Mối tình thứ hai không đẹp như tình đầu, nhưng nếu dang dở sẽ là mối tình day dứt nhất…
Anh nợ em một câu trả lời, nợ em tiếng cười vô tư yêu đời, và cả những giọt nước mắt em rơi trong những đêm một mình nhớ anh. Anh nợ em quá nhiều rồi đấy, anh yêu ạ.
Làm cùng công ty, chơi chung trong nhóm phượt , anh và em quen nhau theo một lẽ tự nhiên đến đơn giản. Khoảng thời gian còn là bạn bè của nhau thật sự là quá tuyệt vời, một sự tuyệt vời mơ màng đến nỗi em chưa bao giờ yêu đời đến thế. Ba Vì, Tam Đảo, Đồ Sơn, Cồn Vành,… Những chuyến đi xa làm em càng chú ý đến anh nhiều hơn…
Cả hai đều vô tư không hề biết rằng tình yêu đang dần gõ cửa, trái tim lỡ nhịp mà vẫn cố chấp chờ đợi thêm những tín hiệu rõ ràng hơn từ đối phương.
Cãi nhau gay gắt lắm, tranh luận đến cùng, hay thậm chí những lần cú đêm tâm sự chuyện người yêu cũ của nhau… thực ra chỉ là lý do để được ở gần nhau thêm một chút, được là một điều gì đó đặc biệt hơn trong mắt nhau.
Chính em là người thích anh trước, em thích anh theo cách mà những điều trái ngược nhau vẫn luôn có sức hút mãnh liệt. Trong khi em xây dựng nên một hình ảnh nhút nhát, trầm lặng và đôi khi nóng tính.
Còn anh lại là hình tượng của một thanh niên bất cần, từng trải, có những suy nghĩ sâu xa đến không ngờ. Anh thích nhạc của Khói, anh thích nhậu một mình, anh vô cùng thích có con gái, anh đặc biệt mê tattoo, muốn biến cơ thể mình thành một bức tượng đài lịch sử ghi chép lại cuộc đời. Và có lẽ điều làm em cảm thấy tuyệt vời nhất chính là anh rất yêu gia đình của mình.
Anh biết rõ tình cảm của em, nhưng anh còn lưỡng lự. Sau này khi đã yêu nhau rồi, anh mới nói với em: “Anh vừa chia tay người cũ, nhưng anh vẫn yêu em. Vì sao? Vì ở em có điều gì đó cuốn hút anh không dứt ra được. Tao nghiện mày lắm rồi, em yêu ạ!”. Em không cần biết vì sao, em chỉ cần cảm nhận được tình yêu của anh là quá đủ rồi.
Video đang HOT
Và từ cái ngày đi Sa Pa đó, anh và em cùng nắm tay trên con đường hạnh phúc, cùng vui cùng buồn trong từng khoảnh khắc. Anh trở thành con nghiện dưới sức hút tự nhiên của em, còn em vẫn lâng lâng thứ cảm xúc ngạc nhiên, tự hỏi mình đã yêu nhau rồi sao? Vì em đang hạnh phúc quá đó mà.
Người đời nói duyên phận không phải do bản thân mình quyết định được. Cái gì không thuộc về mình thì cố níu kéo cũng không được. Anh xa em cũng đột ngột và nhanh như cách anh đến bên em vậy. Em khó khăn chấp nhận những dòng tin nhắn của anh, nói rằng: “Anh không muốn làm em khổ… Anh không hợp với tình yêu…
Anh không lo được cho ai khác ngoài anh… Anh đã dạy cho em tất cả những điều tốt nhất rồi, anh đã sai khi nói yêu em…Anh xin lỗi…
Em thật sự ghét cách anh nói xin lỗi, vì xin lỗi có nghĩa là anh muốn chấm dứt, muốn dừng lại. Anh thật sự giống như một cơn bão. Đến rồi đi, làm em luôn trong trạng thái khó thở, chưa kịp cảm nhận trọn vẹn thì anh đã rời xa em mất rồi.
Thế rồi anh tránh em, mặc dù ngày nào cũng nhìn thấy bóng dáng nhau. Anh dứt khoát coi em như vô hình, không trả lời tin nhắn, không cho em một cái hẹn, và cũng không còn có anh trong những chuyến đi của em nữa. Có nỗi đau nào day dứt đến thế?
Có trái tim nào tan vỡ trong sự im lặng nghẹt thở như em? Anh nợ em một câu trả lời, nợ em tiếng cười vô tư yêu đời, và cả những giọt nước mắt em rơi trong những đêm một mình nhớ anh. Anh nợ em quá nhiều rồi đấy, anh yêu ạ.
Hôm nay em đã mạnh mẽ lên nhiều, sự mạnh mẽ anh đã dạy em những ngày còn yêu. Những điều tinh túy nhất anh tích góp được đều đã dạy cho em, cách anh đối mặt với áp lực công việc, cách anh kiểm soát những cơn nóng giận, cách anh hướng đến cuộc sống vui vẻ nhất.
