Món quà sinh nhật đầu tiên tặng con gái của người mẹ không biết chữ
Tuy không lớn nhưng đó là món quà đầu tiên của mẹ dành cho nó, món quà có lời chúc của giản dị, mộc mạc của mẹ.
Đó là món quà đầu tiên mẹ tặng nó trong ngày sinh nhật
Gia đình chị nghèo nên việc tổ chức sinh nhật cho con cái là những việc vô cùng xa xỉ, đó là chuyện của những đứa con nhà giàu. Chị lẩm bẩm thành tiếng: “Nó không thể trách mình được, lo cho bầy con ăn học hàng ngày là một chuyện vất vả lắm rồi. Còn sinh nhật, picnic… Trời ạ!” Chị thấy tội cho con gái. Mười lăm tuổi, trong khi bạn bè đang vui chơi, mộng mơ này nọ thì nó, ngoài giờ học còn phải khom người bên cối xay đậu nành giúp chị, rồi cơm nước giặt giũ mỗi khi chị đi bán đậu hũ… Buối tối nó xin chị đi học thêm tiếng Anh, thế nhưng có tám nghìn đồng để mua sách chị vẫn chưa có cho con tiền mua, tối nào nó cũng mượn sách của bạn về ngồi chép lại bài. “Giá như mình có tiền…”. Chị ngồi thở dài, đó vẫn luôn là ước mơ thường trực trong tâm trí chị. Thế rồi, chị lại an ủi con: “Nhà mình nghèo nên tìm cách từ chối khéo bạn bè nghe con”. Nghe lời mẹ, bao nhiêu lần nhận được thiệp mời sinh nhật của bạn nhưng nó phải lắc đầu kiếm cơ không đến… Thế nhưng, chiều nay nó nhận được một tấm thiệp thật khó xử: “Đây là lần cuối cùng tao còn gặp gỡ bạn bè, ít hôm nữa tao theo bố mẹ đi sang Mỹ định cư, nhớ đến với tao nhé Mai”. Nhìn con gái cứ cầm tờ thiệp đọc đi đọc lại, chị thấy thương con. “Đọc cho mẹ nghe cái thiệp viết gì vậy Tèo?”. Thằng Tèo, đang học lớp hai, phồng môi phồng má đánh vần những dòng chữ bay bướm nghiêng nghiêng. Nghe xong, chị thở dài!. Nếu một ngày dài ra thêm thì chị sẽ gánh thêm hàng đi bán. Nếu mình trúng số…Nếu…Nếu…Hàng trăm cái “nếu” nhưng chẳng có cái nào xảy ra cả. Chị buồn rầu nhìn con vẫn lặng lẽ làm việc mà không hề đòi chị đi dự tiệc. “Con có định đi dự tiệc chia tay với bạn không?” – Chị hỏi. “Cũng gần thi rồi, con ở nhà học bài mẹ ạ!”. Chị nhìn thấy nỗi tiếc nuối đầy trong mắt nó. Chị thấy thương con đến quặn lòng. “Sang năm mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho con” – Vì muốn an ủi, muốn bù đắp cho con mà chị đã buột miệng nói ra mà không kịp suy nghĩ. Mai mở mắt nhìn mẹ kinh ngạc. Chị nhìn thấy niềm vui le lói trong mắt con.
Chị đã lỡ hứa với con nên tằn tẹ, bớt xén từng đồng. Chị nhất định phải cho con có một ngày vui, thật ý nghĩa. Có mục đích khiến chị phấn chấn hơn, dường như chị vui hơn nhiều khi nghĩ đến ngày tổ chức sinh nhật cho con. Tối đến, khi các con ngủ say, chị ngồi nhẩm tính những đồng tiền giành dụm được, rồi chị ngồi nhớ lại ngày sinh của các con. Ngày sinh thằng út là buồn nhất vì bố nó qua đời trước đó mấy tháng. Thằng Tèo sinh ra vào một ngày hè, cây phượng ngoài sân bệnh viện đỏ rực sắc hoa. Còn Mai sinh vào ngày giáp Tết, anh chị đã mua sắm cho đứa con gái đầu lòng biết bao nhiêu là quần áo xinh xắn. Chị mỉm cười sung sướng tưởng tượng đến một ngày sang năm, con của chị mặc một chiếc đầm màu hồng kết thật nhiều ren và những chiếc nơ xinh cài trên tóc. Trận sốt xuất huyết của cu út làm tiêu tan số tiền dành dụm của chị.
