Mong tìm được một bến bờ hạnh phúc
Tôi không muốn lấy một người chồng như thế. Cái tôi cần là hạnh phúc.
Tôi năm nay 22 tuổi. Tôi đang học cao đẳng kinh tế ngành kế toán, tháng 6 này tôi ra trường. Gia đình tôi bình thường không giàu cũng không nghèo, nhưng bố mẹ tôi đã bỏ nhau, tôi ở với mẹ. Nhưng mẹ tôi cũng không quan tâm đến tôi lắm, nói chung từ bé đến lớn, tôi cũng không được hạnh phúc, không có được tình cảm của bố mẹ nhiều.
Năm nay tôi mới 22 tuổi nhưng tôi rất muốn lấy chồng, tôi muốn có một gia đình hạnh phúc được mọi người quan tâm lo lắng nhất là người mình yêu.Tôi đã yêu anh ấy gần 6 năm, từ lúc tôi học lớp 10 cho đến bây giờ. Anh ấy năm nay 28 tuổi, cũng làm kế toán cho công ty nhà anh. Nhưng mới đây mẹ anh cũng đã giao công ty cho anh. Anh hay cục tính dù vậy, rất quan tâm đến tôi vì anh biết hoàn cảnh của gia đình tôi và lo cho tôi rất nhiều thứ. Nhưng thời gian dần trôi đi, anh không còn quan tâm đến tôi như trước, tôi cảm thấy thế và rất buồn. Tôi đã nói với anh những suy nghĩ của tôi và mong anh sẽ quan tâm tôi hơn nhưng không, anh vẫn vậy.
Yêu nhau đã lâu tôi cũng không muốn vì mấy chuyện vớ vẩn mà chia tay, tôi cũng bỏ qua, cũng không muốn nói đến. Nhà anh rất giàu, mẹ anh là người chủ trong gia đình vì mẹ anh làm nên tất cả. Nhà anh có 2 anh em trai, anh cả thì đã lấy vợ và có con. Mẹ anh rất hợp với anh. Anh đã đưa tôi về ra mắt nhà anh khi chúng tôi yêu nhau được một năm. Nhà anh đúng là khác nhà tôi hoàn toàn, khác tất cả so với những nhà bình thường nữa hành động và thái độ cũng khác. Nếu chúng tôi lấy nhau tôi sẽ về nhà anh làm kế toán cho công ty nhà anh.
Video đang HOT
Nếu không có gì thay đổi tháng 8 âm này chúng tôi sẽ làm đám cưới. Nhưng mới đây chúng tôi đã cãi nhau chỉ vì anh nói tôi mấy câu gay gắt. (ảnh minh họa)
Những lần có hai đứa, anh đã nói mẹ anh muốn tôi phải như này phải như kia. Nói chung là đòi hỏi tôi theo ý bà. Chuyện tôi phải về nhà anh làm là cũng do ý mẹ anh muốn vậy. Nếu tôi mà làm ngoài mẹ anh sẽ nói nhà đầy việc không làm còn ra ngoài làm, mà anh thì rất nghe lời mẹ. Tôi cảm thấy rất áp lực và nhiều lúc cũng đã muốn chia tay nhưng tôi không thể làm được vì tôi rất yêu anh.
Nếu không có gì thay đổi tháng 8 âm này chúng tôi sẽ làm đám cưới. Nhưng mới đây chúng tôi đã cãi nhau chỉ vì anh nói tôi mấy câu gay gắt. Tôi bảo anh nói nhiều, anh đã cáu và nói tôi: mày thế này mày thế kia. Anh đã sưng “mày tao” và thể hiện cử chỉ khiến tôi thấy sợ và đã nghĩ đến chuyện không thể lấy anh làm chồng.
Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng chưa biết phải làm thế nào? Gia đình tôi và gia đình anh hoàn toàn khác nhau, một trời một vực. Anh có bố mẹ đầy đủ, thương yêu anh lại giàu có. Còn tôi, bố mẹ đã bỏ nhau, gia đình cũng bình thường, không được sự quan tâm của bố mẹ. Thật sự tôi chỉ muốn tìm một người chồng có việc làm ổn định, biết thương yêu quan tâm, lo lắng đến tôi, hiểu tôi và thông cảm cho tôi. Tôi không muốn lấy một người chồng như thế. Tôi đã nghĩ như vậy và cái tôi cần là hạnh phúc. T ôi không muốn quãng đời còn lại phải sống trong đau khổ và ân hận. Tôi không biết mình đòi hỏi như thế có quá đáng không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chạy trốn
Em đã cắt phăng mái tóc một thời nâng niu, chăm sóc. Cả nhà chẳng ai hiểu khởi nguồn của quyết định đó, bởi từ bé đến giờ em vẫn thích vuốt ve nó và thường mỉm cười tự hào mỗi khi được người khác khen. Chính em cũng hụt hẫng khi nhìn những sợi tóc nằm ngổn ngang trên sàn, như thể mình vừa mất đi một thứ vô cùng thân thiết. Nhưng, em đã làm, làm thật, chỉ để cho mình hoàn toàn khác đi...
