Món quà 20/10 của chồng khiến tôi từ bỏ ý định ly hôn
Tôi đọc lá thư của chồng để lại mà rớt nước mắt, chưa bao giờ anh hết yêu thương vợ con cả.
Tôi và chồng mới kết hôn được 7 năm, cuộc sống tưởng sẽ hạnh phúc mãi mãi, ai ngờ 3 tháng trước tôi phát hiện anh qua lại với người cũ. Tôi đau đến tận xương tuỷ khi bắt gặp họ bước ra từ nhà nghỉ cùng với nhau. Uất nghẹn trào dâng tôi lao đến cho chồng 2 cái tát, tối ấy tôi ném lá đơn ly hôn vào mặt anh, mặc chồng ra sức giải thích:
- Anh xin lỗi, đó chỉ là cảm xúc nhất thời không kịp kìm nén. Anh biết anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, đừng ly hôn mà các con phải khổ.
- Tha thứ ư? Cái hạng phản bội như anh mà còn dám xin vợ tha thứ. Lúc vui vẻ bên cô ta anh có nghĩ đến tôi không hả? Tôi không thể chấp nhận một người chồng thế được.
Anh không ký ngay mà cất đơn vào tủ. Anh xin tôi ba tháng để anh tiếp tục đưa đón con lớn đi học hết khoá học tiếng Anh đang dang dở rồi anh sẽ ký. Lời đề nghị của anh được tôi chấp thuận vì thực sự tôi không có thời gian đưa con đi, với lại anh giỏi tiếng Anh, anh kèm con học tốt hơn tôi. Mà con bé lại đang được trong đội tuyển của trường. Nghĩ cho con, tôi chấp nhận sống chung với chồng, mặc dù tình cảm coi như đã hết.
Anh vẫn chăm sóc 2 con và phụ tôi việc nhà như trước đây. Giá như không có cái ngày hôm ấy thì anh mãi là người chồng, người cha mẫu mực. Tôi luôn tôn thờ và tự hào về anh, nhưng bây giờ mọi việc anh làm tôi cảm thấy như là anh đang cố chuộc lỗi, chỉ là giả tạo mà thôi.
Nếu vẫn quyết định ly hôn thì tôi sẽ có tội lớn với các con mình (Ảnh minh họa)
Một hôm đi làm tôi chẳng may bị tai nạn gãy tay. Người ta tìm được số điện thoại của chồng trong danh bạ của tôi rồi gọi cho anh. Thực lòng trước đó tôi vẫn tỉnh nhưng cố tình không muốn rút điện thoại gọi cho chồng.
Mấy ngày ở viện tôi không để anh chăm sóc mà nhờ chị gái chăm. Anh nhìn tôi nhăn nhó thì lo lắm nhưng biết vợ giận nên chẳng dám đến gần. Bữa trưa anh tất tả mang đồ ăn cho tôi và chị rồi lại về cơ quan để làm. Tối anh đón con, cho chúng ăn uống tắm rửa rồi đưa vào với mẹ. Nói chung không có tôi nhưng anh chăm sóc các con rất chu đáo. Thương em rể, chị tôi đã tỉ tê khuyên nhủ nhưng tôi một mực không nghe.
Video đang HOT
Xuất viện về nhà, tôi tự mình loay hoay làm một số việc chứ không nhờ chồng. Anh nhìn thấy tôi khó nhọc thì nói: “Em đừng cố không xương không liền được đâu, để anh giúp cho” nhưng tôi nhất định không chịu. Cũng chính vì từ chối sự giúp đỡ của chồng mà khi tháo bột tay của tôi đã không lành được ngay mà vẫn còn rất đau.
Lo cho vợ, anh nghe người ta mách có chỗ đắp thuốc lá hiệu quả liền tìm đến tận nơi lấy thuốc đắp về cho tôi. Ban đầu tôi cũng kiên quyết từ chối tấm lòng của chồng, nhưng khi anh nói: “Em đắp vào cho khỏi để rồi tay khoẻ còn chăm sóc con. Em cứ coi như đắp thuốc vì con chứ không phải là vì anh. Cứ coi như anh đi mua giúp cho em thôi, giống như người bạn mua giúp em vậy”, lúc này tôi mới miễn cưỡng đắp.
Đúng là thuốc có hiệu quả thật, mới đắp một lần đã thấy dễ chịu hẳn. Anh vẫn thay tôi chăm sóc con cái, bảo ban chúng học và làm việc nhà giúp vợ. Nhiều đêm nằm nghĩ, không biết mình quyết định ly hôn có đúng không, mình đối xử như thế có quá đáng với chồng không. Nhưng nghĩ lại cái giây phút anh và người cũ tình tứ với nhau trong nhà nghỉ thì tôi lại hận chồng vô cùng.
Cuối tuần vừa rồi con lớn kết thúc khoá học, anh biết rằng đã đến ngày phải ký đơn. Có lẽ anh không muốn điều đó nên đêm ấy anh dò hỏi ý tôi:
- Mình đừng ly hôn nữa em nhé. Anh không bao giờ làm tổn thương vợ nữa đâu.
