Món ngon bông mỏ quạ
Dĩa bông mỏ quạ xào tỏi là món đơn giản nhưng dễ “hút hồn” người thưởng thức.
Mỗi lần trời đất âm u là tôi lại buồn thấu ruột thấu gan. Đó là lúc đất trời sắp chuyển giao từ mừa nắng sang mùa mưa, mà người dân miền Tây Nam bộ gọi là “sa mưa”. Rồi những cơn mưa đầu mùa ào ạt đổ xuống, đất đai thêm màu mỡ. Mưa tắm gội cây trái khắp nơi xanh màu, cũng là lúc những dây mỏ quạ héo khô xanh tốt trở lại, bò quấn thân cành mấy cây ăn trái trong vườn.
Trong một dịp về thăm chị Ba, tôi đã được chị cho tận hưởng một bữa ngon nhớ đời. Chị rủ tôi ra vườn tìm hái những chiếc đọt và lá mỏ quạ non. Vừa hái, chị vừa chỉ những chiếc lá mỏ quạ hình trái tim màu xanh sậm và nói, đầu lá cong quặp giống chiếc mỏ con quạ nên người ta đặt tên cho nó như vậy.
Ở đồng bằng sông Cửu Long, nhất là miệt Trà Vinh, mỏ quạ thường mọc hoang trên những vùng giồng cát. Bà con Khmer nơi đây gọi dây mỏ quạ là “ưng-à-co”, cũng có nghĩa là mỏ con quạ. Tôi cùng chị hái một rổ đọt và lá mỏ quạ non đem vô nhà, rửa sạch. Chị vừa cười vừa bảo: Nghe em thích ăn mắm, bữa nay chị đãi em một bụng mắm đặc sản của người Khmer, đó là món “xim-lo ưng-à-co”. Nói rồi chị ra bụi tre sau vườn chiết một mụt măng bự đem vô, thò tay vô hũ sành bắt con cá lóc đồng tổ chảng rộng sẵn trong đó ra làm thịt…
Dĩa bông mỏ quạ xào tỏi. Ảnh: Phương Kiều
Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên cái món ăn độc đáo của người Khmer quê chị. Cái món “xim-lo” ấy khi được chị dọn ra bàn tỏa một mùi thơm đến… nghẹt thở. Thú thật, trên đời tôi chưa từng “nghe” cái mùi thơm của loại mắm nào “ác liệt” đến như vậy. Nó không đậm đặc như các loại mắm sặt, mắm trèn, mắm lóc, mắm rô… mà là một mùi thơm thoang thoảng khó diễn tả của một loại mắm tôi chưa từng biết.
Video đang HOT
Chị cười bảo đó là mắm “prò-hóc”, đặc sản của đồng bào Khmer. Rồi chị giảng giải về món “xim-lo” nầy: mắm “prò-hóc” nấu với nước sôi, lược bỏ xác, cho măng tre xắt lát vào, nấu mềm thì cho cá lóc làm sạch vô, sau cùng thả hết số đọt non và lá mỏ quạ rửa sạch vào. Nước sôi, nêm nếm gia vị vừa ăn, hớt bỏ bọt cho nồi “xim-lo” trong nước thì nhấc xuống, múc ra tô. Vậy là cả nhà cùng ăn. Vị mặn của mắm, vị ngọt của thịt cá lóc, vị cay của ớt, cùng mùi vị khó diễn tả của loại rau hoang dã mỏ quạ hòa trong khẩu cái thành một tổng hợp đến… buồn, nhớ.
Một lần khác vào tháng 9 âm lịch, mưa già, chị gọi tôi về. Chị lại dẫn tôi ra “thăm” dây mỏ quạ bò quấn quanh thân cành cây khế ngọt. Lần này không hái những chiếc lá xanh ngắt mà hái từng chùm bông mỏ quạ bum búp nhỏ như những cánh bông thiên lý, phơn phớt màu hồng tím.
Bông mỏ quạ hái về ngắt bỏ cuống, rửa sạch, để ráo, chị đặt chảo lên bếp lửa. Chảo nóng, chị chế dầu ăn vào. Dầu sôi, chị phi nhiều tỏi cho thật thơm rồi cho số bông mỏ quạ vào, lật qua lật lại cái sạn vài lần, cho hành lá xắt khúc vào, nêm nếm gia vị vừa ăn và chị nhanh tay xúc ra dĩa, rắc tiêu bột đều khắp mặt, dọn ra bàn. Chỉ có vậy mà dĩa bông mỏ quạ xào tỏi đã “hớp hồn” tôi còn ác liệt hơn cái món “xim-lo” đậm đà của ẩm thực Khmer Nam bộ chị đã cho tôi thưởng thức năm trước.
Nghe tôi khen, chị cười rồi “phán” rằng tôi sẽ thích thú hơn khi được ăn món bông mỏ quạ xào tép hoặc xào thịt bò. Hai món nầy là “cây đinh” giúp cánh ăn nhậu thêm phần khoái khẩu. Vậy thì hẹn chị một ngày nào đó, tôi sẽ xuống “thăm” chị vào những ngày mưa dầm dề để thưởng thức những món ngon đậm đà khẩu vị của ẩm thực Khmer.
