Mới yêu nhưng anh đã “liều”
Dù mới quen nhưng anh đã ôm hôn và đòi khám phá cơ thể cháu.
Năm nay cháu 23 tuổi, đang là nữ sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Hà Nội. Cháu có ít bạn bè, hầu như không có bạn thân. Lực học của cháu bình thường (cháu phải thi lần hai mới đỗ đại học) nên cháu luôn phải cố gắng để không phải thi lại môn nào.
Thời gian của cháu chủ yếu dành cho việc học tập và đọc sách. Kinh tế của gia đình cháu cũng ở mức trung bình nên hầu như cháu không tham gia vào các cuộc vui hay các chương trình đi dã ngoại với các bạn trong lớp. Cháu là con một. Bố mẹ cháu là công nhân đã nghỉ hưu nên khả năng cháu kiếm được một việc làm đúng ngành học (Tài chính – Ngân hàng) là điều không tưởng. Khi đăng ký thi đại học, cháu chỉ đăng ký theo phong trào, đỗ được đại học này là may, chứ không tính đến việc sau này xin việc như thế nào.
Cách đây một tuần, khi cháu đi thực tập, thậm chí các ngân hàng (sau khi xem bảng điểm và phỏng vấn trực tiếp) còn không nhận cháu vì… đã đủ người. Nhưng bạn cùng lớp cháu đến phỏng vấn sau đó mấy ngày vẫn được nhận vì có tiền và có người quen giới thiệu. Bây giờ cứ nghĩ đến cảnh đi xin việc mà không quen biết, không có tiền là cháu cảm thấy chán đời bác sỹ ạ.
Về nhan sắc của mình, cháu tự ý thức được là cũng chỉ ở mức trung bình yếu. Nhiều lúc nhìn các bạn nữ xinh đẹp trong lớp có người yêu đưa đón, cháu cũng thấy tủi thân. Những lúc như thế cháu lại đọc sách (sách gì cháu cũng đọc) và cứ đinh ninh rằng ông Trời có mắt, ai cũng có số, nhất định mình sẽ gặp được một nửa của mình. Cháu cứ tin như thế!
Cách đây ba tháng, cháu gặp một bạn trai trong thư viện vì ngồi cùng bàn và cùng đang đọc một đầu sách giống của cháu. Hai đứa tranh luận rất sôi nổi, sau đó chúng cháu trao đổi số điện thoại. Về nhà cháu cứ nghĩ mãi về cậu bạn mới gặp có cùng sở thích đọc sách. Cháu đã nhắn tin rủ bạn ấy đến thư viện để tranh luận về nhiều vấn đề còn dang dở. Không hiểu sao cháu thấy rất quý bạn ấy và sau khi quen nhau được một tháng cháu muốn… thử “liều” một phen. Cháu đã dành dụm được một khoản để mua vé mời bạn ấy đi xem một chương trình ca nhạc có ca sỹ mà bạn ấy thích. Cháu đã nói là người quen tặng vé nên bạn ấy vui vẻ nhận lời.
Cháu đã cho địa chỉ nhà để bạn ấy đến đón cháu. Hôm ấy cháu đã ăn mặc rất diện, trang điểm rất cẩn thận. Nhưng không hiểu sao cậu bạn chỉ quan tâm đến ca sỹ mà chẳng để ý đến cháu. Thậm chí giữa chương trình, khi cháu chủ động cầm tay bạn ấy thì bạn ấy đã rụt tay lại… Trên đường về, chúng cháu không nói với nhau câu nào. Đêm hôm ấy, cháu đã khóc rưng rức vì tủi thân, xấu hổ. Sau đó cháu đã xóa số điện thoại của cậu bạn kia và cũng không thấy cậu ta liên lạc lại nữa.
Nghĩ đến tình yêu, công việc… cháu thấy hoang mang quá! (Ảnh minh họa)
Cách đây một tháng, chị hàng xóm của cháu giới thiệu một anh hơn cháu 5 tuổi. Mới gặp nhau được hai ngày anh đã chủ động cầm tay cháu, rồi ôm hôn cháu trong khi chúng cháu gần như chưa hiểu gì về nhau. Cháu cứ bị động bị anh dẫn vào “cuộc chơi”, để anh khám phá những khu vực nhạy cảm trên cơ thể. Nhưng không hiểu sao cháu vẫn đủ tỉnh táo để không cho anh ta đi quá giới hạn. Không đạt được mục đích, anh ta cũng chẳng đến nữa. Bây giờ cứ nhìn thấy chị hàng xóm là cháu lại thấy “đau”.
