Mọi thứ giờ đã xa, thật xa…
Tất cả đều trống rỗng, nhạt nhòa và hư vô. Mối tình đầu giờ đây đã là quá khứ. Giật mình mới biết rằng từ đây em phải đi một mình, không có anh.
Ừ, em là người có lỗi. Em đã để mất anh.
Anh- cũng không phải là người vô tội, vì đã bỏ rơi em.
***
Anh đã bỏ đi, không một lời. Em đã rất muốn biết lý do là gì, bao nhiêu câu hỏi cứ xoay vần trong đầu em, em như muốn nổ tung. Em tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng cuối cùng em nhận ra, khi đã bỏ đi nghĩa là dù lý do gì cũng không còn ý nghĩa. Em thôi không băn khoăn, thôi không giận hờn, thôi không oán trách. Em đã đau biết bao nhiêu chắc anh cũng không thể biết được đâu. Khoảng thời gian đó với em thật khó khăn.
Video đang HOT
6 tháng trôi qua, anh quay trở về, anh nói anh cần em.
- Lý do là gì vậy? – Vì anh muốn cho cả hai đứa một khoảng thời gian để nhìn lại tình cảm của cả hai.
Em tin, vì em yêu anh. Nhưng em cũng hiểu rằng đã có lúc anh cảm thấy lung lay về tình cảm của anh, nghĩa là cũng đã có lúc trong anh em đã phai nhạt.
Nhưng tình yêu nó không đơn giản như thế đúng không anh. Khoảng thời gian không có anh, em đã gục ngã đấy. Em không đủ mạnh mẽ để đứng dậy, không đủ vững vàng để quên đi anh. Em đã tìm đến một cuộc tình chóng vánh- không tình yêu, nhằm lấp đi chỗ trống của anh trong trái tim em, và nó đã lấy đi em của anh. Em đã không còn là của riêng anh. Không còn là chỉ của một mình anh.
Em thật sự không biết vì sao mình có thể làm thế. Cám dỗ và dục vọng dường như chiếm lấy hết con người em. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn. Những chuyện không đáng làm cũng đã làm rồi. Em cảm thấy ghê tởm chình mình và ghê tởm cả con người kia- kẻ đã cùng em…
Cám dỗ và dục vọng dường như chiếm lấy hết con người em… (Ảnh minh họa)
Em không thể gấu giếm anh, ở bên anh nhưng đã không còn trọn vẹn dành cho riêng anh nữa. Không còn là em như ngày xưa anh yêu nữa. Em biết nói ra em sẽ mất anh. Và em đã mất anh. Anh không thể chấp nhận được chuyện đó, mặc dù với em anh là người đầu tiên. Đúng lắm chứ, ai có thể chấp nhận được nhỉ, ngay cả em. Anh xin lỗi em vì không thể cùng em đi hết con đường. Không phải xin lỗi đâu anh, vì đã bao giờ anh nắm lấy tay em để bước đi đâu anh. Chỉ một mình anh cứ đi, đi và chưa bao giờ nhìn lại em. Anh nghĩ là em sẽ mãi ở đó đợi anh à. Cũng có lúc phải mệt mỏi chứ, có lúc phải gục ngã chứ, có lúc cần chỗ dựa chứ…
Em đau đớn, vì anh không còn tôn trọng em như trước, vì em đã mất anh. Đau đớn hơn khi nhìn thấy anh cũng đau anh à. Trái tim em như tan vỡ lần thứ 2. Nó đã tan vỡ 1 lần. Lần này nữa liệu có chịu đựng nổi không anh. Và thế là mình mất nhau. Anh ra đi…
***
Em giờ đây cũng không còn dằn vặt lắm nữa đâu anh. Những mất mát với em thế là đủ rồi. Vì giờ em nhận ra lỗi không chỉ của mỗi mình em. Anh là người đẩy em đến sai lầm đó. Còn em là người không đủ tỉnh táo để biết mình cần gì. Cái gì qua thì đã qua rồi. Dù biết anh luôn yêu em nhưng có lẽ em còn yêu anh nhiều hơn thế. Cái cảm giác mất đi anh mãi là nỗi đau anh à. Nhưng thời gian cũng sẽ làm vơi nỗi đau đó phải không anh. Người ra đi bao giờ cũng sẽ quên nhanh hơn và bớt đau hơn người ở lại. Người có lỗi nhiều hơn bao giờ cũng sẽ ôm nỗi đau đó nhiều hơn.
Em không đủ cao thượng để có thể hạnh phúc khi nhìn thấy anh hạnh phúc bên một người con gái khác. Nhưng em mong anh sẽ tìm thấy người con gái khác tốt hơn em. Nhưng anh biết gì không, sẽ không ai yêu anh hơn em đâu anh. Em vẫn ở đây, nếu còn yêu và tha thứ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quyết định ra đi có phải sai lầm
Ra đi để trái tim bớt đau thương. Ra đi để tìm quên chính mình. Ra đi để tìm sự bình yên. Cuối cùng em cũng chọn con đường ra đi, đi đến một nơi thật xa, nơi đó không có anh, không có kỷ niệm và nơi đó cũng không có những người em quen biết, và họ cũng không biết em là ai.
