Mong được sự chia sẻ của vợ
Tôi kinh doanh riêng; vợ là giáo viên mầm non, làm nhà nước. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, chung sống cùng ông bà nội và có một đứa con trai 4 tuổi.
Cuộc sống gia đình rất hạnh phục từ trước đến nay tuy đôi khi vợ giận hờn và tôi luôn đứng ra làm lành trước. Tất cả công việc chỉ mình tôi gánh vác, rất áp lực, cực nhọc nhưng tôi chưa bao giờ than vãn với vợ. Tôi biết đặc thù công việc của mình, không ai phù hợp để chia sẻ bớt gánh nặng này với tôi.
Bao nhiêu phiền toái, rắc rối trong gia đình hay ngoài xã hội cũng là tôi đứng ra giải quyết. Trách nhiệm của bản thân với gia đình, với tương lai con cái sau này bắt buộc tôi không được gục ngã. Trong công việc, có khi vừa nghe điện thoại xong bỏ xuống tôi đã không nhớ ai vừa gọi, bên cạnh phải luôn có sổ ghi chép. Tôi coi trọng gia đình và luôn cố gắng dành thời gian cho vợ con, vậy mà vợ con không hiểu. Có những hôm khách hàng nhiều, tôi phải ngồi tiếp, không có thời gian nói chuyện nhiều là vợ mặt nặng mày nhẹ, nghĩ tôi không quan tâm, rồi đăng lên mạng xã hội than trách.
Vợ có tính cố chấp, không chấp nhận sai, hay hờn dỗi. Còn tôi trong công việc chưa thể hiện được bản tính của người làm chủ từ lời nói đến hành động. Những điều đó làm tôi rất lo lắng cho hạnh phúc gia đình và công việc. Thật sự tôi rất cần vợ san sẻ bớt công việc. Nhiều lần cố gắng chia sẻ nhưng không thay đổi được suy nghĩ trẻ con của vợ. Cụ thể, việc nhân viên mượn 20 nghìn đồng mà vợ cũng thẳng thắn đòi. Tôi nói thì vợ tranh cãi, không chấp nhận, cho là việc nào ra việc đó, mượn thì phải trả. Đã làm kinh doanh cũng là làm dịch vụ, khách hàng là thượng tế, vậy mà việc làm ly nước mời khách, người mang đến lợi nhuận nuôi mình vợ cũng có suy nghĩ tiêu cực, không chấp nhận, cho đó là việc không phù hợp với bản thân.
Video đang HOT
Gần đây, vợ định nghỉ dạy để mở cửa hàng kinh doanh mỹ phẩm, trong khi trước đến nay chưa có kinh nghiệm và thông tin gì về ngành này ngoài việc lên mạng xem và nhận được một số chia sẻ của những người chưa từng quen biết trên các trang mạng xã hội. Vợ định bỏ ra một số tiền để được làm chi nhánh, đại lý cấp một sẽ mang lại lợi nhuận cao. Tôi khuyên nếu đơn giản vậy thì ai cũng làm được rồi, đâu cần đến người khác làm. Vậy mà vợ tôi cũng chạy đôn chạy đáo tìm kiếm mặt bằng để thuê.
Tôi viết những tâm sự này không mong muốn gì hơn ngoài việc nhờ các bạn cho lời khuyên. Mong vợ đọc được những điều ở đây và có thể suy ngẫm lại bản thân để cùng tôi xây dựng doanh nghiệp này cũng như gia đình tốt hơn. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báu đọc những dòng tâm sự này.
Em chồng bỏ lại đứa con mới 3 tuổi và vợ chồng tôi phải nuôi giúp
Lời em chồng nói quá vô ơn nên chồng tôi rất tức giận.
Nhà chồng tôi có 2 anh em trai. Chồng tôi là con trưởng, hiện chúng tôi đang sống chung với bố mẹ chồng. Chúng tôi cũng có 2 con một gái một trai đang học cấp 1.
Cách đây gần 2 năm, vợ chồng em chồng gửi đứa con mới hơn 3 tuổi về nhờ bố mẹ chồng tôi nuôi giúp. Vợ chồng em ấy làm ăn thua lỗ, phải bỏ đi nơi khác mưu sinh, không tiện mang theo con nhỏ nên gửi về cho ông bà nội. Cả hai em ấy đều không nói một câu gửi gắm nhờ vả anh chị chăm sóc cháu. Họ coi như là gửi ông bà nội thì ông bà có trách nhiệm.