Khi anh rời xa em, tình yêu đầu tiên của em vỡ ra tức tưởi, hụt hẫng, đau khổ, em muốn mình sẽ khác hoàn toàn để anh chẳng thể nhìn lại em như những ngày còn yêu. Bắt đầu là mái tóc. Anh vẫn thích mái tóc em, lần nào đi chơi cũng muốn em buông lỏng để mái tóc tung bay theo gió. Đó là lý do lớn nhất để em "trừng phạt" nó. Tóc em nhanh chóng được nhuộm vàng, cũn cỡn, xa lạ. Những móng tay vốn được tỉa tót cẩn thận, sơn bóng, anh hay cầm và khen "búp măng" cũng bị em cắt ngắn hết. Rồi quần áo, giày dép, cách đi đứng, chuyện trò... từ phong cách dịu dàng, thùy mị chuyển ngay sang bụi bặm, "đường phố". Chẳng phải em không ngỡ ngàng trước sự thay đổi của mình, nhưng em cố chấp nhận, để không là mình nữa. Với em lúc ấy, không còn là mình mới chứng tỏ mình đã đứng dậy, bước đi theo hướng không có anh.
Không chỉ ăn mặc, mọi thói quen sinh hoạt của em cũng thay đổi hoàn toàn. Em vốn thích nghe và ngâm nga theo những tình khúc tiếng Anh bất hủ, từng coi các bài hát ấy như người bạn tâm tình chia sẻ mọi buồn vui, cũng đã cùng anh lắng lòng trong một vài giai điệu quen thuộc. Thế nên, khi cất hết các đĩa nhạc tiếng Anh, xóa mọi bài hát trong máy, dặn lòng không bao giờ nghe lại, em chẳng phải không trống rỗng, hoang mang. Bỏ thói quen nghe nhạc, em bỏ luôn cả văn thơ, sợ nhớ rằng anh và em đã từng cùng nhau mê đắm những tác phẩm văn học. Em tìm đến những cuốn sách, tạp chí giải trí để thỏa mãn thói "háu" đọc của mình. Mỗi lúc nhớ khắc khoải những cuốn sách đã từng gối đầu giường, em lại phải tự trấn an rằng "không được, như vậy là đầu hàng, mình phải khác, thật khác". Câu "bùa chú" ấy có thể khiến em quay đi và tạm thời không nhìn lại.
Những mối quan hệ với em cũng trở nên dễ dãi hơn. Em đi chơi với những người bạn không thật sự quen chỉ để làm mình thay đổi. Dù các cuộc nói chuyện đó phần đông là tầm phào, nhạt nhẽo, không chút hứng thú, thậm chí mỏi mệt, em vẫn mặc, vẫn ép mình vào những lần gặp gỡ ấy. Em luôn gồng mình lên, để thật khác xưa. Ngay cả những quyết định, em cũng làm trái ngược hoàn toàn ý mình, cố gắng trở thành một người xa lạ...
Nhưng, cứ lặp đi lặp lại những xa lạ, buồn chán đó, chao ôi, em mệt mỏi vô cùng. Nhìn mình trong gương, sự thay đổi miễn cưỡng khiến em bật khóc. Em chẳng còn nhớ anh, chỉ thấy nhớ chính bản thân mình. Em đã tìm mọi cách để trốn anh, trốn kỷ niệm, và lớn nhất, là chạy trốn chính em. Nhưng, cái con người xa lạ trong gương, ngay trước mặt em - không niềm vui, không hạnh phúc, chỉ đầy hoài nghi, vô cảm - đã "tố cáo" rằng: em đã sai, sai thật. Sờ lên mái tóc cũn cỡn bằng những ngón tay vụng về, xấu xí, em nhớ quay quắt cô bé ngày xưa và bắt đầu cuộc hành trình tìm lại chính mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xót xa thấy chồng "vui vẻ" bên bồ Tôi đã sốc khi nhìn thấy cảnh chồng và người đàn bà khác đang ở trong phòng trọ. Từ khi lấy chồng, có con, tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì được chồng yêu thương, quan tâm hết mực. Tôi nhớ ngày chuẩn bị sinh con, anh bế tôi chạy vội sang phòng hộ sinh, cả đêm hôm đó hồi hộp thức cùng...