Em vẫn mong được một ngày nhìn thấy anh tay trong tay hạnh phúc với người khác, em tưởng mình cứng rắn lắm, em sẽ mỉm cười chúc phúc anh nếu như ngày đó xảy ra. Vậy mà em đã lầm, em đã nhận định sai hoàn toàn tình yêu mà em dành cho anh. Em đã yêu anh nhiều hơn em nghĩ, em đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Em có thể từ bỏ tất cả vì anh. Dù đã chấp nhận lời chia tay, nhưng sao khi nghe tin anh chuẩn bị vui duyên cùng người khác, em đã chết lặng người, trái tim e như bị vụn vỡ, suy sụp hoàn toàn. Còn anh? chẳng bao giờ anh hiểu được em, trái tim em đau hơn vì sự vô tình của anh. Anh sẵn sàng làm tổn thương em, để đạt được mục đích của mình, anh biết trái tim em đang rỉ máu, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm, găm vào đó một con dao.
Anh vẫn biết em đang ở nhà, vậy mà anh vẫn dững dưng khog điện thoại cho em. Có phải anh muốn em chết đi, anh mới thoải lòng phải ko? Kể từ đó đến nay, em đã không biết bao nhiêu đêm rồi em không ngủ? Có bao nhiêu giọt nước mắt em rơi? Em không biết nữa, chỉ biết từ khi nghe tin, là từ đó em luôn thao thức thâu đêm nước mắt em tuôn dài theo kỉ niệm.
Ôi sao kỉ niệm giữa chúng ta chẳng có nhiều mà tình anh lại đong đầy theo nỗi nhớ. Em không thể chịu đựng hơn được nữa, và em sợ một ngày anh thật sự vui duyên cùng người ta, thì có lẽ trái tim cũng vụn vỡ mất. Nên em đã chọn cách ra đi. Đúng hơn là em đang trốn chạy, trốn chạy kỷ niệm, trốn chạy nổi đau và trốn chạy cả chính mình.
Một lần cho mãi mãi !
Bước đi! Có bao giờ nhẹ nhàng, thanh thản khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó?
Bước đi! dù trong lòng tự hỏi: Anh có còn yêu em không? Và em có phải là một nửa của anh?
Bước đi! không phải để em rũ bỏ tất cả mà em biết em đang vun đắp tình yêu cho kẻ khác.
Bước đi! không phải là em trốn chạy mà đang tìm cho mình một lối thoát, một lối đi riêng.
Bước đi! không phải em yếu đuối nhưng để trong lòng được bình yên, được nhẹ nhàng và nguyên vẹn.
Bước đi! không cần anh phải giữ lại dù em biết rằng em đang rất cần anh và cho ai khác nữa.
Bước đi! không cần phải khóc nhưng em biết trái tim mìn h đang rỉ máu, giá buốt lên từng cơn.
Bước đi! không phải đến 1 nơi nào hạnh phúc hơn mà bước đi! để thấy rằng tình yêu em luôn chân thành và bỏng cháy.
Bước đi! không phải em không yêu anh bằng tình yêu chân thật mà để em hiểu rằng trong tình yêu không có sự sẻ chia.
Bước đi! nhưng không có nghĩa là giẫm đạp lên tất cả những gì em và anh đã có, dù em không muốn giữ.
Bước đi! Em phải trả anh về với niềm vui của anh , trả anh về với vùn g quá khứ của anh. Dù em không muốn.
Bước đi! để nhìn lại mình sau những tháng ngày đã qua, em đã tổn thương như thế nào?
Bước đi! dù lòng mình trống trải nhưng ai đó đã được lấp đầy vào khoảng trống của em đối với anh.
Bước đi! em sẽ bước thật nhanh để anh có thời gian lựa chọn, nghĩ suy và biết rằng em không còn yếu mền nữa.
Bước đi! để khi gặp lại anh, ta sẽ chẳng còn là gì của nhau dù vùng trời kỷ niệm trong trái tim kia đã quá bi thương.
Bước đi! để thấy rằng ngoài anh ra em vẫn còn rất cần cho một ai đó.
Bước đi! để tình yêu em còn mãi , không nhạt nhòa dù chẳng thể đến với nhau.
Bước đi! bằng đôi chân mệt mỏi dẫu rất cần bàn tay anh nâng đỡ nhưng em vẫn không thể làm thế.
Bước đi! em sẽ không nói với anh em yêu anh như thế nào dù trong lòng em muốn nói.
Bước đi! Ừ thì em sẽ bước để anh không nghĩ đến em (dù em đang ích kỷ với anh và cả bản th ân mình).
Bước đi! Bước một lần và cho mãi mãi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc khi có anh! Hạnh phúc giản đơn của anh, sự che chở của anh đã cho em biết rằng, điều đó quý giá hơn bất kỳ vàng bạc châu báu nào... Năm thứ 5 đại học, em bước vào cuộc sống của anh và làm thay đổi mọi thứ. Điều đầu tiên là em đã làm thay đổi suy nghĩ trong anh, đó là cái quan...