Món quà đặc biệt của em
Hồi đó, tôi mới ra trường, may mắn trúng tuyển vào một công ty lớn với mức lương khá tốt. Em vào cùng đợt với tôi và vài cậu bạn khác. Tôi ấn tượng với em ngay lần gặp gỡ đầu tiên lúc đi phỏng vấn.
Vì thế, tôi càng mừng hơn khi biết chúng tôi được phân công về cùng bộ phận với nhau. Chúng tôi làm việc thật ăn ý. Nhất cự ly, tôi nhanh chóng bày tỏ tình cảm với em. Chẳng biết cảm động gì ở thằng con trai vẫn còn tay trắng là tôi lúc đó, em gật đầu đồng ý làm bạn với tôi, dù đang được nhiều anh chàng trong công ty ngấp nghé.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Do tính chất công việc, bọn trai trẻ chúng tôi tập tành hút thuốc. Trong công ty, nhìn quanh ai cũng hút thuốc. Thuốc lá hút rồi thật khó bỏ. Em thì ghét mùi thuốc lá. Em bảo, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Điều đó tất nhiên mọi người đều biết, tôi cũng vậy. Nhưng, bỏ thuốc, với tôi có lẽ là điều không tưởng. Hình ảnh tôi với điếu thuốc trên môi có lẽ không đẹp lắm trong mắt em, nên tôi cũng ít dám công khai hút thuốc. Nhưng, làm sao giấu được em, khi khói thuốc ám vào quần áo, vào tóc và nhất là vào răng miệng, hơi thở. Em hết khuyên tôi, từ lời ngon ngọt đến gay gắt khó chịu. Lời hứa “sẽ hạn chế” của tôi xem ra còn khó khả thi, huống gì là bỏ hẳn. Tôi lại còn thi thoảng hay ho, em vừa lo vừa giận dỗi, nhưng tôi chỉ cười trừ. Tất nhiên, cái chiêu “bỏ thuốc mới được hôn người yêu” được em áp dụng triệt để. Tôi rất khổ sở, vừa bực vừa giận em.
Chợt một ngày lãnh lương xong, em mua tặng tôi món quà. Mở ra, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy một chiếc hộp quẹt “hàng hiệu”, món đồ mà những tay nghiện thuốc lá đều muốn sở hữu. Chiếc hộp quẹt đó mà sử dụng trước mặt những tín đồ thuốc lá khác thì quả là đáng tự hào. Tôi không hiểu sao mình lại được nhận món quà đó. Lẽ nào em hết yêu tôi, nên khuyến khích tôi hút thuốc thoải mái? Hay em đã từ bỏ cuộc vận động, quyết định sống chung với khói thuốc?
Video đang HOT
Lời giải thích của em làm tôi vừa bất ngờ vừa cảm động. Tặng tôi chiếc hộp quẹt, vật mà em biết tôi luôn mang theo bên người, là em muốn mỗi khi tôi thèm thuốc, chuẩn bị châm lửa, tôi sẽ nhớ đến em, nhớ lời dặn dò đừng hút thuốc nữa. Quả thật, mỗi khi cầm chiếc hộp quẹt trên tay, tôi không thể không thể nghĩ đến em. Em đã dành cho tôi sự quan tâm quá nhiều, trên mức mà tôi xứng đáng được hưởng. Tôi đã làm được gì cho em đâu kia chứ…
Rồi thì… Em rời công ty, tìm cho mình hướng đi mới, công việc mới và cả tình yêu mới. Tôi không trách em, em xứng đáng với những gì tốt hơn thế nữa. Tôi vẫn tiếp tục công việc cũ của mình, vẫn như thấy hình bóng em tại nơi làm việc của mình. Nhưng, có một điều chắc em không bao giờ ngờ là không lâu sau tôi đã bỏ được thuốc. Tất cả là nhờ chiếc hộp quẹt tình yêu em đã tặng tôi ngày đó.
Nhiều năm tháng đã qua đi, chúng tôi bặt tin nhau, nhưng tôi vẫn luôn thầm cầu mong con đường em đi luôn rạng ngời hạnh phúc. Chiếc hộp quẹt vẫn bên tôi mỗi ngày, dù tôi chẳng bao giờ sử dụng. Nó nhắc tôi biết sống có trách nhiệm với bản thân hơn, biết quan tâm và trân trọng những gì mình đang có.
Cám ơn em ngày đó đã tặng tôi món quà đặc biệt này.
Theo VNE
Con đường về bất chợt thênh thang...
Bước chân em vô định, chẳng biêt mình nên bước tiêp hay dừng chân lại nghỉ ngơi. Hôm nay là môt ngày đặc biêt, bởi vây nên em cô tình kêt thúc công viêc vào thời điêm mà toàn thành phô đã lên đèn.
Quãng đường vê nhà dài hơn ba kilomet, nhưng em chọn cách gửi xe lại cơ quan đê tản bô vê nhà. Em muôn đôi chân mình phải mêt nhoài trước khi bước vê nhà, bởi như thê em có thê lăn ra ngủ ngon lành, không nghĩ ngợi nhiêu và không khóc...