- Không. Chẳng thể tin vào lời thề thốt được, chỉ là trót lưỡi đầu môi thôi. Sau khi ly hôn tôi và các con sẽ dọn đi chỗ khác. Thứ 2 này tôi sẽ dọn đi.
Anh im lặng, chẳng nói câu gì. 3 năm yêu nhau, 7 năm sống với nhau anh thừa hiểu tính tôi, đã quyết thì không gì có thể thay đổi.
Sáng chủ nhật anh đi sớm, tôi cũng chẳng buồn hỏi anh đi đâu. Mãi chiều anh mới về, nhìn dáng vẻ buồn bã, có vẻ anh mới uống rượu.
Tối ấy sau khi tắm rửa xong tôi vào phòng đi ngủ vì thấy hơi mệt. Anh lại lấy xe ra ngoài. Ngồi vào cái bàn trang điểm tôi thấy có một gói nhỏ bọc cẩn thận để trên bàn, bên cạnh là một phong bì có dòng chữ: “Gửi em!”. Mở ra xem, bên trong thấy có lá thư chồng viết cho tôi:
“Anh biết em vẫn còn giận anh lắm và không từ bỏ quyết định ly hôn. Anh có lỗi nên đành chấp nhận. 20/10 này anh không còn cơ hội để làm cho em vui được nữa. Anh biết có tặng quà gì em cũng không nhận, nhưng xin em nhận gói quà này, đây là ít thuốc đắp, em cố gắng đắp cho đều để tay khoẻ còn chăm sóc các con thay anh”.
Tôi đọc lá thư mà rớt nước mắt, chưa bao giờ anh hết yêu thương vợ con cả. Nếu vẫn quyết định ly hôn thì tôi sẽ có tội lớn với các con mình. Có lẽ tôi phải tha thứ cho cái lần trót dại của chồng, tình cũ của anh cũng đi nước ngoài rồi, họ sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nhau nữa. Tôi cầm điện thoại gọi cho chồng, cái việc mà 3 tháng nay tôi chưa từng làm.
- Alo, em à.
- Anh ở đâu, về nhà dạy con học đi, mệt không dạy con được.
- Ừ, anh về ngay đây.
15 phút sau anh về đến nhà lên phòng cho con bé đi ngủ rồi dạy con lớn học. Lúc vào buồng thấy tờ đơn ly hôn tôi xé làm đôi để trên bàn anh đã ôm chầm lấy vợ: “Cảm ơn em đã tha thứ cho anh. Cảm ơn em đã cho anh cơ hội được ở bên chăm sóc mẹ con em – những người mà cả đời này anh không thể rời xa được”.
Theo Minh Minh/24h
Nỗi lòng thằng đàn ông phải xin tinh trùng của bạn cho vợ
Không biết sao bạn tôi lại biết vợ tôi vừa sinh. Vì thế, người đàn ông bí mật đã nhắn tin cho tôi: "Bạn có thể gửi cho tôi một bức hình của con được không?".
Tôi kết hôn đến nay đã 6 năm nhưng vẫn chưa có con. Hai vợ chồng đều là dân công sở, sống ở môi trường làm việc khá thoáng nên có rất nhiều cám dỗ. Nhưng cả tôi và cô ấy đều rất yêu nhau. Vì vậy giữa chúng tôi chưa bao giờ nảy sinh mâu thuẫn về chuyện này. Tôi tin vào nhân cách của vợ vì biết cô ấy không bao giờ ngoại tình sau lưng tôi. Bản thân tôi cũng chưa từng một lần làm điều gì có lỗi với cô ấy.
6 năm chưa con cái, tuổi của vợ tôi ngày một lớn. Bản thân tôi vẫn thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của người chồng, nhưng không thể đem lại nổi một đứa con cho vợ. Chúng tôi đã đi khám và biết nguyên nhân từ tôi. Lúc đầu tôi rất mặc cảm, nhưng dưới sự động viên của cô ấy, chúng tôi dần lấy lại được cân bằng trong cuộc sống.
Sau khi mọi biện pháp đều không mang lại may mắn, vợ tôi trầm lặng hẳn
Tôi biết vợ rất thích trẻ con. Mỗi lần chị gái tôi cho cháu đến chơi, cô ấy lại ôm riết cả ngày. Cô ấy mua rất nhiều quần áo, đồ chơi cho các cháu nội ngoại. Vợ tôi làm những việc này giấu tôi, cô ấy sợ tôi buồn rồi nghĩ ngợi lung tung. Chỉ đến khi chị gái nói nhỏ với tôi rằng, chị ấy từng thấy cô ấy vừa ru con gái mới 6 tháng tuổi của chị ấy ngủ vừa khóc.
