Mong chồng tự lo được cho bản thân
Nếu anh đi làm, tôi chỉ cần anh lo đủ cho chính mình, thừa thì gửi tiền về quê trả nợ cho ba mẹ. Tôi có thể tự chăm cho con.
Tôi là tác giả của bài viết Chồng có hai bằng đại học vẫn ăn bám vợ. Tôi không ngờ nhận được nhiều ý kiến động viên, khuyên nhủ đến vậy. Tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người đã quan tâm và chia sẻ với hoàn cảnh của tôi.
Gần một năm nay, tôi và chồng sống gần như ly thân vì từ khi thất nghiệp đến giờ, anh yêu cầu tôi chia đôi tài sản để có tiền chi xài, còn tôi thì lo cho con. Bây giờ cả hai chỉ có đứa con là chung thôi, dù vậy, anh vẫn lên ở chung, đi làm về tôi vẫn lo cơm nước cho anh ầy đủ mà không nói lời nào. Chúng tôi như hai người bạn ở chung nhà thế thôi. Không phải tôi phục dịch hay nhu nhược vì ngoài việc đi làm, về nhà tôi vẫn thích tự nấu ăn, nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, đó như là một sở thích rồi, giống như mẹ tôi vậy.
Tôi cũng đã nhiều lần nhỏ to tâm sự, thậm chí là khóc với anh rằng vợ chồng giờ sống không có tương lai. Nhưng anh không an ủi hay có thay đổi gì hết vì đó là bản tính. Lúc con tôi mới 5 tháng tuổi, mẹ tôi lên ở để chăm sóc cháu rồi mẹ trở bệnh nặng, hôm đó, một tay tôi ẵm con, một tay dắt mẹ đi bệnh viện khám, cầm kết quả bệnh tình của mẹ trên tay mà tôi rưng rưng nước mắt. Mẹ tôi bị bệnh rất nặng.
Sau đó, tôi đưa mẹ vào nhập viện, con tôi cũng bệnh. Vậy mà công ty tổ chức đi chơi ở Nha Trang, anh vẫn đi 4-5 ngày. Tôi nói anh nên ở nhà giúp tôi thì anh bảo không đi là ngại với công ty. Anh bỏ mặc tôi tự lo mọi thứ. Tôi chỉ có hai chị em, em trai lúc đó đang ở nước ngoài, chỉ có mình tôi là lo cho mẹ nên tủi thân lắm. Thời gian mẹ nằm viện, tôi nghỉ làm rất lâu để lo cho mẹ, anh chỉ vào bệnh viện thăm mẹ một lần như người khách bình thường. Hôm đó, đồng nghiệp đến thăm mẹ, tôi quá buồn nên khóc nức nở. Hay lần khác tôi đi đám cưới cùng anh, anh say đến không biết gì. Tôi dù đang mặc áo đầm rất xinh tươi mà vẫn phải chở anh hơn 40 km, người đi đường nhìn tôi với nhiều e ngại, vừa chạy xe vừa rơi nước mắt vì tủi thân.
Video đang HOT
Bây giờ, niềm vui của tôi là công việc và con, cuối tuần về vui với ba mẹ. Có bạn lo sợ rằng có khi tôi sẽ ngoại tình để có người động viên, chia sẻ nhưng không, mọi người yên tâm nhé. Tôi rất có lòng tự trọng, tôi còn sống cho con và cho ba mẹ mình nữa, không thể vì hoàn cảnh mà đánh mất giá trị của tôi đâu. Cho dù mai này có chia tay, tôi có tình cảm mới thì nhất định đó phải là tình cảm trong sáng, chân thành. Người ấy phải là người tôi tin tưởng và cảm thấy bình yên thì mới dám nghĩ đến chuyện tương lai. Còn không, tôi sẽ sống vì con cũng không sao.
Tôi đã lắng nghe hết ý kiến mọi người và quyết định đợi lúc anh xin được việc làm, tôi sẽ nhỏ nhẹ để nói với anh cần quan tâm, lo lắng cho vợ con. Bây giờ anh đang thất nghiệp, tôi có nói gì thì chỉ làm anh thêm buồn và mọi người nghĩ sai về tôi. Thật lòng tôi rất mong anh thay đổi và không muốn gia đình phải đỗ vỡ. Nhưng nếu anh có đi làm, tôi cũng chỉ mong anh lo được cho bản thân anh, có dư thì còn lo trả nợ cho ba mẹ anh ở quê vì còn thiếu tiền xây nhà cho ba mẹ. Nếu anh vẫn vô tư và không có định hướng, tôi sẽ ly thân chính thức. Tôi sẽ nuôi con mà không cần anh phải trợ cấp.