Bố mẹ chồng tôi đều già, lương hưu của ông chỉ có hơn 3 triệu bạc mỗi tháng, đủ chi tiêu cho hai ông bà. Còn mẹ chồng tôi thì trước đó làm ruộng, giờ không làm gì nữa chỉ ở nhà cơm nước. Thế thì lấy đâu ra tiền mà nuôi cháu? Dù không nói ra, song vợ chồng tôi vẫn gánh toàn bộ chi phí. Tôi không phải người hẹp hòi mà chồng tôi thì cũng rất hào phóng, huống chi đó là cháu gái ruột thịt.
Chúng tôi xin cho cháu vào học lớp mầm non gần nhà, chi phí tôi trả. Rồi khi mua quần áo, giày dép đồ dùng cho con, vì thương cháu, sợ cháu tủi thân vì bé xíu đã sống xa bố mẹ đẻ nên tôi cũng mua cho cháu y hệt con gái mình, không để cháu thiệt thòi chút gì.
2 năm ròng rã nuôi cháu nhưng chúng tôi chưa bao giờ nhận được câu cảm ơn của vợ chồng em chồng. Mỗi khi hai người họ gọi điện về cho con gái thì cũng chỉ hỏi thăm bố mẹ chồng rồi thôi bởi họ vẫn đinh ninh là ông bà nội nuôi cháu chứ vợ chồng tôi chẳng liên quan gì. Thậm chí chưa bao giờ họ gửi tiền về cho bố mẹ chồng tôi.
Giận em chồng nên nhiều khi chúng tôi cũng muốn mặc kệ. (Ảnh minh họa)
Đợt này lương của chồng tôi bị cắt giảm mà chúng tôi khác gì nuôi 3 đứa con nhỏ nên cũng vất vả. Chưa kể sắp tới cháu gái còn vào lớp 1, đủ thứ chi phí. Tôi lại không tiện nói chuyện tiền nong với em chồng nên tôi nhờ mẹ chồng đánh tiếng giúp. Thế nhưng bà vừa mở facetime nói với con trai thì em chồng đã chẹp miệng bảo: "Nó là con gái, lại mới có 5 tuổi thì ăn hết bao nhiêu mà phải gửi tiền? Còn đi học thì bố mẹ cho đi thì đi, không thì cho ở nhà cũng được".
Lời nói vô trách nhiệm của em chồng khiến chồng tôi giận dữ cầm luôn điện thoại trên tay mẹ chồng và quát vào màn hình: "Vợ chồng chú sinh con ra mà không có trách nhiệm nuôi con thì anh đây nuôi. Nếu thờ ơ với con thế thì từ giờ nó là con của anh, hai đứa sau này đừng về đòi con nữa".
Em dâu nghe vậy liền nhảy vào nói: "Chúng em đâu có nhờ vợ chồng anh nuôi hộ con mà anh chị cứ vơ vào người thế hả? Chúng em nhờ bố mẹ chồng. Giờ vợ chồng em khó khăn thì ông bà nội nuôi con giúp có gì là sai? Anh có quyền gì mà đòi cướp con em".
Cãi nhau qua lại một lúc mẹ chồng tôi phải vội tắt camera đi vì sợ lớn chuyện thêm. Giận em chồng nên nhiều khi chúng tôi cũng muốn mặc kệ, song bố mẹ chồng hết lòng khuyên giải, năn nỉ tôi đừng vì thế mà bỏ rơi cháu khiến tôi cũng mềm lòng. Huống chi cháu gái rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, tôi cũng tội nghiệp cháu lắm. Thôi thì coi như mình làm việc thiện mọi người nhỉ, cứ nuôi cháu đến bao giờ bố mẹ cháu chịu đón vậy!
(trinhuyennh...@icloud.com)
Phuong Nam
Để đàn ông coi trọng, phụ nữ phải phải nắm chắc 3 điều sau! Phụ nữ muốn được coi trọng phải có 'cái vốn' để người ta xứng đáng coi trọng. Hãy tích cực nâng cao vị thế của bản thân mình để trở thành một con người 'đắt giá'. Lẽ thường trong cuộc sống, giữa một bộ quần áo bình thường và bộ đồ đắt đỏ chắc hẳn ai cũng chọn bộ sau. Không chỉ riêng...