Mỗi tháng cầm 20 triệu đi chợ như cầm cục nước đá
Nhà mình có 4 người lớn. Vậy mà tháng nào cũng cầm trong tay 20 triệu lo tiền thức ăn nhưng vẫn bay hết. Đúng là giờ cầm tiền đi chợ như cầm cục nước đá, to mấy cũng tan.
Bình thường, trung bình 1 ngày nhà em tiền thức ăn hết khoảng 200 ngàn. Nhưng riêng tiền ăn sáng của 4 người ngoài hàng linh tinh đã mất khoảng gần 200 ngàn nữa. Tất nhiên, bữa tối và bữa trưa lúc
Cả nhà ơi, mình cũng đang sắp điên đầu vì tiền chợ mỗi tháng rồi. Gia đình nhà mình hiện cũng chẳng có mấy người. Ở trên này nhà mình chỉ chi tiêu cho 4 người gồm: mẹ chồng mình, 2 vợ chồng mình và một cô em chồng.
Tổng thu nhập mỗi tháng của vợ chồng mình được khoảng 25 triệu cả thảy. Em chồng năm nay cũng 26 tuổi và đi làm lương cũng được 12 triệu/ tháng. Trước mọi thứ còn rẻ và chưa bão giá, tháng nào vợ chồng mình cũng chẳng lấy tiền ăn của em chồng.
Tuy nhiên, nay vật giá leo thang mỗi ngày, vợ chồng mình chẳng kham được nữa. Mình thì lại đang bầu bí ăn uống tốn kém. Mẹ chồng mình thì thường xuyên đau yếu nên cũng cần ăn uống bổ dưỡng hơn. Tính ra tiền chi tiêu riêng cho đi chợ, mỗi tháng nhà mình cũng hết 20 triệu. Tất nhiên là số tiền này đã bao gồm hết các khoản gạo nước rồi.
Bình thường, trung bình 1 ngày nhà em tiền thức ăn hết khoảng 200 ngàn. Nhưng riêng tiền ăn sáng của 4 người ngoài hàng linh tinh đã mất khoảng gần 200 ngàn nữa. Tất nhiên, bữa tối và bữa trưa lúc nào nhà em cũng phải mua thức ăn tươi ngon. Cả nhà em đều không thích ăn đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh. Ai cũng nói ăn thức ăn đông lạnh không ngon.
Tiền thức ăn tươi đã thế. Vậy mà hàng ngày em cũng phải mất thêm hơn 200 ngàn tiền sữa, hoa quả. Trước em kiếm thêm được nhiều thì không tính. Giờ mọi thứ đắt đỏ, ngày nào cũng cầm hơn nửa triệu đi chợ mà em sốt ruột quá. Em chịu hết thấu rồi.
Video đang HOT
Em nghĩ mình cũng không thể chi tiêu tiền đi chợ nhiều thế được và muốn cắt giảm khoản này khoản nọ. Thế nhưng em lại chẳng biết cắt khoản nào. Em cũng không thể cắt sữa bột hay hoa quả của mẹ chồng em được.
Hôm trước về ngoại chơi, em kêu ca chi tiêu tiền đi chợ tốn kém. Mẹ em hỏi chi tiết khoản này khoản nọ. Mẹ bảo em không biết chi tiêu nên mới thế. Mẹ em cũng bày cho cách, để tiết kiệm tiền thì không thể ngày nào cũng mơ tới việc ăn tươi hay đi chợ hàng ngày cho đồ ăn luôn ngon lành được.
Bởi vì thời bão giá như này, nhà nhà xơ xác, đồng lương tan tác, em phải nên bắt chước những người lười. Tuần đi chợ 1 lần, tống đồ ăn vào tủ mang ra chế biến dần.
Mẹ em bảo nếu không biết chi tiêu tiết kiệm, giờ cầm tiền đi chợ như cầm cục nước đá, to mấy cũng tan. Mà em cũng thấy mẹ nói đúng. Bà còn bảo thay vì đi chợ mua đồ ăn tươi hàng ngày. Hãy đi chợ mua đồ cho cả tuần rồi nhét vào tủ lạnh. Nếu 1 tuần đi chợ/ lần sẽ tiết kiệm được tương đối tiền (nếu không muốn nói là khá lớn).
Mẹ em cũng nói thay vì đi chợ 500-600 ngàn đồng/ngày thì em nên đi chợ 1 tuần/ lần chỉ với số tiền ấy cũng đủ. Chẳng hạn như em đi chợ và mua thịt thà, cá mú, tôm cua, rau dưa, loại bình thường, không cần quá xịn rồi về tống vào tủ. Sau đó ngày nào ăn, mang ra chế biến. Với đống đồ đó, nhà mình 4 người lớn có thể dùng trong vòng ít là 1 tuần, nhiều là 11-12 ngày.
Mẹ em cũng nói thay vì đi chợ 500-600 ngàn đồng/ngày thì em nên đi chợ 1 tuần/ lần chỉ với số tiền ấy cũng đủ. Chẳng hạn như em đi chợ và mua thịt thà, cá mú, tôm cua, rau dưa, loại bình thường, không cần quá xịn rồi về tống vào tủ.
Bà cũng bảo rằng vì sao ăn được cả tuần như thế là vì đồ ăn có sẵn trong tủ rồi, ăn bữa nào em cắt ra đủ dùng bữa đó. Thậm chí nếu có thừa, hôm sau em có thể làm đồ ăn sáng. Hoặc bữa này còn, bữa sau ăn nốt, chỉ cần thêm 1 chút thức ăn mới nữa là ổn.
Mẹ em cũng bảo giờ bữa ăn thời bão giá mọi thứ cần tiết kiệm. Buổi sáng đừng có cho cả nhà ăn sáng bên ngoài mà đắt đỏ ra. Bởi riêng ăn sáng ở ngoài cả nhà cũng đã mất tới trăm ngàn. Mà em thì chưa phải đại gia, chồng cũng không phải đại gia nên nhà em phải cần thực hành tiết kiệm hơn.
Em nghe mẹ mách nước mà ham quá, nhưng vấn đề là khi về nhà thảo luận với 3 người còn lại, ai cũng bảo không làm vậy được. Đơn giản vì chẳng ai nhà em muốn ăn đồ đông lạnh hay đồ ăn thừa cả. Ai cũng chỉ nhất nhất thích em đi chợ mua đồ ăn tươi sống hàng ngày thôi. Mà cứ chi tiêu kiểu này 20 triệu đi chợ tháng nào của em bay biến tháng ấy mất.
Theo VNE
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số tiền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn tuổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đứa trẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số tiền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng tuổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ tiền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, ngực bự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...