Mới phút trước còn quỳ xuống cầu hôn, phút sau anh đã lập tức chia tay và đòi lại nhẫn cưới khi biết được sự thật về tôi
Phản ứng của anh khiến tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ ra thành trăm mảnh. Cả đêm đó tôi không tài nào ngủ được, nước mắt rơi ướt đẫm cả gối và không biết liệu mình còn có thể gặp lại anh nữa hay không.
Tôi và anh quen nhau được 1 năm nay rồi. Cả hai chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội làm việc nên thấy cảm thông cho nhau lắm. Anh hơn tôi 10 tuổi, hiện đang làm bác sĩ cho một bệnh viện có tiếng ở thủ đô. Anh là người chững chạc, đàng hoàng, lại rất biết cách chiều chuộng, yêu thương người yêu. Anh thấy tôi ở một mình, thương tôi vất vả nên cũng hay chạy sang khu trọ của tôi chăm sóc, nấu nướng. Tôi vì thế cũng cảm thấy càng ngày càng yêu anh hơn, vì anh là một chàng trai tâm lý, tình cảm.
Anh không chỉ là người tâm lý, mà cũng biết giữ gìn cho tôi nữa. Yêu nhau 1 năm nhưng chưa lần nào anh đòi hỏi ở tôi. 11h khu trọ của tôi đóng cửa, mỗi lần qua đón tôi đi chơi anh đều đưa tôi về rất đúng giờ, cũng không hề gạ gẫm hay rủ rê gì. Còn những lần anh qua nấu cơm cùng tôi thì cứ đến 11h là anh đi về, không ở lại qua đêm. Quan hệ của chúng tôi chưa bao giờ đi quá một cái ôm hay hôn.
Ảnh minh họa
Sau gần một năm, anh mới ngỏ ý muốn kết hôn với tôi để đỡ phải chạy qua chạy lại. Anh bảo về chung một nhà anh đỡ phải đưa đón em, cũng không phải xa em quá lâu nữa. Tôi nghe vậy thấy mừng âm ỉ vì mình tìm được một người yêu mình đến vậy. Bởi vậy, tôi càng trân trọng người yêu của mình hơn. Nhưng có một bí mật mà tôi vẫn chưa dám nói với anh, vì tôi không biết anh sẽ phản ứng thế nào.
Trước khi yêu anh, tôi có qua lại với một người bạn học cùng đại học. Chúng tôi yêu nhau không lâu, chỉ khoảng vài ba tháng, nhưng trong thời gian đó cậu bạn đó đã có lần gạ gẫm tôi và tôi đồng ý. Chúng tôi đã quan hệ với nhau vài lần, và tôi bây giờ là gái đã mất trinh. Cậu bạn đó về sau tôi phát hiện ra chỉ là muốn vui đùa với tôi chứ không hề có ý định nghiêm túc gì. Sau chuyện đó tôi đã đau khổ mất một thời gian dài. Phải mãi nửa năm sau đó tâm lý tôi mới trở nên ổn định hơn và đó cũng là lúc tôi gặp anh.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Một hôm, anh đưa tôi đến một nhà hàng khá sang trọng, trong nền nhạc du dương, chúng tôi ăn uống và trò chuyện cùng nhau. Tôi chắc mẩm là anh sẽ cầu hôn tôi nên suốt cả buổi tôi cứ phân vân mãi không biết nên nói bí mật này với anh trước hay là nhận nhẫn cầu hôn trước.
Cuối cùng, đúng như tôi dự đoán, cuối buổi anh quỳ xuống chân tôi, hỏi tôi có đồng ý kết hôn với anh không. Chiếc nhẫn trên tay anh lóng lánh khiến tôi cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng. Nhắm mắt cho qua, tôi nhận lời.