Chúng tôi từng chạy chữa ở nhiều nơi nhưng kết quả vẫn không tiến triển gì. Bác sĩ cũng bảo chúng tôi kiên trì, nơi nào nghe nói có thầy giỏi là tôi tìm đến. Vợ tôi cũng từng thụ tinh nhân tạo 2 lần nhưng chất lượng tinh trùng của tôi quá kém, không thành công. Bản thân vợ tôi từng vì 2 lần kích trứng nên xảy ra nhiều phản ứng phụ. Cho nên chúng tôi chưa dám thử lại lần thứ 3.
Sau khi mọi biện pháp đều không mang lại may mắn, vợ tôi trầm lặng hẳn. Chúng tôi sống với nhau trong không khí buồn bã đó được nửa năm thì tôi gặp lại anh bạn học cùng đại học ngày trước trong một lần đi công tác Sài Gòn. Bạn tôi rất đẹp trai, cao to, mặt vuông chữ điền, học thạc sĩ kinh tế xong rồi vào Sài Gòn lập nghiệp. Giờ anh đang giữ chức phó tổng giám đốc của một công ty xây dựng lớn.
Mặc dù đã 36 tuổi nhưng anh chàng này vẫn độc thân và chưa có ý định lấy vợ. Tuy nhiên, tình sử của anh cũng rất dài. Bạn rủ tôi vào một quán massage từ A-Z, vì nể bạn nên tôi đi cùng. Dù vào đó tôi chẳng làm gì nhưng đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ: sao tôi không hỏi xin tinh trùng từ bạn để cấy cho vợ. Vừa nảy sinh ý định đó, tôi bèn kéo anh bạn về khách sạn tôi đang ở để tâm sự chuyện gia đình. Tôi đã quyết xin tinh trùng từ bạn để cấy cho vợ
Lúc đầu tôi lo sợ bạn sẽ từ chối. Chẳng ngờ anh chàng chỉ gật gù một lúc rồi nói bằng giọng rất chân thành rằng nếu tôi cần, bạn tôi có thể cho. Nhưng hy vọng chuyện này chỉ hai người chúng tôi biết, và vợ chồng tôi không được làm phiền đến bạn. Chuyện này tôi cầu còn không được cho nên vội vã đồng ý.
Hẹn được bác sĩ, tôi gọi điện báo cho bạn rồi đưa vợ từ Hà Nội vào Sài Gòn thụ tinh nhân tạo lần thứ 3. Kết quả là vợ tôi mang bầu. Vợ tôi mừng lắm, cô ấy vẫn tưởng đây là đứa con máu thịt của tôi. Còn tôi thì cũng rất vui và xúc động. Sau hôm đó, tôi và anh bạn không liên lạc lại với nhau dù tôi vẫn giữ số của bạn.
Rồi cũng đến ngày vợ tôi sinh, là một bé trai khỏe mạnh nặng 3,6kg. Khi đó niềm vui trong chúng tôi vỡ òa, vợ tôi khóc rưng rức trên giường bệnh vì sung sướng. Tôi cũng ôm chặt cô ấy và con. Tôi tự hứa sẽ coi đây là đứa con ruột thịt máu mủ của mình và sẽ giấu chuyện này đến cùng để vợ tôi không biết. Thế nhưng không biết sao bạn tôi lại biết vợ tôi vừa sinh. Vì thế, sau khi vợ tôi ở viện về, anh bạn trong Sài Gòn đã nhắn tin cho tôi rằng: "Bạn có thể gửi cho tôi một bức hình của con được không?"
Mới đầu tôi rất phẫn nộ vì tin nhắn này. Tôi đã nhắn lại rằng "Ông đã nói sẽ không hỏi han gì rồi mà". Bạn tôi không nhắn tin lại. Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi cũng thấy mình không thể cay nghiệt như vậy được. Tôi gửi một tấm ảnh chụp con trai cho anh ta. Anh ta liền nhắn lại "Cảm ơn!". Sau đó hàng tháng tôi đều phải gửi ảnh con trai cho người đàn ông bí mật kia, khi thì con đang ngáp ngủ, khi con khóc, con cười...
Đến giờ con tôi đã gần 10 tháng tuổi thì anh ta bỗng đòi được gặp mặt con. Anh ta nói sẽ đến chơi với tư cách bạn thân của tôi. Tôi băn khoăn không biết có nên đồng ý chuyện này không? Tôi sợ anh ta tiếp xúc nhiều với con rồi sẽ không còn giữ lời hứa ban đầu nữa. Tôi cũng sợ vợ tôi biết chuyện sẽ xa lánh tôi. Tôi rất sợ mất gia đình. Tôi nên làm gì bây giờ?
Theo Trí Thức Trẻ
Thư tình: Em cần một tình yêu chân thành Em cần ở anh một điểm tựa tinh thần, một tình yêu chân thành, sâu sắc... Tôi thấy tình yêu của tôi và anh bị lung lay... Vì sao thế nhỉ? Vì tôi đang quá mệt và quá bận rộn trong khi tôi cảm thấy không có đủ sự quan tâm từ người đàn ông tôi yêu? Anh chỉ biết lo lắng cho...