Nhưng có vẻ như bât kỳ biên pháp nào cũng đêu có điêu không ôn, bởi vì khi chỉ có riêng mình lẻ loi trên con đường rông thênh thang ây, em càng cảm nhân được nhiêu hơn bao giờ hêt nôi đơn đôc đang xâm chiêm lây tâm can mình. Em rút điên thoại ra khỏi túi xách, soạn môt tin nhắn vẻn vẹn bôn bôn từ: " Chúc mừng sinh nhât!", định gửi đi nhưng rôi sau môt thoáng chân chừ, ngón tay em lại nhân nút xóa.
Anh buông tay em môt cách quá dê dàng khiên cho bông chôc mọi thứ trở nên hư hư ảo ảo (Ảnh minh họa)
Buôi tôi mùa hè ở thành phô này chưa bao giờ yên tĩnh cả. Nhìn từng dòng xe nôi đuôi nhau trên đường, tiêng đông cơ, tiêng còi xe, tiêng nói cười rôm rả của từng tôp thanh niên ngôi quây tròn xung quanh môt chiêc bàn uông nước bên vê đường, đôt nhiên em cảm thây lòng mình trông rông. Bước chân em vô định, chẳng biêt mình nên bước tiêp hay dừng chân lại nghỉ ngơi.
Môt đôi trai gái vừa vụt qua phía trước mặt, tiêng cười giòn tan của cô gái ây dôi đên tai em, rôi ngay lâp tức vỡ ra, tan vào trong không khí. Tiêng cười tan đi rôi nhưng hình ảnh cô gái ngôi phía sau xe âu yêm tựa vào vai chàng trai, vòng tay ôm siêt chặt thì vân còn đọng lại trong tâm trí. Chẳng phải là hình ảnh quá đôi xa lạ, bình thường cũng có thê nhìn thây đây rây trên đường, thê nhưng thât trớ trêu khi mà trong môt ngày đặc biêt giông như hôm nay em lại bị bắt gặp.
Kỷ niêm giông như môt cuôn phim, cứ châm châm tua lại trong đâu theo cái cách mà ngay cả em cũng chẳng thê kiêm soát được. Môt buôi tôi mùa thu cũng dưới con đường này hai đứa mình cùng nhau đi dạo, cái nắm tay vụng vê, chiêc hôn đâu tiên mình trao nhau dưới tán cây sà cừ xanh mướt... Môt ngày mùa đông rét mướt anh đợi cả tiêng đông hô dưới công trường chỉ đê ân vào tay em môt chiêc áo bông vì trời hôm ây có gió mùa tràn vê bât chợt. Môt buôi sớm mùa hè anh giục em dây sớm cùng chạy tâp thê dục, anh thì hào hứng, còn em lại vừa đi bô vừa ngáp ngắn ngáp dài...
Tình yêu ngày ây đẹp biêt bao, nhưng cuôi cùng tình yêu ây cũng không thê vượt qua được tât cả mọi sóng gió. Em biêt, khoảng cách địa lý xa xôi không phải là cái cớ đê mình đem ra biên minh cho tât cả, bởi nêu như thực sự yêu nhau nhiêu thì sẽ chẳng có bât cứ điêu gì có thê cản trở được hai trái tim cùng nhịp đâp hướng vê nhau. Nhưng tiêc thay, khi mà em mỏi mêt thì anh lại không xiêt chặt bàn tay em lại. Anh cũng buông tay em môt cách quá dê dàng khiên cho bông chôc mọi thứ trở nên hư hư ảo ảo. Em chẳng biêt điêu gì là thât, điêu gì là giả, lẽ nào tình yêu cũng chỉ là môt thứ tình cảm nhẹ tựa lông hông, nói dứt là dứt được ngay?
Em ghét em của bây giờ, yêu đuôi và ủy mị (Ảnh minh họa)
Hôm nay là sinh nhât anh, là ngày mà tròn môt năm vê trước anh từng ôm chặt em vào lòng, đôi mắt ánh lên niêm hạnh phúc khôn tả và bảo rằng: " Cảm ơn thượng đê vì đã trao tặng cho anh món quà tuyêt vời nhât là em". Môt năm vê sau, vân con đường này, vân hàng cây này nhưng chỉ có môt mình em đơn đôc. Đường em vê hôm nay thênh thang lắm, gió luôn vào mái tóc mát lạnh, bât giác đôi tay em co lại, ngỡ như có ai đó vừa nắm lây bàn tay mình.
Em định gửi cho anh môt tin nhắn chúc mừng, nhưng đê làm gì khi mà bên cạnh anh giờ này đã có môt cô gái khác, đê làm gì khi biêt chắc chắn rằng anh sẽ ngay lâp tức nhân nút xóa ra khỏi hôp thư đên ngay sau khi đọc tin nhắn của em. Em ghét em của bây giờ, yêu đuôi và ủy mị, nhưng biêt làm sao được khi trong tiêm thức của em, hôm nay vôn đã là môt ngày đặc biêt rôi. Sẽ chỉ hôm nay thôi anh nhé, nôt hôm nay đê em dành suy nghĩ của mình cho anh đó, bởi từ mai em sẽ bỏ tât cả lại phía sau, học cách đi mà không ngoái lại nhìn.
Theo Eva
8/3, em chỉ thích anh về Ước gì anh sẽ tươi cười xuất hiện trước mặt em vào ngày mồng Tám tháng Ba này. Mấy hôm nay thấy khắp nơi tràn ngập không khí của ngày Quốc tế phụ nữ, bất chợt em cũng cảm thấy lòng mình có đôi chút xuyến xao. Dẫu không phải là sự háo hức giống như thuở còn là học sinh mong đợi...