Mong anh nhẹ nhàng, sâu sắc
Anh à, em là một cô giáo nhưng lại đam mê một công việc khác.
Em từng bỏ công việc giảng dạy để theo đuổi đam mê, bởi lẽ em nghĩ nếu không làm sau này em sẽ hối hận. Em say mê với công việc mới đến mức quên rằng mình chưa từng nắm tay một người đàn ông đúng nghĩa suốt mấy năm trời.
Rồi một ngày em tự hỏi: mình có hạnh phúc không? Xã hội vận động không ngừng nhưng em vẫn giậm chân tại chỗ. Em biết mình cần một cuộc sống thực tế hơn, vâng, thật buồn cười anh nhỉ. Nhiều người “cười” em lắm nhưng em không bận tâm, và thật lòng em không hối hận vì quyết định đó. Nhờ khoảng thời gian theo đuổi đam mê đó, em đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Video đang HOT
Quay lại với cuộc sống thực tế thật khó khăn anh ạ. Em đã nghĩ phải cố gắng ổn định công việc trước rồi mới nghĩ đến hẹn hò ai đó. Em đã đi dạy nhiều trung tâm, làm thêm cũng nhiều nhưng mọi thứ dường như vẫn không khả quan. Rồi dịch bệnh xảy ra, công việc của em dừng lại. Thời gian này em đã suy nghĩ rất nhiều, buồn và thất vọng nhưng vốn dĩ em là một cô gái luôn lạc quan nên không để mình rơi vào khủng hoảng quá lâu.
Lần này em lên kế hoạch kinh doanh nhưng trước tiên em nghĩ mình sẽ bắt đầu với mô hình nhỏ trước, sau một thời gian, nếu khả thi em sẽ mở rộng. Anh à, lần này em nghĩ nếu có anh bên cạnh động viên tinh thần, em sẽ mạnh mẽ và tự tin hơn. Nếu có anh, em không cần phải đi dạo một mình mỗi lúc buồn, không cần phải khóc lặng lẽ mà chỉ cận tựa vào vai anh.
Em tự hỏi anh là người thế nào nhỉ. Em mong anh nhẹ nhàng, sâu sắc, thích đàm phán để giải quyết mâu thuẫn hơn là nổi nóng. Em nhẹ vía lắm nên cũng sợ bạo lực anh ạ. Hy vọng em và anh cùng cố gắng để chúng ta có thể tự lập và không phụ thuộc vào cha mẹ, họ muốn nhìn thấy chúng ta hạnh phúc và thành công hơn là dựa dẫm. Chúng ta sẽ báo hiếu, chăm sóc ông bà mà không nhất thiết phải sống chung nhà anh nhỉ. Người ta nói “xa thơm gần thối”, vì vậy chỉ cần chúng ta sống đúng đạo, lương thiện, chăm chỉ làm ăn, đồng vợ đồng chồng thì cuộc sống này sẽ đơn giản hơn phải không anh. Anh nhớ hồi âm cho em nếu nhận được thư này anh nhé.
Không bao giờ tôi giấu vợ chuyện tiề.n nong
Tôi là tác giả bài: "Vợ giấu tôi mua bảo hiểm cho bố", xin cảm ơn và chia sẻ thêm để các bạn hiểu rõ hoàn cảnh của tôi.
Chúng tôi yêu rồi lấy nhau đến nay đã được 9 năm, có một b.é gá.i 6 tuổ.i. Lúc mới cưới, cũng như bao đôi trẻ khác, khó khăn lắm nhưng không vì thế mà cãi vã, làm tổn thương nhau. Cả hai luôn động viên, khích lệ nhau, vợ chẳng phàn nàn điều gì. Đến giờ vẫn vậy, tình yêu chúng tôi luôn mãnh liệt. Vợ là người hiền lành. Chúng tôi đều là mẫu người của gia đình, luôn sống vì nhau.
Tổng thu nhập của chúng tôi tầm 60 đến 70 triệu mỗi tháng, lương của vợ khoảng 20 triệu/tháng. Vợ là người quản lý tài chính của gia đình. Tôi làm được bao nhiêu đều gửi cho vợ, chỉ giữ lại chút tiề.n ăn và tiề.n nhà. Tôi không ở nhà nên mọi việc hai bên nội ngoại một tay vợ lo hết. Trong chuyện tiề.n bạc, vợ chồng tôi rất thoải mái, tôi không bao giờ quản lý hay tra hỏi vợ tiêu cái gì, vợ cũng vậy. Tôi hay mua quần áo cho vợ, cứ thấy đẹp là chụp hình gửi vợ xem có ưng không, 80% quần áo vợ mặc đi làm là tôi mua. Vợ có tiếc tiề.n nhưng thấy tôi như vậy cũng vui lắm, chỉ nói em có nhiều lắm rồi chồng đừng mua nữa. Đồng hồ, túi xách, kính... tôi mua hết, trước khi mua vẫn tham khảo ý kiến vợ.
Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng nhau, có dự định gì luôn gọi nhau bàn bạc rồi quyết. Về chuyện cho tiề.n bố mẹ hai bên, chúng tôi luôn giữ tiêu chí bố mẹ nào cũng như nhau. Bố mẹ ốm thì tùy theo tính hình viện phí, hết bao nhiêu thì thường chúng tôi phụ bố mẹ khoảng 1/3, còn lại các anh chị trong nhà cho thêm, rôi luôn chủ động trong việc đó. Thấy bố mẹ vợ ốm, tôi lập tức bàn và bảo vợ cho bố mẹ. Mẹ vợ rất nhiều bệnh, phải mổ 5-6 lần. Bố mẹ tôi với ông ngoại rất khỏe.
Bố mẹ nào cũng có tâm lý thích được dâu rể quan tâm, biếu quà sẽ thấy vui hơn. Vì thế chúng tôi thường phân chia nhau, việc biếu ông bà ngoại thì tôi làm, biếu ông bà nội thì vợ làm. Nói như vậy nhưng ông bà cũng ít khi lấy vì thấy chúng tô mua nhà vẫn nợ nhiều, chỉ cầm cho con cái vui rồi lại tìm cách cho lại. Thời gian này nghỉ do dịch bệnh, tôi bị ảnh hưởng rất nhiều, không có việc làm. Tôi nghĩ đến trường hợp xấu là phải về nước. Với số nợ gần một tỷ, hiện tại khiến tôi khá lo lắng. Tôi sợ về nước không xin được việc, nếu có thì lương cũng thấp, lại còn khoản nợ mua nhà, cộng thêm trước đó chúng tôi đã mua 2 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, mỗi hợp đồng 20 triệu/ năm. Thêm hợp đồng bảo hiểm vợ mua cho bố 20 triệu/năm nữa. Như vậy, mỗi năm chúng tôi phải nộp 60 triệu tiề.n bảo hiểm.
Hiện tại chỉ còn lương của vợ là 20 triệu/tháng, với số tiề.n 60 triệu đóng bảo hiểm thì quả là gánh nặng thực sự. Tôi biết vợ mua cho bố là tốt. Nếu bố mẹ ốm đau, có bảo hiểm chi trả viện phí, chúng tôi cũng đỡ vất vả và số tiề.n hàng năm đóng coi như khoản tiề.n tiết kiệm thôi. Có điều vì tình hình tài chính hiện tại không được tốt nên tôi mới hỏi vợ. Câu chuyện cụ thể như tôi đã chia sẻ ở bài viết trước.
Nếu vợ hỏi tôi khi mua bảo hiểm cho bố, vợ chồng cùng bàn bạc, có thể sẽ mua gói thấp hơn, khoảng 8-10 triệu là được. Bố vẫn được bảo hiểm bảo vệ mà tình hình tài chính của chúng tôi nếu không khả quan vẫn có thể lo được. Tôi chia sẻ với vợ ý đó, vợ cãi là số tiề.n 20 triệu/năm là của 3 chị em nhà cô ấy cùng góp. Tôi nói không phải, tiề.n đó chỉ có mình vợ bỏ ra mà thôi. Vợ đã nhận như thế. Câu nói của vợ làm tôi tổn thương khi bảo đó là tiề.n cô ấy làm ra, không lấy tiề.n của tôi, thích làm gì là quyền của cô ấy, không cần hỏi kiến ai. Bố mẹ nuôi cô ấy trưởng thành, giờ làm vậy là báo hiếu, không có gì sai.
Tôi kiế.m tiề.n như vậy nhưng chưa bao giờ giấu tiề.n riêng cho bố mẹ mình, cái gì cũng thông qua vợ và vợ là người trực tiếp biếu bố mẹ. Nói chuyện một hồi, vợ lại bảo tiề.n đó cô ấy làm ra, chi tiêu tiết kiệm để mua bảo hiểm cho bố nên tôi không có quyền phán xét. Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: "Thôi em nói vậy là anh biết rồi. Cứ làm theo ý em đi", rồi tôi tắt máy.
Nghe vợ nói mua bảo hiểm cho bố để báo hiếu, tôi mới nhận ra mình là người bất hiếu. Giá như tôi cũng tiết kiệm và bớt chi tiêu cho bản thân một chút, có lẽ cũng có một khoản nhỏ để cho bố mẹ mình. Có điều, tôi không bao giờ làm vậy. Bố mẹ nào tôi cũng trân trọng và từ trước đến giờ thế nào thì bây giờ vẫn vậy, chỉ có hai chữ "công bằng" mà thôi. Cảm ơn quý độc giả đã lắng nghe những chia sẻ của tôi. Chúc các bạn luôn hạnh phúc bên gia đình nhỏ.
Cha muốn tôi trả nợ cho gia đình Tôi sinh ra ở vùng quê, gia đình không mấy khá giả nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Từ nhỏ tôi luôn ý thức được việc phải cố gắng học hành. Gia đình bên ngoại luôn động viên tôi (nhà ngoại tư tưởng tiến bộ), dạy tôi "ruộng đất bề bề không bằng có cái nghề trong tay". Cha tôi nghiệ.n rượu, làm...