Dường như, Mai đã quên lời hứa trước đó của mẹ, cô bé vẫn cặm cụi làm và thỉnh thoảng còn nghêu ngao hát. Chi biết là nó đã quên nhưng trong lòng vẫn thấy áy náy. Càng gần đến ngày sinh nhật con, chị lại càng thấy nao nao. Buổi chiều đúng ngày sinh nhật của Mai, chị đi bán đậu hũ đi qua một cửa hàng bán sách. Cô bán hàng ở đấy gọi một chén đậu hũ. Trong lúc ngồi chờ cô bán hàng ăn, chị đưa mắt liếc nhìn gian hàng sách, đập vào mắt chị là quyển sách quen thuộc mà đêm đêm Mai vẫn mượn bạn ngồi chép. Mặc dù không biết chữ nhưng nhìn là chị nhận ra ngay – bìa màu xanh dương, dày khoảng một đốt rưỡi ngón tay và hàng thẳng, chỗ dài, chỗ ngắn chị nhớ rất rõ. “Quyển sách kia giá bao nhiêu vậy chị?” – Chị rụt rè hỏi. “Quyển nào thế chị?”. “Dạ cái quyển có chữ đầu cong cong đấy chị”. “À, quyển đấy tám ngàn nhé!”.
Video đang HOT
Mỗi quyển sách tám nghìn đồng chị cũng không có tiền cho con mua, đêm đêm nó phải mượn vở của bạn để chép
Chị lấy ra cuộn giấy bạc được cột dây chun cẩn thận trong túi. Nó cần quyển sách này từ năm ngoái, thằng út ốm mới dậy, tiền thuốc, tiền thầy,…đủ mọi thứ tiền. “Chị bán cho tôi quyển đó đi…Rồi chị viết dùm tôi…” “Chị viết dùm tôi…”Mẹ tặng con vào ngày sinh ra con” – Chị bối rối đến đỏ mặt… “Cô phải viết như thế này hay hơn này: Con yêu quý của mẹ, mẹ tặng con nhân ngày sinh nhật. Mẹ yêu con nhiều lắm!”. “Dạ, cám ơn chị!”. “Có cần gói giấy màu thắt nơ không cô?”. Chị ngần ngừ. Cô bán hàng nhìn vẻ phân vân của chị rồi cô nhìn ra gánh đậu hũ bên ngoài, giọng cô dịu dàng: “Con của chị bao nhiêu tuổi?”. -”Dạ….mười sáu”. “Tôi tặng chị giấy gói và cái nơ màu tím này”. Cô bán hàng gài cái nơ thật khéo lên gói giấy màu vàng hoa cúc và mỉm cười trao cho chị. Sợ lũ nhỏ ganh tỵ, chị đợi cho tất cả đi ngủ rồi mới đưa gói quà cho Mai.
“ Sao mẹ biết con thích màu tím?” – Cô bé thì thầm. “Ừ… màu tím” – Chị nhìn cái nơ và thì thầm lập lại. Chị quên mất chính cô bán hàng đã chọn cái nơ màu tím tặng cho chị. Hình như chính chị đã chọn cho con gái. Đúng như vậy ! “A… Mẹ!” Mai kêu lên khi mở gói giấy ra. “Con cần quyển sách này phải không?”. Mai mân mê quyển sách và ngước nhìn chị. Hai mẹ con ôm nhau dưới ánh đèn khuya. Cô bán hàng nhìn cô bé mười sáu tuổi ngập ngừng bước đến: “Hôm qua mẹ cháu đã mua quyển sách này ở đây phải không ạ?”. “Hôm qua… Mẹ cháu là ai? À… Có phải cô bán đậu hũ không ?”. “Dạ phải”. “Có chuyện gì vậy?”. “Cháu đã học xong quyển một rồi mà mẹ không biết nên… Cô đổi dùm cháu tập hai được không?”. “Nhưng… Mẹ cháu đã viết vào sách rồi, làm sao cô bán cho người khác được?”. “Viết ạ?” – Cô bé mở to mắt – “Mẹ cháu viết?” “À, cô viết dùm. Cháu không mở sách ra sao?”. Cô bé ấp úng: “Cháu đã thuộc lòng quyển sách này, vả lại mở ra sợ dơ khó đổi. Xin lỗi cô… Cháu không biết mẹ cháu đã…” Cô bán hàng nhìn theo cô bé đang dợm chân quay ra. Cô suy nghĩ rất nhanh: “Này cô bé, đưa đây cô đổi cho”. Cô bé nhìn cô bán hàng rồi cúi lật trang đầu của quyển sách trên taỵ “Con yêu quí của mẹ… ” “Dạ thôi ạ.. Cháu không đổi đâu” – Cô bé nhẹ lắc đầu, ánh mắt cô bé đọng lại nơi bàn tay của cô bán hàng đặt trên quầy.