Cứ nghĩ đến công việc sau khi tốt nghiệp, cứ nghĩ đến chuyện yêu đương là đầu cháu như muốn nổ tung bác sỹ ạ. Cháu đang hoang mang không biết là sẽ sống thế nào đây?
T.Lê (HN)
Hãy đun cho mình một ấm nước thật nóng…
Video đang HOT
T.Lê thân!
Cháu nên loại bỏ ý niệm: Mình là người (quá) bình thường, gia đình cũng bình thường (hoặc thấp hơn gia đình các bạn cùng trường), mình không có người thân quen làm ông này, bà nọ, mình không có nhiều mối quan hệ, trí tuệ của mình cũng có hạn… Nói chung là trước những khó khăn này thì mình lại phải nghị lực hơn bình thường, có nhiều niềm tin hơn người bình thường để rồi đạt được mức bình thường của thiên hạ. Muốn có được nước ấm dùng cho bản thân mình trong một không khí quá lạnh thì mình phải đun cho một ấm nước thật nóng để pha ra uống dần.
Chúng ta phải chống tư tưởng “trí tuệ” bình thường. Trí tuệ giống như một hạt giống: Tùy môi trường mà cây lên cao, lên thấp, có hoa, có trái… Đến bậc đại học thì trí tuệ của sinh viên tương đối ngang nhau. Nói chung là yếu tố tâm lý, nhân cách và điều kiện sống cũng có ảnh hưởng đến sự phát triển của trí tuệ. Nếu gia đình có điều kiện thì trí tuệ sẽ phát triển nhanh hơn một chút.
Các ứng viên đi xin việc có yếu tố thân quen thì đương nhiên là sẽ có lợi thế hơn nếu hồ sơ, bằng cấp ngang với các ứng viên khác. Cái này cháu phải chấp nhận vì ở xã hội nào cũng thế. Tuy nhiên, con công nhân không phải là tội! Con của người về hưu không phải là hết đát, vô dụng! Riêng cá nhân tôi thì cho rằng nếu các ứng viên có bằng cấp tương đương nhau thì chính nhân cách, tác phong, tâm hồn và đạo đức là tiêu chuẩn để cho ứng viên lựa chọn bởi vì ông sếp/chủ nào cũng muốn lấy những nhân viên có chí, nhiệt tình trong công việc, có tính trung thành, biết tự tin, có tham vọng. Như thế, ta phải hãnh diện nói rằng: Tôi là con của bố mẹ làm công nhân nhưng đã học đến đại học, chứ đâu phải là bằng cấp giả. Hơn nữa, tôi là nữ mà còn làm được hơn nhiều nam giới khác. Đời là thách thức, thử thách và thách đố của thành công.
Khi tôi đã rõ ràng với chính con người tôi thì tôi sẵn sàng “trưng bày” làm sáng tỏ tình cảm của tôi với con người nói chung, với bạn sẽ có nói riêng. Tức là họ nhìn thấy ở tôi những điều tốt đẹp và thích thú cảm thấy như có may mắn mới gặp được tôi, mới có tôi làm bạn. Đương nhiên sẽ có người muốn lợi dụng tôi hoặc tôi cũng muốn với đến những người mà họ không để ý đến tôi. Những trường hợp này chỉ xảy ra khi tôi quá thực tế hoặc quá không thực tế. Giải quyết, phòng ngừa những thất bại này là tôi phải tin tôi, yêu tôi trước khi tôi nghĩ là bạn sẽ giải quyết giúp tôi bằng tình yêu họ cho tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mới yêu, người yêu đòi cắn ngực
Rồi chẳng bao lâu sau, chúng em đã xảy ra "chuyện ấy".