Tất cả những điều anh dạy em đó, em luôn mang theo bên mình. Thêm vào đó là bài học em tự dạy mình, bài học về cách mỉm cười với cuộc sống, làm cho bản thân luôn bận rộn với những đam mê của riêng mình.
Bên em lúc này là chiếc máy ảnh và cây đàn guitar, theo em suốt những chuyến đi tuổi trẻ, là những chậu cây rực rỡ sắc màu ngoài ban công, là nhóm bạn sẵn sàng xách balo cùng nhau đi muôn nơi, thậm chí đi không cần balo chỉ cần thẻ ATM còn tiền.
Em mơ mộng vào một ngày mai khi anh thoát khỏi cơn bão kia, bước ra khỏi không gian một mình cô độc của anh, lúc đó anh sẽ lại là ánh sáng của riêng em. Mặc dù một phần trong em học được hai chữ chấp nhận, nhưng khi em để thả trôi tâm hồn trong sự yếu đuối vốn có thì hình ảnh của anh vẫn luôn sâu đậm như thế. Em vẫn luôn yêu anh bằng tất cả trái tim như thế.
Em yêu anh nhiều lắm. Mối tình day dứt của em ạ!
Theo Emdep
Ngày mai trời vẫn xanh, mà em chẳng còn anh
Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa...
Có một sự tuyệt vọng mang tên là "ngày mai". Sự tuyệt vọng của những mối tình đơn phương biết rằng mình đã "quá hạn hết date". Sự tuyệt vọng được định đoạt bắt buộc phải chấm dứt những điều lơ lửng và nên bắt đầu nghiêm túc cho những gì thực tế hơn.
Ngày mà người ta chấm dứt mối tình khờ khạo của mình là ngày hôm nay, nhưng mọi nỗi buồn sẽ bắt nguồn từ ngày hôm sau đó.
Kể từ mai, em không còn được nhìn ngắm anh nhiều hơn nhìn ngắm chính mình trong gương. Em không còn được nhắn tin hỏi thăm anh có bận không, có khỏe không. Em cũng không còn được nhắn nhủ tới anh những lời giữ gìn sức khỏe. Bởi vì anh đã chính thức thuộc về một người khác, là người đàn ông riêng và duy nhất của một người khác - không phải là em.
Em có buồn không ư? Buồn chứ, buồn nhiều chứ. Bao nhiêu năm thanh xuân mải miết chỉ biết dõi mắt về phía anh, mãi đi theo anh lon lon như một chiếc bóng. Vụng về dâng tặng anh tình yêu đầu đời thanh khiết nhất. Nhưng tiếc là, chúng ta chẳng phải duyên phải nợ với nhau. Nên anh vẫn trước và em theo sau, cho đến một ngày, anh cũng rẽ ngang.
Em không tiếc nuối những gì mình đã cho đi, cũng không oán trách một người không đáp lại tình yêu của mình. Bởi yêu anh là quyền của em, còn yêu em hay không lại là quyền ở anh. Em được lựa chọn có nên tiếp tục yêu anh đơn phương hay không, thì anh cũng được lựa chọn có nên chấp thuận tình cảm của em hay không.
Chúng ta không chọn nhau, không cùng một lúc chọn nhau, nên bắt buộc phải có kẻ rời đi và kẻ ở lại. Em thì luôn là kẻ dừng chân khờ dại, luôn là kẻ đứng phía sau anh. Nên em cũng đã quá quen thuộc với sự thật phũ phàng ấy rồi.
Chỉ có điều, nốt hôm nay thôi. Em chỉ cho phép mình tiêu phí quãng thời gian tươi trẻ vàng son của mình trong nốt hôm nay thôi. Ngày mai em sẽ khác, chắc chắn sẽ khác hơn. Em sẽ chọn cho mình một cuộc sống đơn độc nhưng mạnh mẽ, cứng cỏi khi chỉ có một mình. Em sẽ chọn cho mình một cung đường đi khác ít chông gai hơn. Và em cũng sẽ chọn yêu một người yêu em.
Ngày ấy chắc là cũng chẳng xa lắm đâu. Chỉ cần tim em thôi bừa bộn nỗi nhớ anh. Chỉ cần trong em thôi hoài niệm hoặc mong chờ về anh. Thì hẳn là sẽ có chỗ để chờ đợi và chào đón một người mới. Người ấy chắc là cũng sẽ làm cho em hạnh phúc thôi.
Thế nên, tạm biệt nhé tình yêu đầu tiên. Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa...
Theo Emdep
Khoảng cách xa nhất trên thế giới là khi ở bên em nhưng lòng anh lại nghĩ về người khác Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, thì nó vẫn luôn là 1000 bước như vậy. Anh không quay lại, em không tiến lên. Nhưng anh thì đi về với tương lai của anh, còn em lại chỉ có thể dõi theo bóng lưng đã từng thuộc về em ấy. Có bao nhiêu khoảng cách xa nhất trên thế giới này?...