Lời yêu thương của mẹ được gửi gắm nơi bàn tay này. Trái tim cô bé thổn thức đập. Đây là món quà đầu tiên mẹ dành tặng cô, những lời nói mặc dù không phải chính tay mẹ viết nhưng đó là cả trái tim của mẹ. Cảm thấy bàn tay mình nong nóng, cô bán hàng rụt tay lại. Khả năng giao tiếp linh hoạt thường ngày biến mất, cô lặng im nhìn cô bé ôm quyển sách màu xanh bước đi giữa trời trưa nắng oi ả, giọt nước mắt rơi xuống và nhanh chóng thấm sâu vào đất, giọt nước mắt hạnh phúc của cô bé…
Theo Motthegioi
Ái ngại khi biết nhà em quá giàu
Tôi không ngờ, cô gái giản dị như em lại sống trong một căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, trước giờ tôi chưa từng thấy như vậy.
Ngày mới gặp em, tôi đã bị hút hồn bởi ánh mắt u buồn, có chút gì đó rất yếu đuối. Một gã đàn ông như tôi không cưỡng lại được sự tò mò, tôi muốn tìm hiểu xem ẩn bên trong con người ấy là cái gì, em có suy nghĩ như thế nào.
Sau một thời gian tìm hiểu, hẹn hò đi uống nước, chúng tôi thật sự thấy hợp nhau. Em rất quý mến tôi và tôi cũng vậy. Chúng tôi như hai người bạn tri kỷ từ lâu, nói chuyện gì cũng rất ăn ý. Tôi thích cách nói chuyện có chút hài hước của em. Thi thoảng em buồn, đôi mắt ấy lại rũ xuống, nhìn rất tội nghiệp, tôi muốn được che chở cho em biết bao và tôi biết, em chính là người phụ nữ mà tôi chọn.
Sau nửa năm hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc này, tôi mới bắt đầu tìm hiểu về gia cảnh của em, cũng là để chúng tôi có cơ sở tiến xa hơn nữa. Em luôn nói với tôi rằng bố mẹ em nhiều tuổi rồi, sinh được mình em nên còn có nhiều khó khăn. Em lo cho bố mẹ nhiều, bản thân em cũng muốn phấn đấu rất nhiều vì bố mẹ. Em thương bố mẹ ở nhà buồn, lạnh lẽo vì em là con một trong gia đình ấy.
Còn gia cảnh tôi theo như những gì tôi tưởng tượng về hoàn cảnh của em thì có phần hơn. Bố mẹ tôi còn trẻ, cả hai cùng làm viên chức, lương cũng khá khẩm, gia đình tôi cũng thuộc hàng có điều kiện ở khu phố ấy. Tôi luôn nói với em là hãy yên tâm, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em. Vả lại, chuyện bố mẹ em nhiều tuổi không thành vấn đề vì bố mẹ tôi cũng không quá khó khăn chuyện đó.
Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được. Bố mẹ muốn tôi về nhà em, muốn tôi tìm hiểu gia cảnh nhà em. Trước đây, tôi có nói với bố mẹ rằng nhà em nghèo, vì nhìn cách em ăn mặc giản dị tôi cũng có thể hiểu ra điều đó. Dù không phải là quá nghèo nhưng tôi nghĩ, gia cảnh em về kinh tế mà nói, chắc thua kém gia đình tôi nhiều.
