Mối tình 7 năm không chín
Mới sáng sớm đã thấy Duy gọi điện. Qua điện thoại tôi nghe có tiếng trẻ con khóc. Duy bảo “Chuyện mình kết thúc rồi, hãy cho nó vào ký ức, mình đừng liên lạc nhau nữa, vợ Duy đã bỏ nhà về quê với mẹ rồi, giờ không ai chăm con cho Duy cả…”.
ảnh minh họa
Duy là mối tình đầu của tôi thời phổ thông. Ra trường mỗi đứa mỗi nơi, Duy có vợ, tôi lấy chồng, thỉnh thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm nhau như những người bạn. Nhưng, vợ Duy ghen. Vợ Duy ghen vì chính vợ Duy là người cầm thư của tôi gửi từ Sài Gòn ra Hội An, khi Duy đang học ở đó. Chính mẹ Duy là người cho địa chỉ và động viên tôi viết thư cho Duy. Thế mà vợ Duy – người “giao liên” lại là người “cướp mất” mối tình đầu của tôi. Chia tay Duy, chia tay mối tình đầu, tôi buồn và giận Duy lắm. Phải mất mấy năm sau tôi mới xóa bỏ được hình bóng của Duy trong lòng.
Thời đó, Duy đẹp trai, nổi tiếng ăn chơi, ga-lăng. Nhiều cô bạn lớp tôi, lớp khác, thậm chí mấy cô hàng xóm đều để ý Duy. Vậy mà Duy chỉ quan tâm đến tôi, một cô n.ữ s.inh lớp 11, lo làm việc nhà nhiều hơn là học, tính tình giống con trai hơn là cái vẻ ngoài con gái. Tôi mạnh mẽ, cá tính và khá tự tin trước đám đông. Tôi chấp nhận lời tỏ tình của Duy sau rất nhiều lá thư học trò Duy gửi, những lá thư mà tôi chỉ dám đưa cô bạn thân đem về nhà cất, rồi thỉnh thoảng lên đó cùng đọc. Chúng tôi bắt đầu bằng những buổi hẹn hò lén lút. Có khi là quán chè cô Ba, bà Tổng trước cổng trường, có khi là những buổi chiều đi học thêm, trong lớp học. Cả hai đều sợ bạn bè, thầy cô phát hiện. Vì thế, trong lớp chúng tôi “tránh” nhìn mặt nhau.
Sau bốn năm đại học, thêm một năm đi làm, kẻ Nam, người Bắc, dần dà Duy quên tôi khi bên cạnh luôn có một đối tượng “rình rập”. Năm năm, tôi chung thủy với mối tình học trò, luôn nâng niu và luôn sợ nó bị đổ vỡ. Đều đặn mỗi tuần một lá thư chất chứa những lời yêu thương, nhung nhớ, những hứa hẹn sau khi ra trường. Tôi ngây thơ tin vào tình yêu đầu đời, tin vào lời hứa của một người mà số lần đi chơi với nhau đếm chưa hết đầu ngón tay. Tôi ngây thơ gửi những lời ngọt ngào yêu thương kèm những gói Ice tea 500 đồng bỏ kèm vào bao thư. Tôi ngây thơ gởi gắm tình yêu học trò qua chiếc áo sơ mi trắng sọc ca rô tặng Duy, được tôi chọn rất lâu ở siêu thị, từ t.iền tháng lương đầu tôi làm gia sư.
Video đang HOT
Năm năm sau, tôi thất bại ở Sài Gòn, chán cuộc sống ở đó, quyết định quay về quê một cách vội vã, như một cách trốn chạy cuộc tình bị phản bội. Sự tình cờ đầy sắp đặt, đêm đó, Duy cũng đón xe từ Phan Rang về nhà sau khóa học tại chức ở trường đại học.
Duy bảo, Duy sẽ chờ xe tôi từ Sài Gòn chạy ra, dù lúc đó mới hơn 7 giờ tối. 1 giờ sáng, xe đến ngã ba Phan Rang, Duy cũng lên được xe sau mấy tiếng chờ đợi. Sự vô tình hay cố ý của tạo hóa. May sao, hành khách ngồi chung băng ghế với tôi trước đó đã đi ra phía sau để ngồi chung với người bạn. Duy ngồi bên tôi, ấm áp lạ thường. Vẫn bàn tay ấy, vẫn dáng người và đôi mắt với hai hàng mi cong hút hồn năm ấy, phút chốc trở về với tôi tinh khôi như mối tình của cô cậu học trò lớp 10 phổ thông năm nào. Những kỷ niệm xưa tràn về qua những câu chuyện cũ. Lúc đó, cả tôi và Duy chợt quên đi thực tại Duy đã có gia đình, hai con, rằng tôi cũng đã tìm được cho mình một đối tượng mới.
Lần đầu tiên, sau bảy năm yêu nhau, chúng tôi mới có cơ hội ngồi chung chuyến xe đường dài. Bất chợt tôi ngẩn ngơ tiếc, tiếc mối tình bảy năm không đi đến đâu, một mối tình được nuôi dưỡng quá lâu vẫn không thể “chín”. Duy là mối tình “7509″ của tôi.
Theo VNE
Cố tình có thai anh vẫn không chịu cưới
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?
Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.
Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an "Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ".
Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người k.hủng b.ố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.
Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.
Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có t.iền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin t.iền chú học thì làm sao lo cho được em và con.
Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số t.iền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.
Ảnh minh họa
Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có t.iền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy t.iền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 t.uổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là l.y h.ôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
Theo VNE
Bạn trai luôn đòi hỏi Sau một tuần xa nhau, anh đi đám cưới bạn ở tỉnh khác, lúc gặp nhau anh lại đòi hỏi, muốn gần gũi, em từ chối, anh tỏ ra khó chịu. Em và anh quen nhau rất tình cờ, gọi là anh nhưng người đó nhỏ hơn em một t.uổi. Em bất chấp sự phản đối từ nhiều phía để yêu anh. Chưa...