Em năm nay mới 20 tuổi và em đang yêu đơn phương một người con trai. Anh ấy tên là Hòa, lớn hơn em 3 tuổi. Hai đứa em quen nhau tình cờ qua facebook, nơi mà hai đứa bắt đầu làm bạn, trò chuyện rồi anh ấy rủ em đi ăn trưa. Lúc đầu khi mới quen, em thấy anh ta không đẹp trai, không có gì quá nổi bật để em thích. Nhưng khi bắt đầu nhắn tin qua lại, em thấy rất mến anh. Lúc đó cô bạn thân có nói với em rằng, em hãy tiến tới vì em và anh ấy nói chuyện cũng rất hợp nhau. Sau đó em không do dự và hỏi anh có thích em không, sao lại tốt với em như thế, hay nhắn tin với em mỗi ngày. Anh ấy nói có thích nhưng mới chỉ dừng ở mức là bạn bởi em nhiệt tình, tốt bụng đối với anh ấy. Em thấy rất là buồn khi nghe câu nói đó. Em đã trót lòng thích anh mất rồi.
Nhưng em không lấy làm ngại và tiếp tục làm bạn của anh. Tụi em rất hay đi chơi cùng nhau.
Cho đến mãi một ngày, hôm đó anh ấy dẫn em đến công viên ngắm đèn ban đêm. Hôm đó rất lạnh, cả hai đứa đứng cạnh nhau run rẩy nhưng không dám làm gì.
Rồi em chỉ mỉm cười và theo anh về nhà xem phim. Hai đứa ngồi cạnh nhau, nhưng cũng không dám ôm lấy nhau như những cặp tình nhân khác, dù cho lòng rất muốn. Khi xem phim xong, em nói đã khuya và đến lúc em nên đi về nhà. Anh ấy níu em lại và hôn em, lúc nó em rất bối rối và rất đột ngột, vì nụ hôn đó đối với em là một nụ hôn ngọt ngào nhất trong đời, dù đó không phải là nụ hôn đầu tiên.
Nhưng được một người mà em yêu thương nhất ban cho, thì cái cảm giác đó rất hạnh phúc. Sau đó thì hai đứa em qua lại với nhau nhiều hơn và sâu đậm hơn. Em hay mời anh đến nhà, chúng em trò chuyện với nhau về chuyện hồi nhỏ trước đây của cả hai.
Dù có rất nhiều kỷ niệm mặn nồng nhưng anh ấy chẳng yêu em (Ảnh minh họa)
Có một điều nữa, trong khi hôn em, anh ấy có bóp ngực, rồi cắn đầu ngực, em rất lo là lúc đó, em để nguyên không cự nự gì. Không rõ anh có cho em là dễ dãi không? Chuyện đó cũng qua nhanh, không làm em suy nghĩ thêm nhiều sau hôm đó.
Rồi anh ấy nhắc đến cuộc tình đầu tiên về một người, em rất cảm động với cuộc tình đó và ước giá như mình là người đó. Và dần dần em biết thông tin về người yêu cũ của anh, em đã hâm mộ và kết bạn. Khi anh ấy biết được thì rất tức giận và hỏi tại sao, trong lúc đó em rất bối rối và đã không thật thà nói với anh là mục đích của em là gì. Không phải là em chọc tức cô bạn gái cũ, mà tại vì tính tò mò của em và muốn biết chị ấy thế nào mà anh vẫn còn yêu sâu đậm như thế. Rồi một hôm, em với cô bạn gái cũ của anh cãi nhau vì một vấn đề rất nhỏ, anh biết chuyện và mắng em, "Em chẳng là gì cả mà tại sao soi mói chuyện đời tư của anh".
Em rất tức giân, nếu đã là người tình xưa của nhau, anh ấy nói không yêu cô đó nữa, sao vẫn mắng em mà chuyện này có gì đâu. Rồi em im lặng để anh ấy trách móc mà không nói một lời ngoài việc xin lỗi. Hai đứa ngồi dịu lại nói chuyện với nhau, em hỏi anh thêm một lần nữa là có thích em không. Anh ấy trả lời cũng thích, nhưng không có cái cảm giác như thích em kiểu bạn gái. Sau khi em nghe câu đó, em đã khóc òa trước mặt anh ấy. Rồi vài ngày trôi qua, em không nói không hỏi gì cả, anh ấy hỏi em có muốn đi ăn trưa hay không? Em đồng ý. Hôm đó, anh nắm tay nói với em hãy làm bạn gái của anh. Em nói với anh ấy, nếu như thật lòng thì em đồng ý, nhưng nếu vì sự thương hại và lòng tốt bụng của em đối với anh thì em sẽ không đồng ý.
