Mong muốn lớn nhất của đời chồng tôi là…được làm phụ nữ
Đầu tiên phải nói chồng tôi và tôi đều ê sắc ế gặp nhau rồi kết hôn vội vã chỉ trong vòng một tháng sau cuộc gặp gỡ giới thiệu chớp nhoáng của một người bạn . Tôi 30 còn anh 36 tuổi. Phải thừa nhận cũng chính mong mỏi cháy bỏng, khát khao được làm mẹ mà tôi nhanh chóng kết hôn với anh.
Khi tuyên bố sẽ kết hôn và gửi thiệp cưới đến các đồng nghiệp, bạn bè, ai ai cũng sửng sốt và nhìn tôi chằm chằm. Rồi chỉ sau tuần trăng mật chưa đầy hai tháng, tôi thông báo đã có thai, mọi người vẫn còn sửng sốt và đều bảo “Tình yêu, hôn nhân của tôi nhanh như tên lửa”.
Tháng 6 năm ngoái, tôi đã hạ sinh thành công một cháu trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Tự nhủ thầm, một đứa con được sinh ra càng thắt chặt thêm sợi dây và tình cảm giữa hai vợ chồng. Khỏi phải nói, tôi hạnh phúc đến cỡ nào. Cảm ơn đời, cảm ơn anh đã đến bên tôi và giúp tôi trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất.
Nhưng cái hạnh phúc tưởng chừng đơn sơ ấy chẳng kéo dài lâu. Đúng vào ngày 5.6 vừa rồi – ngày mà con trai tôi tròn 1 tuổi, lời thú nhận của chồng đã đẩy tôi từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
“Niềm hy vọng và mong muốn lớn nhất của anh là… được làm người phụ nữ. Nhưng Thiên Chúa đã chẳng công bằng khi sinh ra anh trong hình hài của người đàn ông. Từ khi biết sự thật về giới tính của mình, anh đã quá chán nản khi sống cuộc sống không phải là mình. Anh cũng là đứa con trai duy nhất của gia đình, lòng hiếu thảo và trách nhiệm nối dõi đặt lên vai vô cùng nặng nề. Cảm ơn em đã đến và cho anh điều đó. Giờ anh quyết định mình sẽ trở thành phụ nữ và sống thật với bản thân. Anh biết quyết định này thật chẳng công bằng với em, Thực sự là khó khăn. Nhưng cứ kéo dài mãi cuộc hôn nhân này, cả anh và em đều chẳng hạnh phúc”.
Video đang HOT
Khi nói ra những lời ấy, chồng tôi đã quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ. Nhưng ngoài quyết định của anh ấy rằng muốn trở thành phụ nữ, mọi câu chuyện khác của anh gần như tôi chẳng nhớ hết được anh đã nói gì bởi lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, những giọt nước mắt cứ rơi dài khiến tôi còn chẳng nhìn ra được cái gì.
Giờ tôi đang nghĩ đến việc đến thưa sự thật câu chuyện với bố mẹ chồng cầu xin họ giúp đỡ, cũng là giúp cho đứa cháu trai đích tôn của họ. Tôi còn chẳng biết phải làm gì. Năm nay tôi ngoài 30 tuổi, nghề nghiệp thì làng nhàng trước giờ chủ yếu chồng tôi làm kinh tế chính trong gia đình. Cuộc sống vẫn còn chặng đường dài phía trước, liệu người đàn bàn như tôi và “một người phụ nữ” có sống được với nhau cả đời?.
Theo VNE
"Em đừng ép con..."
Thêm một bữa như bao bữa "đàn áp" khác, em cứ liên tục dọa nạt, hấm hứ bắt con ăn một bát cháo đầy, để rồi con oạc ra, nhà cửa bẩn thỉu, ầm ĩ tiếng khóc gào lẫn tiếng quát. Nhìn bát cháo ấy anh còn phải trợn mắt, thấy căng thẳng nữa là...