Có thể tôi không quan tâm nhưng bố mẹ tôi sẽ để ý chuyện đó. Tôi có nói với em về suy nghĩ của bố mẹ tôi để em hiểu và cũng cho em rõ hoàn cảnh rằng, rất có thể mối quan hệ của chúng tôi sẽ bị phản đối nhất là khi em lại ở xa tôi cả trăm cây số. Ngày em về gia đình tôi, bố mẹ tôi có vẻ cũng bình thường, không tiếp đón nồng hậu cho lắm, vì sợ sau này có gì phản đối lại khó nghĩ. Tôi cũng buồn vì em phải chịu thiệt thòi. Nhưng tôi vẫn cố gắng vì em và vì hạnh phúc của chúng tôi.
Và rồi một ngày, em nói tôi về thăm gia đình em. Thật sự tôi bàng hoàng khi thấy trước mắt mình là một tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy. Tôi còn tưởng đó là nhà ai, em dẫn tôi tới chơi, nhưng khi vào trong nhà, em chào bố mẹ khi hai người ra đón chúng tôi, tôi mới ngỡ ngàng. Đó là nhà em.
Tôi cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng vì em vốn nói nhà em nghèo, tại sao em lại nối dối tôi. Khi tôi hỏi thì em bảo: "Em chưa hề nói gia đình em nghèo, em chỉ nói bố mẹ em vất vả nuôi nấng em, bố mẹ già cả, ở nhà một mình lạnh lẽo. Em đi làm thêm là vì em thích, cũng không phải để kiếm tiền trang trải thêm. Đó là do anh suy nghĩ như vậy thôi. Chẳng lẽ em lại khoe khoang với anh là gia đình em giàu có hay sao?".
Em nói không sai, đúng là em chưa từng nói mình nghèo, chỉ là tôi tự cho rằng em thua kém gia cảnh nhà tôi và cũng tự tôi nói với bố mẹ như vậy. Em đúng là cô tiểu thư sống trong cung điện nguy nga lộng lẫy, em đúng là người con gái sống trong vàng ngọc. Bố mẹ em từng cũng là những thương gia rất giàu có, cũng là người kiếm tiền rất dễ, như trở bàn tay.
Em đã được nuôi nấng trong gia đình như thế, có học, có văn hóa ứng xử, tốt tính lại hiền thục. Bố mẹ em dù đã không còn làm công việc đó nữa nhưng của cải không ít, gia cảnh thì quá giàu có, để lại cho em cả.
Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại sống trong một tòa biệt thự nguy nga như thế. Em hiểu tâm trạng của tôi nên cố gắng gần gũi tôi. Bố mẹ cũng rất gần gũi, thân thiện.
Tôi mang câu chuyện kể với bố mẹ, lập tức bố mẹ tôi thay đổi thái độ bảo em về chơi. Tôi thật buồn vì sự thay đổi của bố mẹ. Có lẽ bố mẹ tôi cũng nhằm vào của cải nhà em, nhất là khi biết em giàu sang, lại là con một như vậy.
Còn tôi, sau chuyện này bỗng có chút ái ngại. Giờ tôi mới là người mặc cảm, không phải em, liệu tôi có xứng với em hay không, một cô tiểu thư quá giàu có và sang trọng như thế, liệu có phải em có cả tá đàn ông hơn tôi gấp trăm lần vây quanh? Giá như tôi đừng về nhà em, giá như em chỉ là một cô gái bình thường như trước giờ tôi vẫn biết, có phải tốt biết bao nhiêu không?
Theo Phunutoday
Bí mật của người tình bại lộ sau cuộc điện nửa đêm Gần nửa năm đã trôi qua, nhưng giờ đây, em vẫn ôm trong lòng nỗi hận thấu tim và nhớ rõ câu hắn cười phá lên trong điện thoại cùng đám bạn "chơi gái xấu nên không sợ bị thằng khác nó nhòm ngó đâu" Dẫu vậy, không thể phủ nhận, nhiều khi em thấy trống vắng, nhớ và thèm vòng tay của...