Anh ấy nói là thật lòng, nhưng trong thời gian làm bạn gái, anh không cho em công khai với ai hết, anh nói nếu ai biết thì biết. Làm em rất bực, nếu như quen nhau thì đâu cần phải sợ ai mà không dám nói. Rồi một lần nữa vì chữ "tình" mà em nhịn anh ấy. Sau khi yêu nhau được 2 tuần, vì một chuyện nhỏ nhặt mà anh nói với em tốt hơn hết thì hai đứa nên làm bạn tốt hơn. Em đồng ý, vì em cũng không muốn rằng buộc anh. Nhưng hai đứa em vẫn gặp nhau và trong một lần đã quá gần gũi nhau đã tiến tới chuyện ngoài ý muốn. Sau đó chuyện đến với nhau xảy ra càng ngày càng nhiều hơn. Nhiều khi em nghĩ anh ấy đến với em chỉ về chuyện thể xác. Nhưng em chẳng ngại, vì yêu một người dù có chuyện gì xảy ra em cũng không hối hận. Trải qua gần 5 tháng, anh ấy muốn chia tay em.
Em không có đủ dũng cảm để rời xa anh ấy (Ảnh minh họa)
Em nghĩ trong lòng, không lẽ anh đã đạt được những gì anh muốn và đã chán em nên mới lấy mọi lý do để nói với em là không nên tiếp tục nữa. Anh ấy rất biết yếu điểm của em, hay đem những việc sai trái của em để bắt bẻ mọi điều. Rồi em xin lỗi anh...
Đã qua 1 năm dài, dù có bao nhiêu lần em khóc vì những lời nói tổn thương anh dành cho em, em đều bỏ qua hết. Nhưng ngược lại, anh ấy giận em hay có chuyện không vui thì đem nhưng điểm yếu ớt của em để mà trách móc. Nhiều khi em suy nghĩ, em không biết đã yêu anh ta vì điều gì ngoài việc làm cho em có một cảm giác an toàn và hạnh phúc. Anh ấy hay nói về những cô gái mà anh ấy để mắt đến. Đối với một người phụ nữ khi đã có quan hệ rất thân thiết, sâu đậm với một người đàn ông, nghe câu nói đó tất nhiên em rất ghen và rất giận. Nhưng em lại để nó sang một bên và không nói một lời mà chỉ hỏi anh ấy có tỏ tình với người ta chưa, anh nói rằng có mến cô ấy. Tuy em rất thất vọng nhưng em đã cố gắng thay đổi mình và làm sao để anh ấy thích. Nhưng rốt cuộc kẻ tổn thương nhiều nhất cũng là em, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng sâu. Cho đến một hôm, anh ấy không nhắn tin cho em nữa và em cuống cuồng nhắn tin cho anh. Bỗng dưng em thấy sao mình hèn hạ thế này.
Người ta chỉ coi mình như một đồ chơi, không tin tưởng cũng chẳng yêu, nếu anh hứng thú thì đến, không thì lãng quên ngay người con gái này.
Dù cho em nói đến bao nhiêu lời, anh cũng chẳng quan tâm em. Anh cứ lấy lý do em trẻ con, nhưng em biết anh chán em rồi.
Trước mặt anh, em có thể cười nói vui vẻ nhưng những nụ cười đó là một dòng nước mắt trong em tuôn rơi. Em biết trong tình yêu, không ai có thể miễn cưỡng nhau được. Tuy em có những lỗi sai và gây ấn tượng xấu đến anh, làm cho hình tượng anh nhìn em là một người khác. Nhưng em đã hết lòng thay đổi và sửa lỗi, nhưng làm thế nào anh ấy cũng chẳng quan tâm đến em nữa. Em cố quên đi, dù gặp nhau cũng không nói lời nào. Em rất đau khổ, em thật không biết phải làm sao để anh ấy quay lại bên em.
Chị ơi, em phải làm sao đây? Em bây giờ rất ân hận những gì em làm khiến anh ấy giận em, đánh giá sai đến em. Em rất buồn và không biết phải làm thế nào nữa. Em chỉ có một mình, không có người thân bên cạnh. Em thường hay cố gắng không suy nghĩ đến chuyện này, nhưng em càng cố gắng thì em lại suy nghĩ đến nó. Đối với anh ấy, chuyện này thì dễ dàng nhớ, dễ dàng quên nhưng đối với em là một chuyện chẳng thể nào quên.