Theo Thesaigontimes
Nấm tràm đầu mùa mưa ở Đức Huệ
Nấm tràm đắng, nhưng ăn một tai xong mà chiêu chút nước lạnh là thấy ngay cái hậu ngọt của thứ nấm này.
Chuyến đi Đức Huệ cuối tuần đã được gút và sẽ khởi hành vào sáng thứ sáu 10.5. Mục tiêu chuyến đi là theo chân mấy người dân đi dặm cá lia thia gần cuối mùa ở tận đồng bưng Bình Thành. Đầu tuần còn kiểm tra lần cuối là xứ ấy chưa mưa. Vậy mà thứ tư, thứ năm trời đổ cơn mưa lớn. Thúi hẻo! Vì mưa lớn nước ở đồng bưng nhiều là cá đi hết. Không ai đi dặm nữa.
Cháo tràm, tuy đắng mà ngọt. Ảnh: Trần Việt Đức
Nhưng không thể không đi. Và, biết đâu tái ông thất mã? Mà thật, nhờ vậy lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy tận mắt những tai nấm tràm tươi.
Mấy năm trước, nhờ ông anh Lý Thân, một người nghèo mê đồ cổ, rủ về quê ở Lái Thiêu ăn giỗ mà biết được nấm tràm khô. Biết được người đàn bà mấy chục năm ngồi bán nấm trong chợ Lái Thiêu. Vừa bán nấm khô, vừa ngâm nước sẵn một mớ nấm, dành cho hạng khách hàng bận rộn không có thời giờ ngâm cho nấm nở và cát lắng bớt xuống đáy nồi.
Một thời gian cũng lâu lâu trở lại, bà bán nấm vẫn còn đấy. Dự tính mua ít nấm ngâm sẵn, mua luôn con cá lóc đồng, đem ra chỗ quán Tư Quốc ở khu Cầu Ngang nhờ cô chủ quán nấu lại bữa cháo cá lóc nấm tràm được cô nấu cho mấy năm trước, hồi mới biết nấm tràm được ít lâu.
Để chẳng bõ công ra Lái Thiêu, thôi thì ghé lại quán Tư Quốc làm bữa thỏ. Hỏi ra, mới biết bà chủ quán đi vắng. Mới nhớ, bà chủ dặn: "Có muốn ăn gì, phải gọi điện dặn trước". Nhưng vẫn thích tự mình trở lại cái sạp nấm của bà bán nấm từ thời còn con gái đến nay đã ngót nghét 70.
Mưa hai cây, ở đồng bưng Bình Thành, cách thị trấn Đông Thạnh khoảng hai chục cây số, cách cửa khẩu Tho Mo bảy, tám cây số, đã có những chồi nấm đầu mùa nhú lên. Nhân, một thanh niên ở Đức Huệ, chuyên nghề dặm cá lia thia, mà tôi có lần nói đến trong bài Lia thia quen... hũ mắm chua, hôm đó kiếm cá chẳng được mấy vì nước nhiều quá. Để khỏi lỡ ngày công, anh vào hú hoạ trong khu rừng tràm và hái được một mớ nấm.
Mẻ nấm tràm có lẽ là đầu tiên ở Đức Huệ. Ảnh:Trần Việt Đức
Bình Thành với những con đường tràm keo mọc thành vòm chạy qua những đồng bưng thật thơ mộng. Dẫu biết rằng vùng đất cằn này chẳng cây gì sống nổi ngoài tràm keo.
Nấm tràm tôi thấy hôm ở Đức Huệ có màu nâu trên mũ và thân có đoạn trắng đoạn nâu. Trong khi nấm tràm khô thì nâu đen toàn phần.
Trưa hôm đó, ngồi ăn cháo nấm tràm cùng mấy người dân địa phương. Nấm tràm đắng, nhưng ăn một tai xong mà chiêu chút nước lạnh là thấy ngay cái hậu ngọt của thứ nấm này. Bởi đắng, trong tiếng Anh, nấm tràm có tính ngữ bitter đứng trước từ bolete.
Lần trước ăn nấm tràm khô, lại gió hiu hiu từ con kinh ở Cầu Ngang thổi về, cả bàn ai cũng buồn ngủ làm một phen hoang mang. Lần này không gặp lại cơn buồn ngủ ấy.
Một ông già tên Út, người địa phương nói trong bữa cháo: "Nhưng nấm tràm keo không ngon bằng nấm tràm cừ đâu". Thì ra thế. Không biết tràm dầu có nấm không? Đến nay vẫn chưa tìm thấy câu trả lời. Tìm khắp hết Google chỉ thấy nói có một loại nấm tràm.
Theo 24h
Cháo ấu tẩu bên dòng sông Lô Ấu tẩu có độc nhưng nếu được chế biến kỹ lưỡng sẽ có một món cháo ngon bổ. Đến với Hà Giang - miền cực Bắc tổ quốc, du khách không những được chiêm ngưỡng núi non hùng vĩ mà còn được thưởng thức nhiều món ăn ngon, lạ mà chỉ nơi đây mới có. Cháo ấu tẩu là một trong số những...