Một lần nữa, tôi cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm tư của tôi, cho tôi thấy xung quanh mình có rất nhiều người tốt, cảm thấy cuộc đời còn nhiều thứ đáng yêu hơn. Thân chúc mọi người luôn sống vui vẻ, hạnh phúc và thành đạt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Từ khi thăng chức, anh không tôn trọng tôi
Anh thường xuyên hủy hẹn với tôi vào phút chót vì lý do "công việc".
Tôi, một cô sinh viên 20 tuổi, trẻ trung, vui cười, thích trò chuyện nhưng lại đang sống trong gốc khuất của chính mình. Anh hơn tôi 7 tuổi, một khoảng cách không quá xa cũng chẳng quá gần. Người đã vực tôi dậy sau nỗi đau bị phản bội. Trong tôi luôn cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã dành tặng cho tôi và cảm ơn đời đã cho tôi yêu một người tốt đến vậy. Tôi luôn hy vọng sau này được cùng anh bước nốt quãng đời còn lại. Chúng tôi gọi nhau là vợ chồng vì tôi nói với anh rằng sau này nếu lấy được nhau chắc gì đã xưng hô như thế nữa. Và tôi đã gọi người tôi yêu bằng cái tên thân mật "chồng già".
Thời gian một năm trôi qua, có nhiều biến chuyển trong cuộc sống khiến tình cảm của chúng tôi đang rạn nứt. Tôi không biết lỗi này là do ai nữa nhưng có lẽ cũng chẳng phải tại ai, bởi tôi thì thèm khát tình yêu, anh còn phải lo sự nghiệp. Đôi lúc tôi ước cứ mãi như lúc mới yêu. Khi ấy, con người ta sống trong hạnh phúc, hai trái tim, hai tâm trí luôn hướng về nhau, chỉ mong được gặp nhau hàng ngày, hàng giờ. Chắc ai cũng mong như vậy.
Nhưng rồi một hôm, anh báo tin vui đã lên chức. Là vui hay buồn? Vui chứ, tôi hạnh phúc cho sự nghiệp của anh thăng tiến. Bản thân tôi luôn cầu cho anh được thăng quan tiến chức. Tôi biết bản thân không giúp gì được cho anh nhưng tôi muốn dùng lòng thành của mình chúc cho anh. Dẫu mai này, tôi không may mắn được tiếp tục bên anh thì anh vẫn có được một sự nghiệp vững chắc, cuộc sống anh sẽ tốt, sẽ có vợ đẹp, con ngoan.
Cũng được gần ba tháng từ khi nhận được tin mừng ấy, giờ tôi như đứng trên bờ vực thẳm. Tôi đang cố níu dây để không tuột khỏi anh. Tôi muốn nói rằng: "Công việc ơi... Trả lại chồng già cho tôi". Sự bận rộn, mệt mỏi... là những cái tôi cảm thấy mỗi khi gặp anh. Không còn nụ cười hiền ấy, ánh mắt dịu dàng ấy, bàn tay luôn muốn nắm tay tôi nữa mà chỉ còn lại sự cáu giận, bực tức, những cuộc gặp gỡ gấp gáp... Tất cả như một trò đùa tình yêu vậy?
Tôi không trách anh vì tôi hiểu ai cũng chỉ có một ngày mà thôi, cũng không ai phân thân được. Tôi chấp nhận những cái đó nhưng tôi đã dần mất đi cảm giác vui bên anh từ khi nào tôi không biết nữa. Thậm chí, tôi không còn hiểu nổi anh nghĩ gì. Tôi không phải mẫu người thích người đàn ông của mình có ngoại hình đẹp, giàu có, giỏi giang... mà với tôi, một người quan tâm, yêu tôi đã là quá đủ rồi. Dường như từ ngày ấy đến giờ, chưa bao giờ anh dừng lại để sống chậm, để xem tôi thực sự đang cần gì. Tôi biết anh luôn nghĩ rằng tôi còn đang là sinh viên và sinh viên thì có nhiều thời gian rảnh rỗi. Còn anh, một người đi làm, bận rộn, không thể dành nhiều thời gian để đi chơi hoặc làm những điều như bao cặp tình nhân trẻ khác được. Thực sự có phải như vậy không?
Tôi không nghĩ thế bởi hơn ai hết tôi biết bản thân mình có bận rộn không. Tôi sẵn sàng vùi mình vào công việc, thức trắng vài đêm để hoàn thành công việc, chỉ vì cố sắp xếp được một ngày gặp anh. Tôi là thế, tôi muốn được hy sinh cho tình yêu của tôi, được chăm sóc cho người tôi yêu thương. Tôi đâu có phải người rỗi hơi suốt ngày đòi đi chơi. Tôi cũng đâu phải không biết anh bận. Bao nhiêu tin nhắn soạn xong lại bỏ, không gửi nữa. Bao lần ấn nút gọi rồi lại dập luôn. Tất cả vì biết anh bận, không dám làm phiền anh, sợ ảnh hưởng đến việc của anh.