Xin chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị!
Trả lời:
Chào em gái!
Cảm ơn em đã mạnh dạn gửi thắc mắc về cho chuyên mục. Chị thấy em là một cô gái hồn nhiên trong sáng và có ý định nghiêm túc trong tình yêu. Em luôn muốn được bạn trai trân trọng và cư xử đúng mực, em dành những tình cảm thật lòng và chân thành với người yêu và cũng muốn được người yêu đối xử như thế.
Hãy giữ mình và thận trọng khi yêu (Ảnh minh họa)
Quả thật em là một cô gái khá trẻ, em chưa trải qua mối tình nào, vì thế, khi bước chân vào ngưỡng cửa tình yêu em luôn lo lắng băn khoăn làm sao để có được một mối tình đẹp, để tìm được người yêu mình thật lòng, giữ được người ấy mà không bị mang tiếng là dễ dãi, dễ tán. Đây là thắc mắc hoàn toàn bình thường của bất kì bạn gái nào và nó chứng tỏ em là một cô gái khá cẩn thận, trong sáng, biết suy nghĩ thấu đáo về mọi mặt của vấn đề.
Khi yêu, sự quan tâm trở thành mấu chốt để thúc đẩy tình cảm nhưng theo như em kể, anh ấy đâu cóquan tâm em. Có khóc, có đau cũng vô ích, vì thật sự chẳng thể nào níu kéo được. Việc duy nhất em có thể làm và cần làm lúc này là cố quên anh ta để gượng dậy đi tiếp. Em nên chú tâm vào học hành, giúp mình bận rộn hơn để quên anh ta đi. Hãy kết nối lại với bạn bè, tìm những niềm vui mới. Rồi thời gian sẽ giúp em vượt qua nỗi đau.
Em cũng đừng quên nghiêm túc rút cho mình một bài học "xương máu" từ mất mát vừa rồi. Vì sao anh ta lập lờ tình cảm với em? Anh ta bạc tình là một lẽ, còn em, em có lỗi gì không? Thẳng thắn mà nói thì em đã có lối sống quá dễ dãi. Tuy mới quen và yêu nhau em đã đồng ý cho bạn trai sờ vào ngực thì đó là một việc quá nhanh chóng và không nên cho lắm. Và rồi em cũng đặt tiền lệ cho anh ấy được xem thường em bằng việc "lên giường" quá dễ dàng.
Chưa cưới xin, chẳng phải là vợ chồng mà em vội sống chung trong nhà anh ta như vợ chồng là thế nào? Có lẽ em từng nghĩ gia đình anh ta chấp nhận như thế là thương yêu em, nhưng thật ra lối sống đó chỉ khiến họ xem thường em. Họ không thể không nghĩ: không cần cưới xin nó cũng bám theo con trai mình như thế thì cần gì phải cưới? Nó dễ dãi với con mình như vậy biết đâu cũng từng dễ dãi với người khác? Em đã không biết tự giữ gìn giá trị bản thân, tự tôn trọng mình mà sống quá buông thả thì làm sao người khác tôn trọng em, làm sao cha mẹ chồng tương lai có thể xem em là một nàng dâu đáng giá, phải cưới cho bằng được?
Theo thời gian, khi em quá dễ dãi anh ta đã quá quen thuộc, nhàm chán là điều dễ hiểu.
Em muốn thay đổi bản thân để vui lòng bạn trai, chị nghĩ việc làm này không cần thiết. Bởi những lý do anh nói ra để muốn chia tay em chẳng qua vì anh ấy không có tình cảm với em, viện cớ này cớ nọ để em phải suy nghĩ mà thôi.
Chúc em sớm tìm được một nửa phù hợp của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mới yêu đã bị bạn trai "quỵt" tiền Đau hơn là số tiền 5 triệu và cái điện thoại của em cũng ra đi theo anh. Em cũng không sợ muối mặt mà đi đòi lại những gì là của mình nhưng anh nhất quyết trốn nợ. Thân chào các độc giả của Afamily.vn! Em vừa mới biết đến mục Tâm sự của Afamily được vài hôm thôi, em xem qua...