống lôn xôn những đồ chơi do con gái để lại, anh giơ hai cánh tay thât cao như rướn hêt sức lực đê đủ sức mạnh bật ra những quyết tâm: "Từ ngày mai mình phải sống cuộc sống trọn vẹn hơn".
Nói rồi, anh bỏ lại tất cả đi vào giường và ngủ. Để sáng mai tỉnh dậy đã thấy một tách cafe và một vài món ăn để trước bàn, cùng câu nói quen thuộc của vợ:"Chúc buổi sáng tôt lành, anh yêu!".
Anh cười với vợ trong một tích tắc rồi quay đi: "Hôm nay, anh có việc chút. Anh không ăn sáng ở nhà đâu. Em và con cứ ăn sáng đi nhé!".
Nói rồi, anh dắt xe quay đi...
Từ ngày hôm ấy, không bao giờ anh ăn sáng ở nhà nữa...
Anh chọn ăn sáng ở những nhà hàng đắt tiền. Uống cafe ở những quán có các cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp mời chào.
Mỗi buổi tan sở, anh tụ tập quây quần cùng đám bạn ở các quán bia ôm, karaoke giải trí. Anh ghét cái lối mòn cũ kĩ trên con đường trở về nhà, ghét những cái hỏi han nhàn nhạt của vợ: "Anh có mệt không? Em chuẩn bị nước cho anh tắm nhé?".
Anh thích chinh phục những điều mới lạ. Một cô gái vừa bước qua tuổi đôi mươi xinh tươi, mơn mởn sức sống, luôn cần được bờ vai che chở nhưng luôn tỏ ra bất cần. Anh thích cái cảm giác được gần gũi nàng, nghe nàng nói với thế giới nhỏ bé và lạ lẫm của nàng... Quan trọng hơn, anh thấy mình thật vĩ đại khi bên nàng, thấy cuộc sống đầy màu sắc, đầy niềm vui.
Nàng thích đi du lịch bằng xe máy để khám phá những vùng đất mới và anh thích thú được đến đó cùng này. Nàng chạy thật nhanh còn anh dùng hết sức lực để đuổi theo...
Nhưng con đường nào đi nhiều rồi cũng trở nên mòn mõi. Một ngày kia, nước mắt giận hờn của cô gái trẻ đã thành thông lệ, nụ cười đã trở nên toan tính. Công việc của anh ngày càng ngưng trệ...
Ngày anh bị đuổi việc trót nhầm lẫn trong một dự án bạc tỷ, nàng đã rời xa anh mãi mãi...
Bỗng nhiên, anh thấy nhớ con đường mòn cũ kĩ đã quen bước chân mình. Anh trở về. Con đường cũ kĩ vẫn vậy, hai hàng hoa sữa đã bắt đầu tỏa hương ngào ngạt. Ánh hoàng hôn từ phía xa xăm hắt lại. Mặt trời tròn ửng hồng và bầu trời trong xanh vời vợi.
Anh đứng trước cổng nhà miệng mà nước mắt cứ từ từ rơi. Thèm một tiếng goi: "bố", một lời hỏi han đến từ hơi thở quen thuộc: "Anh khỏe không?".
Người hàng xóm nhìn anh bằng con mắt lạ lẫm: "Sao anh còn ở đây? Tôi tưởng bà cụ nhà anh ốm nặng?".
Bất thần, anh vội vòng xe quay lại. Con đường mòn vẫn đưa anh đi giờ đã trở nên xa lạ, cái cảm giác xa lạ quá đỗi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ mong một chút bình yên Ngồi đọc mấy bài báo về kẻ thứ 3, bỗng dưng mình thấy buồn, thấy chơi vơi quá, mình sợ sự chia ly quá, rất sợ. Mình sợ cho cái gia đình bé nhỏ của mình, vì nó chông chênh quá. Tại sao con người rắc rối vậy, sao lại yêu nhau rồi lại làm cho nhau đau khổ, rồi lại chia tay,...