Ông nội được hôm đến chơi thấy thế mắt như ngấn nước bảo: "Có bắt tao ăn tao cũng khóc".
Anh nhăn nhó góp ý thì em vùng vằng: "Em không muốn lần nào về quê mọi người cũng nhòm ngó, rồi mắng thẳng mặt là lười, vụng không biết chăm con, nuôi con còi".
Em sợ dạ dày con bé lại, mất phản xạ thích ăn nên phải bắt, lý lẽ ấy của em anh không phục, anh nghĩ chính việc nhồi ăn phản khoa học của em mới khiến con sợ hãi đến mức nhìn bát cháo là hoảng. Ăn là bản năng sống, có cái bản năng để tồn tại mà trẻ còn không có thì sau nó có thể làm nổi cái gì.
Trẻ ăn hấp thụ được hay không còn là do cơ địa, có phải béo mập là tốt đâu, con mình không hề bị suy dinh dưỡng, lại nhanh nhẹn, ít ốm vặt anh thấy thế là được, muốn cầu toàn hơn cũng khó. Cơ thể con sẽ tự biết được lượng thức ăn cần tiếp nhận... Em kiên quyết không tin cái "lý thuyết suông" ấy của anh.
Hôm vô tình đọc câu chế: "Trẻ em như búp trên cành/ Bị ăn bị học bị hành muốn điên" anh đọc mà vừa cười vừa buồn. Em biết không, dạo này mấy chị phòng anh có con đang học tiểu học suốt ngày thấy hỏi cách giảm cân cho cả con trai lẫn con gái. Hậu quả của những ngày các chị ấy chạy đua rồi bày cho nhau cách để ép con ăn cho mập mạp, dễ thương. Giờ có đứa chả biết ăn gì mà bụng cứ vươn ra dài hơn mặt, lúc nào cũng no kênh lên mới yên tâm đến trường.
Có đứa cho về hè với ông bà chỉ một tháng cho ăn uống thả phanh lên những hai cân, nhìn nó ục ịch, không chạy được, đi bộ một tí là thở dốc, cả ngày chả học hành được gì chỉ nghĩ đến ăn, anh nghe còn thấy hốt hơn.
Anh thấy em đã quá chú ý đến việc người khác nghĩ gì, nếu thế thì mệt thân lắm, cần phải biết chắt lọc thông tin, mà em cũng rút kinh nghiệm, đừng khuyên ai trừ khi người ta hỏi mình.
Con mình thế nào mình biết, rồi em sẽ thấy còn nhiều việc "lực bất tòng tâm" nữa cơ, làm sao mình ăn hộ hay hấp thụ hộ con được, con là một cơ thể, một con người hoàn toàn độc lập cơ mà. Nó vác được hai mươi cân thì để nó tự vác ngần ấy thôi, việc gì cứ nghe người khác khoe con nhà người ta vác được những ba mươi cân mà về bắt con mình è cổ ra làm điều tương tự.
Nhìn rộng xa hơn, việc này còn liên quan đến tương lai học hành của con nữa. Theo anh mình không nên ép con học, chỉ đưa con vào khuôn khổ, kỷ luật tạo thành thói quen học hành, không lang thang chơi bời, còn việc tiếp thu được kiến thức lại là việc của con. Chúng ta không học hộ con được và cũng chẳng thể nào nhồi nhét hoặc đứng bên cạnh cầm roi bắt nó đọc "Rắn là một loài bò...". Anh cho rằng việc làm đó là thụ động và kém hiệu quả.
Anh tin hai vợ chồng sẽ cùng nhau tạo được cho con một bữa ăn vui vẻ, đa dạng, con có quyền chọn lựa món mình thích, cũng như ta sẽ gắng trao cho con một môi trường học đường lành mạnh, để con được thoải mái tiếp nhận các thông tin kiến thức, để thực sự yêu thích bài vở và tự lựa chọn được con đường học vấn còn dài và xa.
Theo VNE
Chẳng thích chồng đi công tác Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh. Anh thừa biết em luôn lo lắng, buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa ấm áp,...