Đã từ lâu lắm rồi tôi không còn cảm giác vui vẻ mỗi sáng sớm, mỉm cười vì nhận được tin nhắn của anh. Với tôi, được anh gọi trước khi đi ngủ, thế là đủ. Nhưng đó là khi hai chúng tôi xa nhau, khi tôi học ở Hà Nội còn anh ở nhà. Còn bây giờ, tôi đang nghỉ hè, nhà anh cũng không xa nhà tôi, thậm chí đi bộ cũng chỉ mất 10 phút, tại sao gặp nhau lại khó đến vậy?
Tôi quá đòi hỏi ư khi mà tôi chỉ mong được mỗi ngày thấy anh 10 phút thôi. Anh không muốn tôi nấu cơm cho anh. Còn tôi chỉ mong được nhìn thấy anh ăn, nhìn gương mặt mệt mỏi ấy, cố ăn cho xong bát cơm để về nghỉ ngơi, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với anh. Nếu không yêu tôi, có lẽ anh đã được hưởng sự chăm sóc của người vợ sau những giờ làm căng thẳng. Vì đợi tôi, chờ tôi mà anh vẫn chưa cưới vợ. Tôi hiểu bản thân chưa thể giúp được anh gì nhiều, tôi bỏ qua mọi sự cáu giận vô cớ, bỏ qua mọi điều anh làm tôi phật lòng nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có hạn hay tôi quá tham lam?
Tôi nhớ anh lắm mới dám nhắn tin, mong gặp anh lắm mới dám hẹn anh. Rồi tôi phát hiện ra đó chỉ là những hành động thừa thãi vì toàn được đáp trả bằng những từ bận hay đơn giản là tôi cứ hy vọng, cứ chờ đợi, sau đó vì lý do "công việc" anh không đến với tôi. Tôi chấp nhận vì tôi hiểu đàn ông hiện giờ cần sự nghiệp nhưng anh đánh đổi thời gian bên tôi để suốt ngày cạnh bạn bè, tôi không chịu được. Tôi là người yêu mà không bằng những người quen biết ấy thì còn yêu để làm gì? Rồi thì những tin nhắn xin lỗi, hứa hẹn với tôi như đưa que kem, cái kẹo dỗ ngọt đứa con nít.
Tôi không quá trải đời nhưng tôi không đến nỗi là con rối để anh điều khiển, muốn sao cũng được. Đã có lúc, tôi muốn buông xuôi, nhận lời một người khác nhưng tôi hiểu tôi không xóa bỏ được hình ảnh của anh. Bản thân tôi cũng không cho phép mình làm như vậy, đơn giản vì tôi yêu người đó không chỉ bằng trái tim mà còn bằng lý trí. Tình yêu với tôi là cuộc sống và anh là niềm vui, là động lực, là cuộc sống của tôi. Tình yêu với tôi đơn giản là được bên anh, được nghe anh tâm sự, được làm anh cười, được mang nước cho anh uống,... Tôi đòi hỏi như thế là quá nhiều, là quá tham lam phải không?
Kỳ nghỉ hè của tôi kết thúc cũng có nghĩa là cơ hội được thường xuyên gặp anh không còn nữa. Càng ngày, tôi càng cảm thấy chúng tôi xa nhau. Tôi không còn muốn gặp anh vì tôi sợ tôi mềm lòng trước anh. Không phải vì tôi không còn yêu anh mà vì tôi muốn tập cho mình thói quen không hy vọng, không chờ đợi nơi anh nữa.
Nếu anh chưa từng coi tôi quan trọng, chưa từng nghĩ tôi là duy nhất, tôi đơn giản chỉ đứng ở vị trí tạm thời khi chưa có cái gì thích thú đáng làm anh quan tâm hơn thì tôi cũng nên có cuộc sống cho riêng mình. Tôi luôn nghĩ về anh, cho anh nhưng với anh, tôi chỉ là một sự trẻ con, thừa hơi, rỗi việc, nghĩ ngợi linh tinh. Tôi thấy người ta như đang cười mỉa tình yêu của tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi thấy mình không còn được tôn trọng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cách khiến chàng hoàn toàn 'sập bẫy' Có những cách rất hữu hiệu để bạn có thể hoàn toàn chiếm được cảm tình của anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hãy là chính mình! Nguyên tắc đầu tiên khiến cho anh ấy "sập bẫy" tình của bạn đó là bạn hãy luôn là chính mình. Nếu bạn muốn anh ấy yêu bạn và bạn trở thành "ký tự"...