Cuối buổi, anh đưa tôi về tận nhà, trên đường đi anh cứ hào hứng nói mãi về chuyện tương lai của hai đứa. Đến cổng khu trọ, như mọi lần anh hôn tạm biệt tôi và toan quay xe trở về. Lúc này, tôi cảm thấy mình không nên giấu kín chuyện kia, bèn gọi anh lại và thú nhận. Tôi biết rằng, chuyện trinh tiết giờ đây cũng không còn quá quan trọng nữa. Nhưng với một người luôn tìm cách giữ gìn cho tôi, tôi nghĩ rằng người ấy có quyền biết sự thật.
Tôi nói mình không phải là gái trinh, tôi cũng kể cho anh nghe chuyện với cậu bạn kia và hỏi anh có còn muốn kết hôn với tôi nữa không.
Lúc này, trong ánh đèn đường nhập nhoạng, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Anh im lặng từ đầu đến cuối, cho đến lúc tôi hỏi anh vẫn không trả lời. Phải mất một lúc sau, mặt anh đanh lại, rồi anh nói anh cần thời gian suy nghĩ và trong lúc đó, anh muốn rút lại lời cầu hôn.
Ảnh minh họa
Nghe anh nói vậy tôi bỗng cảm thấy trái tim mình tan nát và vỡ vụn. Tôi rút nhẫn ra trả lại anh và chẳng biết phải nói gì. Tôi nhìn anh quay xe đi thẳng, không hề ngoái lại nhìn tôi một lần, tôi không biết liệu mình còn có thể gặp lại anh được nữa hay không.
Nửa đêm hôm ấy, anh nhắn tin chia tay với tôi. Anh nói anh không muốn gặp lại tôi vào thời gian này vì anh thực sự vẫn cảm thấy khá sốc. Đọc xong tin nhắn, cả đêm đó tôi không tài nào ngủ được, nước mắt rơi ướt đẫm cả gối. Tôi thực sự rất yêu anh và mong muốn được kết hôn với anh. Nhưng tôi không hiểu, chuyện trinh tiết lại quan trọng đến thế hay sao?
Theo Afamily
'Vật lạ' chồng mang về cùng cơn say túy lúy khiến tôi chết lặng
Từ trước tới nay, tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào chồng. Nhưng thứ anh mang về cùng với cơn say túy lúy ngày hôm đó đã khiến mọi niềm tin trong tôi về anh trở nên cạn kiệt.
Mọi người nhìn vào, ai cũng nói tôi và chồng có cuộc hôn nhân đáng ghen tị. Bản thân tôi cũng thấy mình có phúc từ khi lấy anh. Là người đàn ông chững chạc, thành đạt nên anh vững vàng về kinh tế, lại rất vén khéo lo cho gia đình. Kết hôn với anh xong, tôi cũng chẳng phải đi làm vất vả mà chỉ ở nhà, rảnh rỗi thì tôi buôn bán hàng online, làm việc nhà. Những mối quan hệ với nhà chồng, bố mẹ chồng cũng rất tốt đẹp khiến tôi luôn hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tôi thường nghe các chị em khác nói với nhau là mưa đến đâu thì mát mặt đến đó, chồng tốt với mình đến thời điểm nào thì mừng lúc ấy, chứ đàn ông lắm tài thì nhiều tật, sau này chưa dám nói trước được họ sẽ đổi thay như thế nào. Tôi nghe đó rồi để đó, bởi vì tận sâu trong lòng mình, tôi hết mực tin tưởng anh, hết mực một lòng với anh, lại càng tin anh cũng chỉ có mình tôi mà thôi.
Tôi không ngờ mình lại thấy vật đó trên người chồng - Ảnh minh họa
Vì làm ăn rộng nên chồng tôi có rất nhiều mối quan hệ với các đối tác. Anh thường xuyên gặp gỡ họ, lâu lâu chén chú chén anh. Có đôi lần anh còn dẫn tôi đi theo các cuộc vui ấy. Nhưng sau này tôi thường từ chối để anh thoải mái. Thế nên sau này, các cuộc ăn nhậu, anh thường chỉ đi một mình cùng bè bạn. Anh luôn tranh thủ về nhà và say thì đi ngủ ngay chứ không quậy phá, điều đó khiến tôi không thể trách mắng, khó chịu với anh được.
Chưa bao giờ tôi cấm cản các cuộc vui ấy, bởi tôi hiểu đằng sau chúng là nguồn thu nhập cho gia đình tôi, là những bản hợp đồng làm ăn được ký và những mối quan hệ của anh mở rộng hơn. Tôi cứ ngỡ mình là người đàn bà hiểu chuyện, biết thông cảm cho chồng, biết cùng chồng san sẻ. Nhưng tôi đâu có ngờ, cũng chính vì sự tin tưởng quá mức của mình và vì sự thông cảm ấy lại dẫn đến nỗi bi đát về sau.
Từng tin tưởng anh hết lòng, vậy mà... - Ảnh minh họa
Một lần anh trở về nhà trễ, người say mèm. Tôi thấy tiếng xe thì chạy ra đón anh vào. Vì ngoài trời đang mưa rất to, anh lại uống nhiều rượu nên tôi lật đật lấy quần áo khác thay cho anh, sợ anh bị cảm lạnh. Vừa lau mình cho anh, vừa thay đồ, tôi vừa trách nhẹ chuyện hôm nay anh về quá trễ làm tôi lo lắng. Thế nhưng, khi những câu hờn trách còn chưa thể buông hết ra khỏi miệng, tôi điếng người khi sờ thấy một vật cộm cộm ở túi quần. Đó chính xác là vỏ một chiếc bao cao su đã được xé ra sử dụng còn vỏ bao nhét ở túi quần sau.
Tôi thất thần nhìn anh, vừa ngỡ ngàng, vừa chết lặng. Như thế này là sao? Tại sao anh nói là đi nhậu với bạn bè, đồng nghiệp, nhưng lại có vật này trên người? Phải chăng chuyện này đã diễn ra nhiều lần, chỉ có tôi là tin tưởng anh tuyệt đối mà không hề hay biết?
Cả đêm đó, tôi ngồi nhìn anh mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Tôi vừa muốn cào cấu, gào thét, xé nát anh nhưng lại vừa bất lực chẳng thể làm gì khác bởi quá đớn đau. Anh vẫn ngủ trong cơn li bì, không hề biết chuyện gì. Người chồng mà từ trước đến nay tôi vẫn tự hào, cuộc hôn nhân mà trước nay tôi vẫn tự hào giờ chẳng còn gì cả.
Sáng hôm sau anh ngủ dậy thấy tôi bơ phờ, đầu tóc rối bù tựa vào tường, hai mắt sưng húp mà anh vẫn chưa đoán ra chuyện gì. Phải mất một lúc sau, khi nhìn thấy chiếc vỏ nhựa đó trên bàn, anh mới thẫn thờ tỉnh người. Mặc cho anh giải thích, ngụy biện là mình bị bạn bè lôi kéo trong lúc say, nay đã hơn 1 tuần tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai tha thứ.
Năn nỉ chán, có lúc bực bội anh bảo, "em cứ làm lớn chuyện, chuyện này cũng là bình thường thôi, tiếp khách thì cũng có lúc phải vậy!". Tôi thật sự sụp đổ, ngỡ ngàng với câu nói này của anh. Chẳng lẽ vì miếng cơm manh áo, làm vợ phải chấp nhận chuyện này như một việc bình thường? Tôi thấy thất vọng, mất niềm tin về anh ghê gớm. Bây giờ cứ nghĩ là những lần anh đi nhậu về muộn là tôi lại quay quắt tưởng tượng, suy diễn rồi đảo điên khóc cười. Tôi không biết nên làm thế nào để vượt qua chuyện này!
Theo Danviet
Tôi hứng phải trận "cuồng nộ" từ nhà chồng chỉ vì làm điều hết sức bình thường này Tôi thật không hiểu họ đang sống ở thế kỉ nào nữa? Sao lại có thể thiển cận như vậy. Từ nhỏ tôi đã là một cô gái có cá tính mạnh. Tôi không thích cái kiểu ngoài mặt thì ăn nói ngọt ngào mà sau lưng lại đâm chọt nhau chẳng ra gì. Vì thế tôi ưa nói thẳng. Cái gì không...